Hai cô gái hăng hái bừng bừng đi dạo một vòng khu thương mại Trì Vũ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, hai tay Quý Minh Vũ xách theo bảy tám cái túi to nhưng vẫn có vẻ hào hoa phong nhã như cũ.

Trần Cẩn Ngôn kéo tay Duẫn Vị, cúi đầu trao đổi tin tức.

"Chị, vừa rồi người bán hàng kia hướng về phía anh rể cười đến sáng lạn nha, chị phải có ý thức nguy cơ."

"Chị từ phim trường qua đây thấy chồng em và hồ ly tinh kia cười đến mức nở ruột nở gan, chói chang làm mù rất nhiều người mắt lợn."

Rất nhiều người mắt lợn? Quả nhiên vẫn là đạo hạnh Trần Cẩn Ngôn cao một chút.

Chị ấy cũng là mấy ngày hôm trước đến chỗ ở của Duẫn Vị trước đây phát hiện cửa phòng khóa chặt, quái lạ cô đâu phải là một người đi làm sáng sớm, kết quả hàng xóm nói đã lâu không thấy ở đây, ép hỏi nửa ngày mới biết chuyện cô có chồng, cũng có thể đoán được Duẫn Vị bị giáo huấn bao lâu.

"Bọn họ chỉ là quan hệ đồng nghiệp, em không uống giấm."

Tuy rằng rất để ý nhưng cô vẫn mạnh miệng không thừa nhận, ai bảo Trần Cẩn Ngôn ở nơi ấy của Quý Minh Vũ luôn là nữ hoàng cơ, nếu như biết cô hoàn toàn không hề có địa vị đáng kể ở nơi đó của Lâm An Bắc, còn không đánh chết cô mới là lạ.

"Ừ, chồng em quá quan tâm cấp dưới, còn cho cô ta ăn no, ghen tỵ với người ngoài."

Cho ăn đấy, nghĩ đến cái cảnh bọn họ anh một ngụm em một ngụm kia Duẫn Vị liền cả người khó chịu, thế nhưng gương mặt tươi cười của anh cũng không cho cô một cái, vậy mà cùng hồ ly tinh liếc mắt đưa tình, còn không biết xấu hổ lôi ra ngoài như vậy.

"Chị, chị có cảm thấy em khá giống hồ ly tinh kia, vẫn là cái loại mang tiếng phá hoại tình cảm gia đình người ta."

Trần Cẩn Ngôn dừng bước quan sát từ trên xuống dưới Duẫn Vị một phen, ánh mắt càng ngày càng khinh bỉ, cuối cùng tổng kết: "Chỉ dựa vào những số này của em còn không đủ để người ta chơi đùa."

"Trần Cẩn Ngôn. . ."

Rống to một tiếng, ngay cả Quý Minh Vũ ở sau lưng cũng bị dọa, vội vã tiến lên nhìn tình hình chiến đấu làm sao.

Trần Cẩn Ngôn nhằm vào gáy cho hai cái bạt tay: "Ồn ào cái gì, ồn ào cái gì. . . Cũng không sợ mất mặt à."

"Anh rể, em phải thay đổi người đại diện."

"Duẫn Vị à, hiếm khi anh ở trong lòng em còn có địa vị, anh rể phê chuẩn."

Bởi vì Trì Vũ muốn nhuộm cờ quốc tế nên luôn phát triển ở nước ngoài, Quý Minh Vũ coi như là lãnh đạo công việc truyền thông ở thành phố A. Ở bên ngoài hình người dạng chó hô mưa gọi gió, ở nhà có thể coi như không hề có địa vị, bị Trần Cẩn Ngôn chèn ép như nô lệ.

Duẫn Vị lúc trở về đã khuya lắm rồi, Lâm An Bắc bày ra cái mặt đen thui ngồi ở đó, điều khiển từ xa trong tay bị anh liên tục giày xéo, cho đến khi Duẫn Vị mở cửa vào nhà anh mới ném điều khiển, đứng dậy đi lên lầu.

"Mau đi nấu cơm đi, đói sắp chết rồi."

Bây giờ đã hơn chín giờ, anh lại vẫn chưa ăn cơm, không phải là cố ý chờ cô nấu cơm cho anh chứ.

"Anh còn chưa ăn cơm?"

"Cô cảm thấy thế nào?"

Không phải cùng hồ ly tinh kia anh một ngụm em một ngụm ăn no đến rất vui sướng sao, làm gì còn bụng đói trở về chứ, tốt nhất là chết đói đi.

"Em cảm thấy anh hẳn là ăn rồi, làm phiền tránh một chút."

Duẫn Vị lướt thẳng qua anh lên lầu, Lâm An Bắc một mình đứng ở đầu bậc thang không biết đang nghĩ cái gì, chỉ chốc lát sau Duẫn Vị lại rầm rầm chạy xuống lầu.

"Này, đây là năm trăm vạn trả lại cho anh, còn thừa một trăm vạn là lãi, đừng cả ngày mặt nặng mày nhẹ với em, còn có lần sau để cho em nhìn thấy mấy tin đồn của anh trên tuần san, cẩn thận em thiến anh."

Nói xong tay còn làm động tác cây kéo, xong xuôi lại xoay người rầm rầm đi lên lầu. Một cô gái lại không biết e lệ, cứ như vậy mặt không đỏ thở không hổn hển cảnh cáo anh. Anh chưa bao giờ để bụng năm trăm vạn kia mà là ý nghĩa phía sau cô mang đi năm trăm vạn. Nhìn thoáng qua khoản tiền lớn trong tay, Lâm An Bắc đem sổ tiết kiệm tiện tay ném ở trên ghế sofa, xoay người đi vào phòng tắm.

Duẫn Vị cầm mấy bộ quần áo vừa mới mua đến treo ở trong tủ, cô tốn gần ngót năm nghìn đồng bạc mua cho Lâm An Bắc một chiếc áo sơmi, thẹn thùng không dám đưa trực tiếp cho anh đành treo ở trong tủ quần áo, cũng không biết anh có thể phát hiện ra hay không.

Chỉnh đốn xong đi ra, chợt nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh lộp bộp choang choang, Duẫn Vị còn tưởng rằng là kẻ trộm tới. Chạy xuống lầu vừa nhìn, Lâm An Bắc ôm bụng đầu đầy mồ hôi đang lật ngăn kéo.

"Anh làm sao vậy? Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?"

Duẫn Vị ngồi xổm ở trước mặt anh, cũng không biết anh đang tìm cái gì, nhìn dáng vẻ anh đầu đầy mồ hôi, gấp đến đến độ nước mắt đều rơi xuống.

"Lâm An Bắc, con mẹ nó anh nói chuyện đi, anh rốt cuộc làm sao vậy?"

Lâm An Bắc giống như ở trong mộng mới tỉnh lại, mờ mịt nhìn Duẫn Vị, gương mặt bởi vì đau đớn từ lâu trở nên vặn vẹo, mồ hôi từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà. Anh không nói chuyện, chỉ nhìn Duẫn Vị cười, cố hết sức với tay tới xoa đi nước mắt tràn đầy trên gò má của cô.

"Đồ ngốc, khóc thật là xấu xí..."

Anh nói như vậy, ngược lại Duẫn Vị càng khóc ra thành tiếng, cầm lấy tay anh đặt ở trên mặt mình, dáng vẻ của anh thoạt nhìn rất không tốt, cô rất sợ anh gặp chuyện không may, giống như mẹ rời bỏ cô, để cô lại một mình cô đơn trên thế giới này trải qua quãng đời còn lại.

"An Bắc, rốt cuộc anh làm sao vậy, anh nói cho em biết đi, anh đừng làm em sợ..."

Con người là một loại động vật kỳ quái, thời điểm càng cần mình tỉnh táo thì lại càng không biết làm sao, chỉ biết một mực đi tìm cái người đủ để cho mình nương tựa vào, cho dù mình không có chút phương hướng nào.

Đều nói người sinh bệnh trở nên yếu đuối nhất, một câu nói bình thường có thể sưởi ấm lòng người, một cái mỉm cười ấm áp cũng đủ để cả thế giới sáng lạn, mà đối với Lâm An Bắc mà nói, một mình Duẫn Vị chính là toàn bộ cuộc đời anh.

Lúc Lâm An Bắc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện xâm nhập vào hơi thở, bối cảnh của căn phòng trắng như tuyết đâm vào người hoa cả mắt, may mà còn có ánh mặt trời ấm áp cho một tia ấm cúng khác.

"Tỉnh rồi à, muốn uống nước không?"

"Sao cô lại ở chỗ này?"

"Em không ở đây anh đã chết rồi."

Thân Kính vẫn là rót cho anh một cốc nước, nhìn anh hết nhìn đông lại nhìn tây như là tìm bóng dáng ai đó, giả vờ nghi ngờ hỏi: "Tìm cái gì vậy?"

Lâm An Bắc không muốn thừa nhận tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy không phải là cô rất thất vọng, đối mặt với dò hỏi của cấp dưới chỉ biết cúi đầu uống nước để che giấu ngượng ngùng của mình.

"Không có gì."

Phòng anh ở là phòng VIP của bệnh viện, có nhân viên y tế chăm sóc riêng biệt, Thân Kính thu dọn đồ đạc của mình, ngẩng đầu nhìn người nào đó đang cúi đầu xem báo: "Không có chuyện gì em đi làm trước đây, còn có, hôm nay không cho phép tính em đến muộn, toàn bộ thưởng chuyên cần mà không có anh nhất định phải chết."

"Này..."

Thân Kính dừng lại, không quay đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng không tệ lắm, kìm nén được mười phút.

"Ông chủ Lâm, còn dặn dò gì nữa sao?"

"Không có chuyện gì, cô đi đi."

Thế đã xong rồi? Thật là người không có chút thú vị nào, cũng không biết sao lại có cô gái chạy đổ xô vào anh nữa.

"Bị hai người các anh đánh bại, cô ấy ở hành lang ngồi một đêm, chắc là bị anh hù dọa."

Thân Kính nhìn bộ dạng anh như không nghe thấy, không có động tĩnh gì, cũng cảm thấy mất mặt, xoay người đi ra ngoài, xem hai người kia có thể giả bộ tới khi nào.

Lâm An Bắc nghe được, nhưng anh không biết làm thế nào bước ra đó, bốn năm chờ đợi, ngăn cách bởi một bức tường, rốt cuộc bọn họ bỏ lỡ cái gì?

Nhìn nửa giờ, tờ báo trong tay vẫn là một tờ vừa rồi, anh một chữ cũng không nhìn thấy, trong đầu tất cả đều là bộ dạng cô khóc. Y tá tiến đến rút kim tiêm, sau khi xử lý tốt, muốn anh ở lại viện theo dõi.

"Lâm tiên sinh, lần này anh phải ở lại viện theo dõi, xuất huyết dạ dày không phải là chuyện nhỏ, anh cần phải phối hợp với bác sĩ điều trị."

"Tôi biết rồi, làm phiền cô giúp tôi gọi người ở cửa đi vào."

"Cửa không có ai."

Quả nhiên, phía ngoài hành lang phòng bệnh VIP yên tĩnh, không có một bóng người. Vốn là phòng bệnh cao cấp, bình thường người đi lại cũng không nhiều, lúc này càng lộ vẻ lạnh lẽo. Lâm An Bắc vốn cũng định tha thứ cho cô, thế nhưng lần này anh giận thật. Duẫn Vị, được lắm, cũng dám rời khỏi như vậy.

Thời điểm Lưu Nham nhận được điện thoại chạy tới, Lâm An Bắc đã truyền xong nước biển, mới vừa kiểm tra thân thể xong. Bác sĩ lật bệnh án trong tay, chân mày nhíu chặt, vừa lắc đầu vừa nói những việc cần chú ý. Mặc kệ bác sĩ khuyên bảo thế nào, bởi vì bệnh nhân không phối hợp, cho nên cuối cùng Lưu Nham vẫn phải lái xe đưa anh về nhà.

"Một tháng nay cậu đã chạy vào viện mấy lần, dứt khoát dời đến bệnh viện ở luôn đi."

Bởi vì ngày hôm qua uống một chút rượu, lại để dạ dày đói cả đêm cho nên mới dẫn đến bệnh đau bao tử phát tác, lần này cũng coi như sinh lực tổn thương nặng nề, sắc mặt Lâm An Bắc có vẻ tái nhợt khác thường, nhìn chằm chằm phong cảnh không ngừng lui về phía sau không đáp lời.

Bình thường Lưu Nham cũng không phải người nói nhiều, có thể chủ động như vậy cùng anh nói một câu vui đùa đúng là không dễ, nói chi là đối phương còn không đáp lời, anh ta càng lộ ra vẻ an tĩnh, chăm chú để ý tình hình giao thông.

Phong cảnh ngoài cửa sổ hoặc nhanh hoặc chậm biến mất ở trong tầm nhìn, có lẽ cảm thấy mắt mệt mỏi, Lâm An Bắc thu lại ánh mắt ở ngoài cửa sổ: "Công ty thế nào?"

"Hôm nay không phải ngày cậu đi làm, không ai tìm cậu, yên tâm đi."

Trong phòng yên lặng cực kỳ, đẩy cửa phòng ra, cô ngồi dưới đất, vùi đầu ở giữa hai chân, vai rung động, rõ ràng là đang im lặng rơi lệ.

Lâm An Bắc đứng ở trước mặt cô, dùng chân đá đá một đống bên chân, mang theo chút vô lại hỏi: "Tôi không phải là mắc bệnh nan ý, đừng khóc quá sớm."

Người trên đất không phản ứng, vẫn tiếp tục khóc. Cho nên cuối cùng ngược lại biến thành người mắc bệnh ôm người không bệnh vào trong ngực dỗ dành cho đến khi Duẫn Vị ngừng khóc, Lâm An Bắc xoa xoa vết nước mắt ràn rụa trên mặt cô, cười trêu ghẹo: "Không biết còn tưởng rằng tôi mắc bệnh nan y chứ, đừng khóc nữa."

Cô từ nhỏ đã như vậy, một khi khổ sở sẽ khóc thút thít nhưng tuyệt đối không khóc thành tiếng, đều là một mình cúi đầu rơi lệ, tựa như bị uất ức thật lớn, Lâm An Bắc mỗi lần cho dù tức giận nhìn cô như vậy cũng sẽ vô điều kiện thỏa hiệp, chỉ vì không đành lòng nhìn cô thương tâm.

Bộ dạng cô khổ sở cuối cùng sẽ liên lụy đến trái tim anh, cô đau, anh so với cô còn đau hơn, cho dù xa cách bốn năm, anh vẫn như cũ không thể nhìn cô khổ sở.

"An Bắc, đừng giận em có được không, bốn năm qua em không có một ngày nào không nghĩ đến anh, cầu xin anh, đừng không để ý tới em..."

"Em lập tức nín anh sẽ không tức giận."

Quả nhiên người ngồi ở trong lòng anh phùng má, cái miệng nhỏ nhắn móp mép móp mép không ngừng nức nở thực sự nín ngay không khóc. Lâm An Bắc nhìn cô khó chịu, không ngừng giúp cô vỗ phía sau lưng thuận khí.

"Anh... Anh nói... Không tức giận."

"Đúng, anh nói vậy, thế nhưng bây giờ anh đói bụng, làm cơm đi."

Lâm An Bắc không đề cập tới Thân Kính, Duẫn Vị cũng không đề cập tới mình thời gian bốn năm kia, Duẫn Vị không biết đây có tính là hòa thuận hay không, thế nhưng chí ít quan hệ giữa bọn họ gần thêm một bước, một bước nho nhỏ cũng là một loại hi vọng.

Trên bếp Duẫn Vị đã sớm nấu cháo xong, sau đó hai người ăn chút thức ăn dễ tiêu, Lâm An Bắc rất nể mặt quét một cái sạch bách.