Ngày hôm sau, khi Lâm An Bắc trở về, trong nhà im ắng, Lâm An Bắc cho rằng, dù cô không khó chịu cũng sẽ chờ để chất vấn mình, dẫu sao tối hôm qua là đêm tân hôn của bọn họ.

"Duẫn Vị, Duẫn Vị. . ."

Tìm khắp trong nhà lẫn ngoài nhà vẫn không thấy bóng dáng của Duẫn Vị, Lâm An Bắc nhớ tới cái gì đó, hoảng loạn xuống lầu, may quá, máy tính của cô vẫn còn trong phòng.

"Lưu Nham, cậu điều tra một chút. . ."

Lâm An Bắc còn chưa nói xong thì nghe thấy tiếng cửa mở: “Không có chuyện gì!”

5 giờ sáng sớm, bên ngoài đã có ánh sáng nhạt nhưng bị rèm cửa sổ che khuất, trong phòng vẫn một mảng tối đen như cũ.

Duẫn Vị mang theo khí lạnh trên người bước vào, ngón tay theo thói quen sờ công tắc trên tường nhưng lúc sắp ấn được thì có một giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Đã chịu trở về?”

"An Bắc?" Không có chuẩn bị tâm lý, Duẫn Vị bị hù sợ hết hồn. Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trên ban công truyền tới, thân hình cao ngất của anh đưa lưng về phía cô, nhìn chăm chú vào phía chân trời mông lung không xoay người lại. Không khí tràn ngập giữa bọn họ có phần áp lực.

“Đi đâu?” Lâm An Bắc lạnh lùng hỏi, điện thoại vừa mới ngắt, màn hình vẫn còn phát ra ánh sáng yếu ớt.

Trong tay Duẫn Vị vẫn còn đang nắm thẻ ra vào, mặc một chiếc áo len dài tay, quần jean, giày vải, trên giầy còn dính chút bùn đất, cúi đầu đứng ở nơi đó, con mắt thủy chung không rời khỏi đầu ngón chân mình.

Đợi đến khi tiếng nói của cô truyền tới, thoáng như đã cách nửa thế kỷ: “Không khí tốt, ra ngoài đi dạo một chút.”

Ra ngoài đi dạo một chút? Là như vậy, hóa ra không phải lại một lần nữa yên lặng không một tiếng động rời đi, Lâm An Bắc giống như đột nhiên thả lỏng xuống, tiếng nói nhất thời mang theo chút mệt mỏi.

“Sáng sớm trời lạnh, lần sau đi ra ngoài mặc nhiều chút.”

Anh đang quan tâm mình sao? Trong lòng Duẫn Vị có một chút may mắn, ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy quần áo trên người Lâm An Bắc màu xanh, ánh sáng trong mắt càng thêm nhạt nhẽo, cô nhớ rõ ngày hôm qua lúc anh ra ngoài mặc màu trắng, bây giờ màu xanh. Cô thừa nhận mình đã tự lừa mình dối người.

“Vâng.” Duẫn Vị đáp lại, suy nghĩ một chút, gần như hạ quyết tâm nói: "An Bắc, chúng ta có thể nói chuyện không?"

"Nói chuyện gì?"

Bàn tay Duẫn Vị cầm thẻ, bởi vì dùng sức, các khớp xương ngón tay đã trắng bệch, cô cắn cắn môi, tay trái theo thói quen sờ lên vành tai trái, cúi đầu đi, nhỏ giọng mở miệng: "Em hi vọng chúng ta có thể giống như các cặp vợ chồng bình thường khác, cho dù…”

Cho dù anh đối với đoạn hôn nhân này không có thật lòng thật dạ, cũng đừng cho em biết, chí ít em còn có thể ôm một chút ảo tưởng. Duẫn Vị lời còn chưa nói xong đã bị tiếng nói của Lâm An Bắc cắt đứt.

“Phải không?” Giọng nói Lâm An Bắc mang theo đùa cợt vang lên: “Thế nhưng chúng ta có điểm nào nhìn giống các cặp vợ chồng bình thường chứ?”

Phía sau thật lâu không có tiếng nói, Lâm An Bắc cầm điện thoại bỏ vào trong túi, quay đầu lại, cách chỗ Duẫn Vị cúi đầu hơn mười mét, môi mím quá chặt, sắc mặt trắng bệch.

Anh chỉ nói lời thật mà thôi, chẳng lẽ không đúng sao? Cái này chịu không nổi? Lâm An Bắc nhắm chặt mắt, đối với cô, anh luôn luôn không khống chế được bản thân, muốn làm cho cô thương tích đầy mình, rồi lại luôn cảm thấy nhàn nhạt đau lòng.

“Đi tắm đi, đừng để bị cảm.”

Nói xong Lâm An Bắc không hề nhìn cô, xoay người đi vào thư phòng.

Duẫn Vị đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn kỹ khuôn mặt người con gái trong gương đối diện với cô, đột nhiên cảm thấy rất xa lạ, cái người Duẫn Vị sáu năm trước cái gì cũng không quan tâm đi đâu rồi? Cái người Duẫn Vị dù cho bất cứ kẻ nào cũng không tổn thương được đi đâu rồi?

Nhìn mình trong gương đã 27 tuổi, tay trái nhẹ nhàng cọ xát vành tai trái, chỗ đó có một vết sẹo tinh tế, là bị đồ sắc bén cắt vào bị thương sau đó lưu lại, mỗi lần khổ sở là động lực khích lệ Duẫn Vị chống đỡ.

Duẫn Vị đối với mình trong gương khóe miệng kéo ra, tưởng tượng giống như mỗi lần khổ sở trước kia, cho mình một nụ cười khích lệ, thế nhưng khóe miệng nâng lên càng lớn thì khoảng cách giữa bọn họ cũng càng lớn.

Lâm An Bắc ngồi trong thư phòng, bên trong một cuốn sách thật dày có lưu giữ một bức ảnh, là tấm hình Duẫn Vị tìm đã lâu cũng không thấy, ngõ nhỏ thành cổ Lệ Giang.

Đã sáu năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, lần đầu tiên nhìn thấy Duẫn Vị là ngày cô đến ghi danh nhập học năm nhất. Tại cổng trường Nhân Đại, thời tiết tháng chín, mỗi người đều có vẻ nôn nóng bất an, ngày trước An Bắc cũng từng ở chỗ này ngẩn ngơ một trận, hôm nay là quay về thăm thầy cũ, thuận tiện nhờ thầy nghiên cứu phương án cải cách cơ cấu tổ chức công ty chi nhánh Trì Vũ.

Quần lanh, giày thể thao, kính mát, ngoại hình anh tuấn như ánh mặt trời hấp dẫn rất nhiều ánh mắt người khác, là một cảnh quan độc đáo trước đám người đứng ở cổng. Hơn nữa có người biết anh, cùng anh nói đùa muốn anh giúp đỡ, đúng lúc xe trường học trở lại, tiếp đến một đám sinh viên mới.

Vừa vặn anh và Duẫn Vị cùng một tổ hỗ trợ xách các thứ dẫn đường, nhưng khác với những người khác, cô rất im lặng, lôi kéo một vali hành lý, không nhanh không chậm đi phía sau Lâm An Bắc.

Lâm An Bắc khó hiểu quay lại nhìn cô vài lần, cô vẫn như cũ chỉ cúi đầu bước đi, trong khi các nữ sinh khác rủ rỉ thì thầm hỏi đông hỏi tây, thậm chí có nữ sinh còn can đảm xin số điện thoại của anh. Nhưng chỉ có cô, đi tới đi lui mấy lần vẫn không nói một câu nào. Từ lúc Lâm An Bắc thấy cô mệt gần chết, bắt đầu nhận lấy vali trong tay cô, ngoài một câu cảm ơn rất nhỏ, cô lại không mở miệng nữa. Cô giống như một người qua đường, cuộc sống của cô không thuộc về nơi này.

Cô còn có một đặc điểm, bước đi rất chậm, người khác đã cách xa một đoạn cô cũng không phát hiện ra. Lâm An Bắc dứt khoát đi bên cạnh cô, trêu đùa nói: “Em tên là gì?”

Tiếng nói trầm thấp mà có nhiều từ tính từ vành tai truyền tới, Duẫn Vị trong nháy mắt gò má đỏ lên, đầu càng thêm cúi xuống, nhỏ giọng trả lời: “Duẫn Vị.”

Giọng nói mát lạnh tinh tế giống như khe núi róc rách, làm cho cái nóng nực oi bức của mùa hè mang theo một chút mát mẻ.

“Chuyên ngành gì?”

“Quản lý nhân lực và tài nguyên.”

“Anh là Lâm An Bắc, cũng coi như là đàn anh của em, sau này cần giúp đỡ gì có thể tìm anh, tuy rằng đã tốt nghiệp.”

“A.”

Tuy rằng chỉ là lời nói xã giao bình thường nhưng đối với lần đầu tiên nhận được câu trả lời một âm tiết của người khác, Lâm An Bắc có chút xấu hổ, nóng mặt dán đuôi vào người ta. Anh lớn như vậy vẫn chưa từng chủ động đến gần con gái, kết quả lần đầu tiên nhận lấy kết cục xấu hổ.

Nhân Đại là trường đại học nổi tiếng toàn quốc, hơn nữa chi nhánh công ty đang trong giai đoạn cải cách, cho dù vội vã đi qua Nhân Đại, từ nay về sau bọn họ sẽ không còn gặp lại nhưng giọng nói mát lạnh tinh tế lại khắc vào trong đầu Lâm An Bắc.

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Lâm An Bắc, anh đem ảnh chụp cẩn thận kẹp lại nơi ban đầu, tiện tay đem cuốn sách cất về vị trí cũ: “Vào đi.”

Đây là lần đầu tiên Duẫn Vị đi vào thư phòng Lâm An Bắc, căn phòng trang trí đơn giản, giá sách trên tường có vẻ đặc biệt chướng mắt, trên giá sách loại nào cũng có, được sắp xếp phân loại rõ ràng.

Lâm An Bắc đối mặt với máy tính gõ, trên mặt bàn đặt vài phần văn kiện, thoạt nhìn có vẻ bận rộn. Duẫn Vị giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, bưng một ly sữa đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở miệng: “Còn đang bận sao? Em nấu cháo, anh có muốn ăn một chút không?”

Lúc Duẫn Vị ở Mỹ, bởi vì muốn chăm sóc mẹ cho nên cũng không tìm việc, may mắn lời văn của cô không tệ, từ từ giúp người ta viết một số kịch bản, mặc dù chưa nói tới nổi tiếng nhưng trong một phạm vi nhất định cũng coi như có chút tiếng tăm.

Ăn sáng xong Lâm An Bắc liền đi công ty, Duẫn Vị tiếp tục ngẩn người đối mặt với màn hình máy tính. Buổi trưa Lâm An Bắc không trở về ăn, cô tùy tiện chuẩn bị một chút đối phó cho qua bữa. Ngồi trên sofa, mở TV, đúng lúc là tin tức giải trí, Duẫn Vị vốn không quan tâm mấy thứ này, nhưng bởi vì điện ảnh thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm một chút.

“Do tập đoàn Trì Vũ đầu tư, ngôi sao quốc tế Mộ Hoa làm diễn viên chính kiêm đạo diễn bộ phim , mười giờ sáng ngày mai sẽ tiến hành nghi thức bấm máy tại cơ sở điện ảnh Thượng Hải, đến lúc đó tổng giám đốc tập đoàn Trì Vũ - Lâm An Bắc cũng sẽ tham dự. . ."

Trong TV vẫn đang tiếp tục không e dè đưa tin nhưng lòng Duẫn vị sớm đã nguội lạnh một nửa, cô cầm điện thoại đi ra ngoài bấm số: “Chị, kịch bản bán cho tập đoàn Trì Vũ phải không?”

“Duẫn Vị, đang định nói với em mà điện thoại em lại tắt máy, điện thoại bàn cũng không có ai nhận, tập đoàn Trì Vũ nói muốn mời em tham gia nghi thức bấm máy hôm nay.”

Một tia hi vọng kia của Duẫn Vị cũng bị phá hủy, hóa ra tất cả đều là sự thật: “Chị, trước kia chị không nói là tập đoàn Trì Vũ?”

“À, cái này, bởi vì lúc đó em chuẩn bị về nước, em nói em không muốn quan tâm, hơn nữa trình độ chế tác của Trì Vũ cũng ngang bằng với đội kia, đều là đẳng cấp quốc tế, em yên tâm đi sẽ không phá hủy tác phẩm của em đâu.”

Lúc trước vì có chuyện nên phải vội vàng về nước, bởi vì sắp bước vào con đường cũ, cô trở nên nhút nhát, trong nước không dám tiếp xúc với bất cứ ai hay chuyện gì, kể cả chị Trần, người đã giúp mình rất nhiều, cho nên mới giao cho Trần Cẩn Ngôn toàn quyền xử lý. Bây giờ nói những cái này cũng vô dụng, huống hồ nhiều năm như vậy, Trần Cẩn Ngôn là người thế nào cô còn không rõ sao, chỉ là không nghĩ tới kết cục sẽ là như thế này, thật đúng là châm chọc.

“Được rồi chị, cứ như vậy đi, bộ kịch bản này chị phụ trách đi, sau này nếu không phải kịch bản có vấn đề thì đừng tìm em, kịch bản tiếp theo của em còn đang phác thảo, rất bận rộn.”

Cúp điện thoại, Duẫn Vị suy nghĩ có nên gọi cho Lâm An Bắc hay không, dù sao anh đã đồng ý với mình, không biết anh chỉ ngụy trang hay vốn anh không có ý định thực hiện lời hứa với mình. Cô không dám tùy tiện quấy rối anh bèn gọi tới chỗ trợ lý của anh.

“Xin chào, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Trì Vũ đây.” Là một giọng nam trầm thấp chững chạc.

Duẫn Vị không biết mình nên mở miệng thế nào, nhưng sợ đối phương đợi không kịp, vội vàng lo lắng trả lời: “Xin chào, cho hỏi tổng giám đốc các anh hiện có ở đó không?”

Lại một phụ nữ không biết tự lượng sức mình, nhưng ít ra còn biết lễ phép viết như thế nào, Lưu Nham nhíu mày, dù vậy hắn cũng không có ý định giúp cô ta: “Tiểu thư, tổng giám đốc chúng tôi đi công tác, nếu như cô không ngại, có thể để lại cách thức liên lạc của cô, tổng giám đốc trở về sẽ liên hệ với cô."

Đi công tác? Buổi sáng nay, khi ra ngoài anh cũng không nói gì. Duẫn Vị cười cười tự giễu, anh dựa vào cái gì muốn đi ra ngoài lại phải xin phép cô chứ: “À, không cần, cảm ơn anh.”

Cúp điện thoại, Duẫn Vị suy nghĩ có nên gọi điện thoại hỏi anh đi công tác ở đâu không nhỉ, nhưng lại sợ anh cảm thấy cô nhàn rỗi muốn quản nhiều chuyện, nói những lời khó nghe.

Cuối cùng, cô chỉ biết buông điện thoại trong tay xuống.

Tác giả có lời muốn nói: Chán, có người xem sao?