Mẫu thân ốm nhẹ, ta trở về nhà thăm.

Khi rời đi, phu quân tới phòng ta, cúi đầu hỏi: “Khi nào phu nhân về?”

“Không có chuyện gì thì ba ngày sẽ về.”

Phu quân nhìn ta, muốn nói lại thôi.

Ngày hôm sau, phu quân cũng đến thăm nhạc mẫu, nắm tay ta nói: “Phu nhân, nàng về nhà đi.”

Vừa lúc mẫu thân đi ra, bà thấy chúng ta, mỉm cười bảo: “Con đi về cũng được, Chiêm nhi chắc chắn không thể ức hiếp con lần nữa.”

Phu quân cúi người tạ ơn, thề son sắt: “Nhạc mẫu chứng giám, Chiêm nhi thề sẽ chăm sóc thê tử thật tốt.”

Ta sờ vết sẹo trên mi tâm, lòng không chút dao động.

Nếu không có địa vị của phụ thân, không có sự giúp đỡ của mẫu thân, lần này Lý Chiêm khó có thể gặp dữ hóa lành.

Trong lòng phu quân, rốt cuộc ta quan trọng nhường nào?