Vào ban ngày, Thái úy liền dặn dò hắn ở thư phòng đợi, nhưng mà Hàn Mộng Khuê đã đợi một hồi lâu, mãi về sau mới nghe thấy báo Thái úy đã đến. Tương Lý Nhược Mộc sải dài bước đi vào trong nhà, không ngồi đối diện, mà là ngồi lệch một bên trên cái ghế, thở ra một hơi thật dài, bực bội phất tay, “Không cần hành lễ”. Thân thể nghiêng ngả trên ghế, mở rộng hai cái chân dài. Một tay còn lại đỡ đầu, trông có vẻ cực kì mệt mỏi. Hắn tựa hồ là đang nổi nóng chuyện gì, có điều không quan tâm đến quần áo đang lộn xộn, cổ áo nghiêng lệch, lộ ra ở phía dưới xương quai xanh một phần ***g ngực cường tráng.

Hàn Mộng Khuê đột nhiên cảm thấy có chút ngượng, đều là nam nhân vậy mà lại cảm thấy không khí trong phòng theo nam nhân trẻ tuổi khiêu gợi này mà nóng lên.

“Hàn Mộng Khuê”, Tương Lý Nhược Mộc gọi hắn, hắn mau chóng tỉnh táo lại. Cho dù hắn đem toàn bộ tinh thần ở trạng thái tốt nhất đến, cũng chưa chắc có thể đứng trước mặt Thái úy này mà an toàn thoát ra. Thời điểm hắn nhìn người này tuấn mỹ trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn thon dài, dồi dào sinh lực, từ trước đến nay chưa từng xem nhẹ cặp mắt dường như đã trải qua năm tháng dài vô tận kia. Với tất cả mọi người ngoại trừ Hoàng thượng mà nói, uy nghiêm của hắn đến từ chỗ ấy. Không may là cặp mắt ấy cũng vô cùng đáng sợ. Đúng hơn, ngoại trừ Hoàng đế ra, không ai có can đảm yêu thích vị Thái úy này đi. Chưa từng có ai dám đánh giá hắn? Vậy những năm tháng trải qua hẳn là rất buồn chán đi, đến nỗi vấn đề đầu tiên hỏi Hàn Mộng Khuê dĩ nhiên là:

“Ngươi có cảm thấy ta cũng có một chút mị lực không?”

Phản ứng đầu tiên của Hàn Mộng Khuê là ở trong lòng liền so dung mạo chính mình cùng Cảnh Hi Miểu, kết quả không so được. Sau đó hắn nghĩ nát óc nhớ lại những lời đồn đãi kia, kết quả là vẫn không nhớ đã từng nghe qua Thái úy có thói quen tìm nam sủng. Nhưng mà khi hắn lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Tương Lý Nhược Mộc, phát hiện Thái úy đang rất tức giận, cực kỳ tức giận, giống như bị vợ đuổi xuống giường. Thái úy không phải thần tiên cũng không phải chiến thần, cũng chỉ là nam nhân bình thường hi vọng được mọi người quan tâm. Suy nghĩ này này khiến Hàn Mộng Khuê vui vẻ muốn nhảy cẫng lên, hóa ra ngươi cũng có nhược điểm.

“Nếu là người thường, căn bản không có quyền đánh giá Thái úy đại nhân. Còn nếu như là Hoàng thượng nói, ta nghĩ, ở trong mắt Hoàng thượng, không có người nào có thể cùng Thái úy ngài so sánh.” Hàn Mộng Khuê biết cái đức hạnh này của mình nói êm tai gọi là hiểu ý, còn nói khó nghe thì gọi là kẻ ưa nịnh hót.

Quả nhiên Thái úy rất hài lòng, một câu “Ngươi cũng dám nói.” liền bỏ qua không đề cập nữa. Lúc này mới chuyển về đề tài chính. “Ngươi với Hoàng thượng làm sao rời khỏi Thông Bình quận được, nói ta nghe một chút.”

Hàn Mộng Khuê gật đầu. Thái úy muốn nghe lời nói thật, hắn cũng muốn làm như thế. Những điều đó Hoàng thượng không muốn làm mà cũng không thể làm. Mà quan trọng nhất là, chỉ khi hắn nói thật, Thái úy mới không những không giết hắn, mà còn trọng dụng hắn. Vì vậy, hắn kể lại chứ không đánh giá và cố kể cho tường tận. Thái úy muốn nghe chính là sự thật, phân tích bình luận nên là Thái úy tự mình làm. Hắn tỉ mỉ nói xong quá trình, phần lớn là nhắc đến Cảnh Hi Miểu, phân tích và quyết định của y.

“Nói như vậy”, Tương Lý Nhược Mộc trầm ngâm một lúc, giọng điệu hơi mơ hồ, “Ta thấy được tình trạng bi thảm ở trong trấn, ban đầu trong lòng thầm nghĩ may mắn, cho rằng ngươi sẽ thông minh trước tiên phát hiện khác thường ở trong trấn, đem Hoàng thượng ra ngoài, tránh cho y khỏi bị thương tổn. Nhưng mà nghe là Hoàng thượng tự mình phát hiện, còn bị dọa đến ói ra, sau đó ngươi lại cùng y đến nhà dân điều tra xác chết…”

Dù giọng điệu nhẹ nhàng của Tương Lý Nhược Mộc không có ý tứ trách cứ quá nhiều, nhưng trán Hàn Mộng Khuê vẫn đổ mồ hôi, “Thần vô dụng, không có giải thích rõ ràng, xin Thái úy giáng tội.”

“Thời điểm ta đến trấn, gặp một kẻ điên khắp nơi gọi Thái úy, mặc dù là kẻ điên, nhưng mà âm điệu học được y như thật. Ta nghe ra chính là giọng điệu của Cảnh Hi Miểu. Nghe âm thanh kia liền biết y rất sợ hãi, hơn nữa khẳng định xảy ra chuyện lớn.” Tương Lý Nhược Mộc nói giọng thấp xuống, càng làm cho lòng người nghe thêm run sợ, “Thật to gan, thật sự là to gan. Dám tàn sát nhiều dân thường như vậy, còn muốn đem Hoàng thượng đến chỗ ấy.”

“Thái úy”, Hàn Mộng Khuê cúi đầu, “Kẻ thân tín nếu không biết mà phạm sai lầm thì có thể tha thứ. So ra, sai lầm về chuyện của Hoàng thượng vẫn có thể khoan dung được. Tiểu nhân nghĩ, Thái úy tuy rằng rất yêu thương Hoàng thượng, lại dường như càng có khả năng tha thứ cho thân tín của ngài.”

“Hàn Mộng Khuê,” Tương Lý Nhược Mộc lạnh lùng nhìn hắn, “Nói ngươi lá gan không nhỏ, quả nhiên là thế.”

“Thái úy, ngài có thể nghe một thư sinh như ta nói, cũng có thể không nghe. Ta không biết làm sao mới có thể lấy lòng Thái úy. Thái úy hi vọng ta nói lời hay cho Hoàng thượng, hay là nói xấu Hoàng thượng đây?” Hàn Mộng Khuê gây áp lực cho Tương Lý Nhược Mộc. Thái úy cũng là người, khẳng định, hắn cũng là người. Hàn Mộng Khuê an ủi mình, cố gắng kiềm chế bản thân đang run rẩy sợ hãi. “Nếu như Hoàng thượng hỏi ngài, ngài muốn nghe cái gì, sẽ trả lời như thế nào? Bởi vì ngài là Thái úy. Ngài muốn có Hoàng thượng, lại không thể ngăn cản hành vi của đám thuộc hạ, bởi vì bọn họ phù hợp nhất với những việc đem lại lợi ích danh chính ngôn thuận của ngài. Như vậy ngoại trừ nhốt Hoàng thượng lại, trở thành độc chiếm của ngài, ngài không có biện pháp khác ngăn chặn chuyện ngày hôm nay tiếp tục xảy ra. Bởi vì Hoàng thượng và Thái úy không thể cùng tồn tại.”

“Ngươi ngậm miệng!” Tương Lý Nhược Mộc đột nhiên từ trên ghế đứng lên, ” Cút đi cho ta.”

“Thái úy, ngài cũng mắng Hoàng thượng như thế sao? Ngài nhân từ nhiều lắm cũng chỉ là biểu lộ cái này với Hoàng thượng sao? Một khi đối mặt với thời điểm khó xử không thể cùng tồn tại, ngài sẽ không thể tiếp tục lừa dối trước mặt Hoàng thượng được. Hoàng thượng sẽ không cần ngài giải quyết vấn đề đó, điều y có thể làm chính là cố gắng không làm sai, mà ngài đối với chuyện này vẫn luôn không thèm đếm xỉa đến. Kết quả cuối cùng, không phải là người của ngài thay ngài giết Hoàng thượng, mà là chính ngài kéo Hoàng thượng chết.” Hàn Mộng Khuê không hề lùi lại.

Tương Lý Nhược Mộc ngồi trở lại ghế, chăm chú mím môi, nhìn chằm chằm Hàn Mộng Khuê, giống như hắn là quái vật từ nơi nào chạy đến khiến người ta căm ghét.

“Thái úy, thời điểm ngài ôm ấp che chở cho một người nhất định phải chết trong tay ngài, ngài chỉ muốn an ủi y từ nơi đó sao? Ngài chỉ muốn y yêu ngài sao? Trong lòng ngài không khó chịu sao? Ngài không day dứt sao?”

Một cây dao đột nhiên từ trong tay Tương Lý Nhược Mộc bay ra ngoài, Hàn Mộng Khuê khép chặt mắt lại, hắn đem mạng mình đánh cược. Thắng, hắn nhất định sẽ được phong quan hiển hách, được tín nhiệm của Hoàng thượng và Thái úy, tài hoa tham vọng cũng sẽ được phát huy. Thua, hắn sẽ chết ở đây, sạch sẽ gọn gàng.