154
Bệ hạ nhanh chóng nhận được thuốc giải, Triệu Linh Việt cho ngài ấy uống thuốc chết giả, đồng thời tuyên bố vì thái hậu bệnh chết mà bệ hạ vô cùng đau lòng, băng hà.
Quần thần chợt phát hiện vị Đoan vương điện hạ luôn lạnh nhạt tự kiềm chế này có thủ đoạn thiết huyết không thua gì bệ hạ.
Hắn nhanh chóng đăng cơ, ổn định triều chính, loại trừ phe đối lập.
Ta trốn sau cây cột chạm rồng vẽ phượng, nhìn hắn lên ngôi thiên tử, khoác long bào lên người.
Cuối cùng hắn cũng không cần phải che giấu sự lợi hại của mình nữa, giống như một khối ngọc thô chưa mài giũa cuối cùng cũng được đánh bóng, cuối cùng tỏa ra ánh sáng nóng rực choáng ngợp thế nhân.
Nụ cười của hắn kiêu căng lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy ta thì trở nên dịu dàng hàm xúc.
Thái độ của Triệu Linh Việt cứng rắn, không cho phép có sai sót, giống như trong lòng đã tính toán phải làm đế vương thế nào rất nhiều lần.
Triệu Linh Việt đúng là đế vương trời sinh, lợi dụng quyền lực, đấu đá với nhau là thứ hắn thông thạo nhất.
Hắn chỉ mới đăng cơ một tháng ngắn ngủi mà Liễu gia đã đại thương nguyên khí, quyền lực trong tay bị suy yếu hơn phẩn nửa, đã đến mức sụp đổ.
Lúc này tân hoàng lại đưa ra một quyết định ngoài dự đoán, hắn muốn lấy nữ nhi Liễu gia Liễu Phất Như làm hậu.
Liễu Phất Như này hiển nhiên không phải Liễu Phất Như kia.
Mà bệ hạ của ta bị bí mật đưa tới một nơi chỉ có Triệu Linh Việt biết.
Quả nhiên thuốc giải mà hôm ấy hắn và Nhạc Bình nói tới thì trong lòng ta đã cảm thấy không ổn.
Bệ hạ đột ngột bị bệnh, chỉ có thể là bị bỏ thuốc, mà mẫu thân của Nhạc Bình công chúa đã gả tới Miêu Cương.
Chỉ có một thắc mắc là thường ngày bệ hạ vô cùng cẩn thận, nhất là đối với Triệu Linh Việt, ta thật sự không biết sao hắn có thể thần không biết quỷ không hay mà hạ độc bệ hạ.
Ta ngồi trước bàn trang điểm, để mặc Triệu Linh Việt loay hoay trên mặt mình.
“Thì ra ngươi quen thuộc với những thứ của nữ nhi gia như vậy.” Ta trêu ghẹo nói: “Là thường ngày ngươi cũng phải trang điểm ư?”
Triệu Linh Việt bất đắc dĩ kéo tay ta cọ lên mặt mình: “Nàng sờ thử đi, ta là nét đẹp trời sinh.”
Ta bị hắn chọc cười thành tiếng, thuận thế bấm mặt hắn một cái.
Mặc dù hắn gầy nhưng lại không trơ xương, trên mặt mềm mại nhẵn nhũi sờ rất thoải mái.
Triệu Linh Việt giúp ta cẩn thận vẽ mày, bỗng nhiên nói: “Hôm nay là ngày Nhạc Bình xuất giá.”
Ta hơi sững sờ, giương mắt liền thấy hắn có chút thất thần nhìn ta: “Cả đời này của ta đã phụ quá nhiều người, nhất là Nhạc Bình, ta có lỗi với nàng ấy, nhưng ta không quan tâm.”
Ta nhìn hắn, chớp chớp mắt, không phải ngươi kêu nàng ta chủ động đi hòa thân đấy sao?
Triệu Linh Việt chợt tiến lên ôm chầm ta: “Chỉ cần ta có nàng… phụ người trong thiên hạ cũng đáng…”
Ánh mắt ta hơi tối sầm lại, nhưng ta vẫn vươn tay ra ôm chặt lấy hắn.
155
Mỗi một đêm bọn ta đều ôm nhau ngủ.
Trên người Triệu Linh Việt có mùi cỏ xanh cực kỳ nhạt, ta luôn mơ thấy một năm đó, bọn ta gặp nhau trên thảo nguyên.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, lại sắp cuối năm rồi.
Cách thời gian đại hôn của Liễu Phất Như và Triệu Linh Việt càng ngày càng gần, ta lại không hề thấp thỏm bất an chút nào mà ngày ngày bình tĩnh chờ đợi.
Lại một đêm sương dày, Triệu Linh Việt bận tới khuya mới trở về.
Sau khi hắn cực kỳ nhẹ nhàng tắm rửa xong thì cẩn thận lên giường.
Ta mơ mơ màng màng mở mắt, mượn ngọn đèn mông lung ngơ ngác nhìn hắn.
Triệu Linh Việt không nhịn được phì cười.
“Ngươi cười cái gì?” Ta như vừa tỉnh từ trong giấc mộng, tức giận vặn hỏi hắn.
“Lúc trước ta rất oán hận gương mặt này của mình…” Hắn ôm lấy ta, nói thật nhỏ, “Bây giờ thì cuối cùng cũng tìm được tác dụng của gương mặt này.”
“Tác dụng gì?”
“Quyến rũ đồ ngốc là nàng đó.” Triệu Linh Việt xoa xoa đầu ta, hơi thở phất qua gương mặt ta, là hương thơm nhàn nhạt.
Ta không nhịn được cảm thán: “Ngươi thật sự… rất hoàn mỹ.”
Hắn cười ấn vào mặt ta, như nghĩ đến điều gì, giọng điệu lại bỗng nhiên nghiêm túc: “Nàng biết mẹ ruột của ta không?”
Ta lắc đầu, hắn chưa bao giờ kể cho ta biết về quá khứ của mình, vì vậy ta thật sự chẳng biết gì hết.
“Mẹ ruột của ta là một tỳ nữ của quốc quân nước Hồ.” Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ta, rơi vào trong hồi ức: “Vì tướng mạo xuất sắc nên bà bị nam nhân kia liếc mắt chọn trúng.
Năm đó quốc quân nước Hồ đã dùng bà đổi chín tòa thành.”
Ta giật mình há hốc, ta biết Bắc Ngụy rộng lớn, nhưng cam lòng dùng cả chín tòa thành để đổi một nữ nhân, là nữ lang xinh đẹp như tiên cỡ nào? Còn là một đế vương si tình cuồng dại điên cuồng thế nào?
“Lòng mẫu thân ta tràn đầy vui mừng, cho rằng gặp được người quý trọng mình.
Thật không ngờ nam nhân kia chỉ nhất thời háo sắc mà thôi.
Hắn tự cao tự đại, cho rằng sớm muộn gì mình cũng lấy lại được chín tòa thành.” Hắn nhìn ta, đôi mắt đau xót, “Người nước Hồ chiếm thiên hạ trên lưng ngựa, người Trung Nguyên gọi bọn họ là người Hồ dã man xảo trá.
Mẹ ruột của ta ở quốc gia xa lạ, thâm cung xa lạ, chịu những thành kiến và miệt thị đó.
Vì lúc bà mới tới được sủng ái nên trước kia những người trong cung vẫn còn có điều băn khoăn.”
“Nhưng cảm giác mới mẻ của nam nhân kia trôi qua nhanh chóng, bà bị vứt bỏ hoàn toàn…” Đôi mắt Triệu Linh Việt ửng đỏ, đọng ánh lệ lạnh lẽo: “Những người đã từng bị lạnh nhạt vì bà bắt nạt bà, phỉ nhổ bà, xem bà như bia bắn tên, thậm chí trói bà dưới tàng cây phơi nắng gắt.
Bà vốn tưởng rằng đời này cứ vậy mà kết thúc, lại chợt phát hiện mình có mang.
Lòng bà tràn đầy vui mừng, lại không biết có là khởi đầu thực sự cho vận mệnh bi thảm của mình.”
“Đứa bé trong bụng bà vừa đầy ba tháng thì nước Hồ đã chính thức khai chiến với Bắc Ngụy.
Tình cảnh của bà rất quẫn túng, thậm chí nam nhân kia luôn vì chuyện chiến sự với Bắc Ngụy bất lợi mà lấy bà ra trút giận, mấy lần muốn hành hạ bà tới chết.
Bởi vì bà mà vứt bỏ thành trì đã trở thành lý do và cái cớ tốt nhất cho chiến bại của Bắc Ngụy nên bà bị người trong thiên hạ chửi rủa, cứ vậy mà bị ông ta… bị phi tử của ông ta tra tấn đến lúc sinh.
Đợi bà sinh ta ra, tên khốn kiếp kia đã vội vã giết bà, chấm dứt mạng sống của bà…” Triệu Linh Việt lại không khống chế được, hắn nở nụ cười, trong mắt là một mảnh đỏ rực như máu, kỳ dị đáng sợ.
“Từ trước đến nay… ta chưa từng được gặp bà, càng không có cách nào… không có cách nào hỏi thử bà, có phải bà rất hối hận vì đã sinh ra ta hay không…”
Hắn không ngừng nhớ lại cảnh tưởng mình giết chết nam nhân kia, vậy mà điên cuồng nói năng lộn xộn: “Máu của ông ta rất nóng, rất nóng, khoảnh khắc nó phun ra ngoài ta thật sự rất vui.
Nhưng ta lại rất hận bản thân tại sao không bắt ông ta quỳ trước linh tiền mẹ ta sám hối, vì sao để ông ta chết thoải mái như vậy… vì sao…”
Thì ra đây chính là câu chuyện của hắn, tiểu hài tử không có mẫu thân lại bị mọi người khinh bỉ, e rằng sống còn gian nan hơn mẫu thân của hắn.
Bỗng nhiên ta nghĩ đến, hình như không một ai trong số con cháu hoàng gia có tuổi thơ viên mãn hạnh phúc, nhưng Triệu Linh Việt cực kỳ đáng thương.
Ta nắm chặt tay hắn, thấp giọng an ủi: “Ngươi không phải khởi đầu cho vận mệnh bi thảm của bà ấy, ông ta mới đúng.”
Nước mắt của hắn đọng trên hàng mi, cuối cùng không nhịn được rơi xuống..