28

Ta quay lại điện Triệu Dương với một cơ thể lạnh lẽo, ta đến nửa ngày mà vẫn chưa ấm lại.

Ta quỳ trên mặt đất, nhìn qua nhưng đường viền tinh xảo và phức tạp trên vạt áo của bệ hạ, bệ hạ tuy ở trong gang tấc, nhưng lại như thể xa xôi ở cuối chân trời.

Lư hương cháy rực, tàn thuốc bay ra ngoài, không khí trầm mặc trong điện khiến người ta run sợ trong lòng.

“Lãng Ý.” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của bệ hạ: “Trẫm thích nàng.”

Là thích Ô Mộc Lãng Ý sao? Hay là thích một Tam công chúa hiểu chuyện của Tây Bắc?

Ta rất muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.

29

“Công chúa, người vì sao muốn làm như vậy?” Na Sách sốt ruột đi tới đi lui hỏi ta: “Liễu tiểu thư và bệ hạ là thanh mai trúc mã, tình nghĩa sâu đậm, nàng ta nếu như tiến cung, đối với công chúa chỉ có hại mà không có lợi.”

Ta ngồi sững sờ, cũng không lên tiếng.

“Chẳng lẽ …” Na Sách mở to hai mắt, khẽ giọng nói: “Công chúa đối với Đoan vương vẫn còn …”

“Không.” Ta phản bác: “Chỉ là ta đã nghĩ thông suốt thôi.”

“Công chúa nghĩ thông suốt cái gì chứ?”

Ta nghĩ thông suốt, Liễu Phất Như tiến cung, cũng là chuyện sớm muộn, việc ta làm, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền thôi.

Sự tự do vô biên mà bệ hạ ban tặng cho ta, cũng chính xác là sự tự do mà ngài ấy hằng mong ước.

30

Lúc gặp lại Triệu Linh Việt, đã là bữa tiệc thưởng tuyết, sức khoẻ của bệ hệ không được tốt, yến hội cũng không hề lộ diện, thân là nữ chủ nhân tương lai của hoàng cung, ta cùng Thái hậu tổ chức một buổi yến tiệc vô cùng náo nhiệt.

Thái hậu không phải là mẫu thân thân sinh của bệ hạ, mà là mẫu thân của Tam vương gia, Tam vương gia từ lúc bệ hạ đăng cơ đã sớm không tung tích mà biến mất, có vô số lời đồn đại về Tam vương gia này.

Vừa nghĩ đã biết, vị Thái hậu này đối với bệ hạ, đối với ta, trong lòng tràn ngập địch ý như thế nào.

Bệ hạ vốn đã là người thống trị thiên hạ này, còn Thái hậu thì cũng chỉ bất lực cho nên quan hệ giữa chúng ta cũng vô cùng lạnh nhạt.

“Mẫu hậu không phải là không thích náo nhiệt sao? Tại sao lại chịu tham gia thế này.” Bào muội của Bệ hạ, Minh Nguyệt công chúa phàn nàn nói.

Ta liếc nhìn bàn tay xinh đẹp của nàng quấn lấy cánh tay ta, rồi cười nói: “Có thể là mùa đông năm nay quá dài và quá lạnh, Thái hậu nương nương cũng không nhịn được mà muốn ra hít thở không khí.”

Minh Nguyệt công chúa gật gật đầu, lại kinh ngạc chỉ vào cây trâm cài trên đầu của ta: “Cây trâm này vậy mà hoàng huynh tặng cho công chúa sao?”

Ta sờ sờ lên cây Tường Vân trâm với kiểu dáng đơn giản kia, đúng lúc để lộ ra một vẻ ngượng ngùng.

“Hoàng huynh đối với công chúa, đúng là tình cảm sâu đậm.” Minh Nguyệt công chúa cảm thán nói: “Công chúa có phần không biết, cây Tường Vân trâm này là đính vật định tình của mẫu phi và phụ hoàng của ta, vô cùng quý báu, hoàng huynh ngày bình thường còn không nỡ lấy ra cho ta ngắm đấy.”

Ta sững sờ trong giây lát.

Một món đồ trân quý đến như vậy, lại ở lần gặp mặt đầu tiên đã tặng nó cho ta.

Ta thật sự là không thể hiểu được tâm can của bệ hạ.

31.

Truyện Quan Trường

“Tam công chúa.” Đoan vương bỗng nhiên xuất hiện, hành lễ một cách cung kính trước mặt ta.

Ta ngắm nhìn bốn phía, mọi người lúc này đều đang thưởng thức ca vũ, cũng không ai chú ý đến nơi đây.

“Công chúa so với hai năm trước, khác biệt rất nhiều.” Đôi mắt và lông mày của Đoan vương giờ chỉ là một tia u ám, đôi mắt một thời đã từng sáng ngời kia đã trở nên rất mờ nhạt.

Ta cũng chẳng để tâm đến, chỉ cười ha hả rồi nói: “Con người đều sẽ thay đổi, không phải Đoan vương cũng vậy sao.”

Đoan vương cười nhạt một tiếng, lại nói: “Năm đó vì tình thế cấp bách, đã không từ mà biệt, công chúa có từng nhận được đóa hoa Cách Tang không?”

“Chưa từng.” Ta hỏi lại: “Điện hạ sao lại có thời gian quan tâm đến chuyện nhỏ nhoi tầm thường này chứ?”

“Nhận ủy thác của người khác, tất nhiên phải hết lòng làm việc chứ.” Đôi mắt Đoan vương trầm tĩnh, lại nhìn qua ta một cách thô lỗ.

Tim ta đập nhanh hơn, đành phải né tránh hắn: “Đoan vương nếu có việc, vậy xin mời về trước.”

“Đa tạ lời cầu xin của công chúa ngày hôm đó.” Triệu Linh Việt cúi đầu hành lễ.

32

Ta uống chút rượu, làm bộ đau đầu để rời tiệc sớm.

Vừa rời khỏi ngự hoa viên, một vị nữ tử dung nhan xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện.

“Tiểu nữ Phất Như, bái kiến Tam công chúa.” Nàng ta thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, giọng nói lại ngọt ngào, là kiểu nữ tử điển hình của Trung Nguyên.

“Không cần đa lễ.” Ta dò xét ý trung nhân của người kia, không khỏi có vài phần hiếu kì.

Làn da nàng ta trắng nõn, một đôi mắt to lấp lánh lấp lánh, mặc bộ y phục giản đơn, vô cùng đáng yêu.

“Vừa nãy thấy công chúa cùng Đoan vương điện hạ trò chuyện rất vui vẻ, rất là hòa hợp, Phất Như biết hai vị quen biết đã lâu, không dám quấy rầy điện hạ và công chúa ôn lại chuyện xưa, bây giờ mới mạo muội tiếp kiến công chúa, xin công chúa đừng trách tội.” Thái độ của Liễu Phất Như không phải kiêu ngạo cũng không quá khiêm tốn, chỉ là lời này nói ra, không nghe lọt tai chút nào.

“Công chúa chỉ là cùng Đoan vương điện hạ trò chuyện vài câu, sao có thể nói là trò chuyện vui vẻ được?” Na Sách mang chút tức giận: “Liễu tiểu thư đừng biến không thành có, nói ra những lời phán đoán vô cớ này.”

Ta gửi cho Na Sách một ánh mắt “Tốt lắm”, Na Sách lại trả cho ta một ánh nhìn kiểu “Chuyện nhỏ”.

“Là Phất Như không biết phép tắc.” Liễu Phất Như thở dài một hơi, giống như khó chịu: “Phất Như lâm bệnh mấy tháng nay, đầu óc có chút không được nhạy bén, mới nó ra những lời sai trái, mong công chúa chớ trách tội.”

Ta cười nói: “Vậy Liễu tiểu thư có cần ngự y chẩn trị không, trong cung những diệu thủ hồi xuân ngự y cũng không thiếu.”

Có bệnh xem bệnh, đừng đến tìm ta, bản thân ôm lấy phu quân tương lai của ta khóc lóc sướt mướt, còn mặt mũi đến đây nói ta trò chuyện vui vẻ sao?

“A.” Nàng bỗng nhiên che miệng lại, kinh ngạc nói: “Cây trâm cài này…”

Trong lòng ta không cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta.

“Cây trâm này trông thật quen mắt…” Liễu Phất Như nói khẽ.

33

Ta mỉm cười nói: “Đây là bệ hạ ban tặng cho ta, Liễu cô nương cũng thích sao?”

Thích đi tìm bệ hạ đi, đừng ở đây làm khó ta, đầu ta quả thật bắt đầu có chút đau nhức rồi đấy!

“Không…” Liễu Phất Như miễn cưỡng cười nói: “Tình cảm bệ hạ dành cho người còn kiên cố hơn vàng, thực sự… khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.”

Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng ta có chút không giống đang giả vờ, ta có chút khó chịu mà bó chặt lấy cây trâm.

Suy cho cùng, hai người bọn họ không phải mới là thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc của nhau hay sao? Nếu không phải ta có thân phận là Ô Mộc tam công chúa của Tây Bắc, thì có thể hôm nay cây trâm này đã là nên cài trên đầu nàng ta rồi.

“Hôm nay mạo muội đến quấy rầy công chúa, thật ra là đến nói lời cảm tạ.” Liễu Phất Như nhìn ta một cách thành khẩn nói: “Bệ hạ đã hạ chỉ, xóa bỏ hôn ước giữa ta và Đoan vương, bất luận về sau Phất Như có gả cho ai, Phất Như sẽ luôn luôn cảm kích người.”

Ta nhìn vẻ mặt mừng rỡ của nàng ta, trong lúc nhất thời, không biết phải nói gì.

“Ngươi chán ghét Đoan vương đến như vậy sao?”

Liễu Phất Như trong mắt chợt lóe lên một chút kinh hoảng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Thân phận của ngài ấy có chút đặc biệt, huống hồ ngài ấy vì người trong lòng…”

Ta không nghe nổi nữa, nhấc váy lên trực tiếp thẳng bước rời đi.

34

Thế nhân giai truyền, Đoan vương ái mộ Liễu tiểu thư, trong lúc tuyết rơi dày đặc lại quỳ liên tiếp hai ngày, chỉ là muốn cầu xin một cơ hội cho nàng ta được tiến cung làm thiếp, còn tới đa tạ ta vì đã xin thay cho Liễu Phất Như.

Còn Liễu Phất Như thì sao? Nàng ta lại mừng rỡ vì cuối cùng không cần gả cho hắn.

Thậm chí nàng ta còn nói, bất luận là được gả cho ai, đều sẽ cảm kích ta.

Từ lúc bắt đầu, nàng ta từ tận đáy lòng đã chướng mắt Triệu Linh Việt.

Những quan quyến phu nhân, quý nữ cao môn, tất cả đều coi thường hắn.

Ta không hiểu, một vị tiểu hoàng tử kiêu hãnh lại lương thiện như vậy, làm sao lại bị mọi người vứt bỏ chứ?

Tại sao vậy? Có phải vì trên người hắn đang chảy dòng máu của người Hồ không? Chẳng lẽ đây cũng là lỗi của hắn sao?

35

Bệ hạ lâm bệnh rất đột ngột.

Trong tẩm cung đốt rất nhiều hỏa lò, ấm áp như mùa xuân, nhưng bệ hạ lại cứ không ngừng run rẩy, da thịt đều là lạnh buốt.

Thái y cùng các cung nữ liên tiếp ra vào, bên trong tẩm điện to như vậy lại vô cùng tĩnh mịch.

“Tiểu Lãng, đầu ta đau quá… đau quá…” Bệ hạ trong cơn hôn mê, giữa cơn nửa mê nửa tỉnh, lại gọi tên ta một cách thân mật như thế.

Cái mặt dày này của ta ửng đỏ, duỗi tay ra xoa xoa huyệt Thái Dương của ngài: “Bệ hạ, ta thay người xoa xoa thái dương?”

Ngài ấy mở to đôi mắt, bên trong một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lại chứa đầy những giọt nước mắt trong suốt như pha lê, thật sự đầy ắp, thấm ướt cả lông mi.

Nhìn thấy… Trông có vẻ khá đáng thương…

Ngài ấy trong cơn mê vừa hoang mang vừa nghi hoặc nhìn qua ta, tựa như không phân biệt được ta là ai.

Tay ta không ngừng ấn xuống, cố gắng ấn huyệt cho ngài thật tốt.

“Là Tiểu Lãng…” Bệ hạ nhắm mắt lại, phát ra một thanh âm cực mỏng manh..