Hà Nam là một trong những cái nôi của dân tộc Trung Hoa, từng là trung tâm kinh tế,

chính trị, văn hóa, trước giờ hơn hai mươi triều đại lập thủ đô hoặc dời đô đến Hà Nam, Trung Quốc có bát đại cố đô Hà Nam có bốn, Trung Quốc có lịch sử lập thủ đô bốn ngàn năm, Hà Nam chiếm hai ngàn.

Lịch sử Hà Nam từ lâu đời nổi tiếng với những văn vật di tích phong phú cực kì trân quý, được tụng xưng “Trung Quốc bảo tàng lịch sử”, Lâm Nhất Tần trước giờ luôn muốn tới xem, không ngờ nhanh như vạy đã được tận mắt chứng kiến “Địa hạ văn vật” này.

Sau khi Lâm Vi hai người học xong giáo trình nhận thức huyệt đạo, liền bắt đầu lái xe lữ hành. Bạch Mã tự, hang đá Long Môn, Lưu Tinh Đài, mộ Bao Chửng,…Hai người vừa đi một chút lại dừng , dừng xem cảnh, xem lại đánh, đánh lại trốn, thật náo nhiệt.

Wild Boar của Lâm Tiểu Tiên kinh hãi thế tục đi đường như bay, Vi Nhất Tiếu nội công thâm hậu khinh công trác tuyệt. Cả vùng Hà Nam Vũ Lâm bị hai tên vừa ra giang hồ làm cho chướng khí mù mịt gà bay gió sủa.

Vì Vi Nhất Tiếu không lưu danh cũng không môn phái, mà Wild Boar càng không rõ nguồn góc, chốn giang hồ chỉ có thể đoán lung tung về thân phận và mục đích của họ, nhất thơi lời đồn nổi lên bốn phía, bát quái bay tán loạn.

Hai người bị gán lấy ác danh là “Song Sát”.

Sau này trong chốn võ lâm vùng Trung Nguyên rất ít người biết Minh Giáo Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu đã từng đến Trung Nguyên, ác danh càng không nói đến. Kỳ thực người này trước đây đã đến Trung Nguyên, làm không ít việc ác, chẳng qua mọi người không biết đấy thôi.

--- ------ ----------Thời đại mới của Song Sát---- ------ ------ --------

Một ngày, hai người lại tham quan cảnh đêm Nguyên triều ở Vạn Thọ cung, trước có tên là Trùng Dương đài để kỉ niệm ngày qua đời của người sáng lập Toàn Chân phái Vương Trùng Dương. Khóa vàng chạm khắc tinh xảo thuộc loại ngự dụng của đạo quan, đương nhiên không dễ mở.

Nhưng hoàng cung đại viện cũng ngăn không được ý muốn du lãm của Lâm Tiểu Tiên cùng tuyệt thế khinh công của Vi Bức Vương.

Điểm huyệt đạo vài tên đạo sĩ, hai người thoải mái tự tại tham quan tòa đạo quan hoàng gia.

Bát giác quái đỉnh nhọn, đỉnh đồng, ngón xanh lưu lư, ngọc hoàng các ở hiện đại vẫn còn, Lâm Nhất Tần đối với những hiện vật tinh mĩ chắc chắn này khen không ngớt miệng. Hai người lại đi vào điện tu hành, bên trong là tượng mặc đạo quan tu hành mặc trang phục hoa lệ, ba bàn trên bày đầy cống phẩm, đèn chiếu sáng rực.

Lâm Nhất Tần có chút mệt, thì thế ngồi chống cằm bên tòa cống phẩm, xem trái cây tương ngon bên cạnh, đưa tay với lấy một quả táo, dùng vạt áo lau sạch rồi cắn một ngụm ăn răng rắc, ăn đến mắt đầu đắc ý.

Vi Nhất Tiếu nhìn nàng cười hì hì hỏi:

“Ngươi ăn cống phẩm của thần tiên, không sợ bị trách phạt?”

Lâm Nhất Tần híp mắt, mồm miệng không rõ nói:

“Ta chưa bao giờ tin thần Phật. Chưa nói bọn họ có tồn tại hay không, có ta cũng không thể bái lạy. Thiên hạ nhiều người cầu thần bái Phật, thần tiên nghe cũng không hết, làm sao có thể đến giúp từng người được. Bản thân mình làm được thì cứ làm, việc gì phải đi cầu, chuyện không làm được, có cầu cũng vô dụng, cầu làm gì? Cúng bái chỉ tiện nghi cho bọn hòa thượng đạo sĩ hủ bại! Người nghèo cơm ăn không đủ no, bọn họ còn phải dùng tiền mua nhang đèn lễ vật. Từ đó đủ thấy tin thần Phật làm gì cho nhàm chán buồn cười. Mà ngươi hỏi ta làm gì, ta biết ngươi cũng là người thuộc thuyết vô thần.”

“ Thuyết vô thần. Nói rất đúng. Ta quả thật không tin. Nhưng ngươi không tin thần Phật, lại thích đi xem chùa chiền đạo quán là đạo lí gì?”

“Ai nha, những rường cột tượng đài Phật tháp kia là thành tựu một đời lao động của những người lao động nghèo khổ. Họ sống cả đời vô danh, lưu lại tài sản vật chất tinh thần mới là di sản đáng quý nhất. Kì thực ta sùng bái nhất là kết tinh của trí tuệ và sức lao động của nhân dân a.”

Vi Nhất Tiếu trầm mặc một lát, xoa xoa tóc Tiểu Lâm, nhẹ giọng:

“Không sai, cái gì cũng không lưu lại, chỉ có chút di sản này…”

Lâm Nhất Tần lấy thêm vài quả táo nhét vào trước ngực. Hai người lại theo lệ thường đi rình cửa sổ nghe trộm.

Không thể không nói rình coi nghe trộn là một loại ham muốn nhòm ngó riêng tư của người khác đầy ác liệt. Tiểu Lâm ban đầu không có thói quen này, sau lại bị Vi Nhất Tiếu làm hư hỏng rồi.

Nói cho hoa văn, nghe trộm cũng có thể biết được chút bát quái ngoài xã hội cùng giang hồ bí sử, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng xem như một cách mở rộng vốn hiểu biết đi.

(Đừng giải thích, các ngươi hai người nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch)

Đêm nay bọn họ thu hoạch là: Nghe nói cách nơi này khoảng hai mươi dặm là cổ mộ, mấy buổi tối nay liên tiếp có Quỷ Hồn xuất hiện, buổi tối người dân đi tra xét đều bất tri bất giác té xỉu nơi mộ địa lại ngủ thẳng đến hừng đông mới tỉnh.

Vốn chuyện thú vị như thế, đủ kích thích lòng hiếu kì siêu cường của Lâm Tiểu Tiên, nhưng nàng trời sinh nhát gan, sợ nhất là xem phim ma cùng nghe chuyện ma, nên sống chết không chịu đi.

Nhưng con dơi hứng trí dạt dào kéo nàng quay về xe, Lâm Nhất Tần muốn hừng đông hẵng đi, Vi Vi kiên trì “Thăm mộ xem quỷ đương nhiên đi ban đêm mới có không khí”, vừa uy hiếp bằng bạo lực khiến Lâm Tiểu Tiên chỉ có thể rưng rưng nước mắt lái xe đi nơi ma quái.

Cây khô, cổ mộ, ánh trăng bị mây đen che khuất, tiếng cú mèo kêu nha nha nỉ non như tiếng khóc. Trong bóng dêm, hai bóng người lặng yên không tiếng động. Mọi yếu tố kinh dị đều đầy đủ, chỉ đợi màn trình diễn hay bắt đầu.

Lâm Tiểu Tiên đương nhiên không hi vọng có tiết mục gì phát sinh. Nàng muốn ở lại trên xe nhưng mọi thỉnh cầu đều bị Vi Vi bác bỏ.

Vi Vi kiên trì nguyên tắc “Ta đi nơi nào ngươi theo nơi đó”, đem nàng từ Wild Boar kéo ra mộ địa.

Vi Vi đương nhiên thân cao vững chãi, đi dạo mộ không khác gì dạo đường cái. Tiểu Lâm lại như người mắc Parkinson (chứng bệnh lão hóa vận động khi về già), nắm chặt ống tay áo của ‘con dơi’, ánh mắt khẩn trương nhìn xung quanh, đương nhiên lúc nàng nàng hi vọng không cần thấy cái gì bất thường.

Bất quá cái gì cũng không phát sinh, vậy tác giả làm sao viết tiếp tác phẩm?

Theo như vạn chúng chờ mong, từ lòng đất, đột nhiên một bàn tay trắng xanh lạnh như băng chui ra bắt lấy mắt cá chân của Lâm Nhất Tần.

Ở nơi mộ địa âm trầm tối đen, cứ nghĩ đến việc một bàn tay trắng xanh lạnh như băng từ đất vươn lên nắm lấy chân bạn, bạn sẽ phản ứng thế nào?

Nguy cơ sinh hóa hay là quỷ thổi đèn?

Loại thứ nhất có thể rút súng ra bắn loạn xạ vào nó là được.

Về loại thứ hai sẽ tiếp tục phân tích xem đây là hiện tượng điện sinh vật hay nấm mốc từ thi thể phát triển.

Chỉ tiếc Lâm Nhất Tần hiện tại mất hết bình tĩnh cơ trí tự giác cùng tri thức hiện đại, càng không còn thần thái của tiên nhân tinh thông đạo pháp, lại giống nữ chính trong phim kinh dị ba xu vô sỉ hét chói tai:

"Oa a a ~~~ "

Tiếng hét thê lương xuyên thấu tận chân trời, trong phạm vi mười dặm hương thân phụ lão đều bừng tỉnh giấc, sau đó đem chăn gắt gao trùm kín lên đầu run cả người.

Vi Nhất Tiếu ứng biến nhanh chóng, một cước đạp mạnh giẫm lên bàn tay kia, bàn tay buông lỏng, Tiểu Lâm lùi về phía sau. Hắn lập tức mang theo Tiểu Lâm đã bị dọa cứng người bay về phía sau hai trượng, đặt nàng lên tảng đá lớn.

“Vị cao thủ này, mau hiện thân đi. Giả thần giả quỷ hù dọa nữ nhân đâu tính hảo hán!”

Lâm Tiểu Tiên vừa hào khí vạn trượng phát biểu thuyết vô thần, lúc này không nói nổi câu hoàn chỉnh, chỉ lắp bắt phun ra vài chữ đứt quãng: “Là cương, cương… …”

‘Con dơi’ liếc nàng một cái, khinh bỉ:

“Hay cho ngươi theo thuyết vô thần, người thân chết thì hồn vong, làm gì có cương thi quỷ quái!”

Chỉ thấy nơi bàn tay to vừa lùi vào chậm rãi xuất hiện đống đất lớn, đống đất phốc vỡ ra, một bóng dáng tóc tai bù xù khôi vĩ dị thường chui ra.

“Hay cho câu thân chết hồn vong!”

Cùng với giọng nói hùng hậu nam tính, ánh trăng cũng thức thời chui ra khỏi mây đen, chiếu rọi vũ đài cho nhân vật mới lên sàn.

Thật là một đại hán khôi ngô! Hắn thân cào gần 1m9, dáng người tiêu chuẩn tràn đầy khí lực, hành động nhanh nhẹn nhẹ nhàng, tóc vàng nhạt bay phất phơ, ánh mắt xanh lam, uy phong lẫm liệt, giống mãnh thú tản mát hơi thở đầy bá đạo mà dã tính.

Lâm Nhất Tần kinh hồn giờ hơi bình tĩnh lại, nương theo ánh trăng nhìn hắn. Đôi mắt xanh trong suốt, ngũ quan thâm thúy, đường cong sắc bén, tuổi còn trẻ, ước chừng mới hơn 20. Đây thật là một hỗn huyết soái ca hiếm thấy ở thế giới này!

Cương thi biến thành soái ca. Tình cảnh kính ngạc này thật sự là khảo nghiệm quá lớn với trái tim mỏng manh, Lâm Nhất Tần vẫn không nói nên lời.

Vi Vi đã tiến lên từng bước, chắp tay khom người chào hỏi:

“Xin hỏi tôn giá cao tính đại danh?”

Người nọ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, nói:

“Không dám. Tại hạ họ Tạ, tên một chữ Tốn, tự Quy Tư”

CPU Lâm Nhất Tần vận chuyển chừng ba giây, mới đem câu giới thiệu nho nhã tổng kết thành “Ta gọi Tạ Tốn”, bản thân bị sặc nước miếng ho khan liên tục.

Sư Vương, hắn là Kim Mao Sư Vương! Ai da, thấy đầu tóc vàng nên nghĩ tới chứ! Đoan đoan chính chính mới không hổ danh Tạ Tốn. Ngươi cũng không phải thổ địa, chơi trò độn thổ làm gì!

Tạ Tốn thấy nàng phản ứng kịch liệt, hỏi: “Cô nương nghe qua tên họ của ta?”

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ:

“Hừ, qua lại cũng chỉ những lời này. Tên là để người khác gọi, đừng có mà người khác biết ngươi ngươi lại diệt khẩu là không tốt đâu!”

Trong miệng lại nói:

“Không phải. Ta trông ngươi uy mãnh như vậy, tên lại đầy nhã nhặn, trong lòng hơi kì quái thôi!”

Vi Nhất Tiếu cũng nói: “Ta chưa từng nghe qua danh hào Tạ tiên sinh, không biết có gì chỉ bảo?”

Tạ Tốn nghe thấy hai người không biết hắn, trên mặt lại lộ thần sắc cao hứng:

“Ta vừa xuất sư, người trong võ lâm đương nhiên không biết tên ta, nếu có người trong

võ lâm khen ta đức cao vọng trọng, tứ hải đều biết, loại a dua nịnh hót này thật chán ghét. Ta thật thích người thành thực như các ngươi!”

Lâm Nhất Tần cũng thích loại người thẳng tính này, thấy Vi Nhất Tiếu không có thần sắc khẩn trương, liền tránh sau lưng hắn hỏi:

“Kia ngươi nói thật cho chúng ta biết ngươi ở đây làm gì, vừa nãy suýt nữa đem ta hù chết!”

Tạ Tốn cười ha ha nói:

“Ngươi không cần sợ hãi. Ta sẽ không đánh người không võ công, phụ nữ cùng trẻ em. Vừa rồi thật xin lỗi. Ta nghe tiếng bước chân vị huynh đài này biết là cao nhân đã đến, nhịn không được muốn thử hắn một phen, ta lúc nãy bắt nhầm chân.”

Lời nói ôn nhu có lễ, mang theo ý tứ an ủi, thật không tưởng tượng được nhân vật hào phóng có thể nói ra những lời như vậy.