Editor: littlesunflower05

Mười hai tuổi ước định chuyện gì trước mặt Bồ Tát, cũng đã bao nhiêu năm rồi?

Hạ Thanh Trì đã sớm quên không còn một mảnh, mà ai biết sẽ bị nhắc lại trong cảnh tượng như vậy.

Cô không còn mặt mũi mà nhìn Ôn Thụ Thần, lông mi tinh mịn rũ xuống một nửa, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ chưa từng có.

Một giây hai giây trôi qua.

Hạ Thanh Trì lại lén lút nhìn anh.

Uống thuốc xong, Ôn Thụ Thần khôi phục bình thường hơn một chút, tư thái ôn hòa thanh thản dựa vào ghế, mơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Ngón tay Hạ Thanh Trì nắm chặt di động, mở miệng phá vỡ bầu không khí này trước: “Anh nghe thấy hết rồi à?”

Ôn Thụ Thần suy nghĩ vài giây ý tứ của những lời này, mới lên tiếng: “Tôi có thể chắt lọc quên đi mấy từ mấu chốt.”

Anh thật sự rất biết dỗ dành/nịnh con gái, lại bổ sung một câu: “Khi còn nhỏ em chắc hẳn là rất đáng yêu.”

Hạ Thanh Trì nghĩ thầm dù sao anh đều nghe thấy hết, dứt khoát và thản nhiên hơn một chút, nói ra: “Tôi trò chuyện với Khúc Bút Tâm hai câu, anh im lặng đợi chút.”

Ôn Thụ Thần bảo cô xin cứ tự nhiên, rất có phong độ thân sĩ không quấy rầy.

Hạ Thanh Trì dùng voice chat, đã sớm nhịn không được mà dỗi lại: [ Khúc Bút Tâm, mày cùng đàn ông bỏ trốn bốn năm, còn dám nhắc đến Bồ Tát với tao à? ]

Giọng của Khúc Bút Tâm lập tức xé tới, âm thanh trẻ con nũng nịu còn hừ nhẹ một câu: [ Nữ nhân chết tiệt, làm ơn chú ý cách dùng từ của mày, tao và Thẩm Phục đính hôn có danh có phận.

Cái thứ hai, ai nói với mày là tao không phải tấm thân trong sạch hả? ]

Dưới tình huống có hôn ước lại còn ở bên ngoài ở chung bốn năm, Khúc Bút Tâm và Thẩm Phục chưa bao giờ vượt qua ranh giới kia ư?

Hạ Thanh Trì kinh ngạc nghĩ, từ khi nào mà tác phong của Khúc Bút Tâm trở nên ngây thơ như vậy?

cô không hỏi lại, Khúc Bút Tâm lại gửi voice chat tới: [ A Phục rất thương tiếc cơ thể kiều nộn này của tao……] lại là cái ngữ khí ngọt ngào tự luyến.

Hạ Thanh Trì muốn block, mặc kệ cô ấy.

Cô nhìn thời gian cũng không còn sớm, xe lại vẫn luôn dừng ở ngoài cung Bồng Lai.

Ôn Thụ Thần giờ phút này đúng lúc mở miệng: “Trước 10 giờ, tôi sẽ đưa em về khách sạn.”

Với quan hệ hiện tại, anh cũng không có lý do gì để giữ cô lại qua đêm.

Hạ Thanh Trì cũng tin rằng Ôn Thụ Thần uống thuốc rồi thì sẽ không làm ra loại hành động hoang đường này.

Tài xế nghe xong chỉ thị, đút hộp thuốc vào túi rồi quay lại trên xe.

Dọc đường đi, cô và Ôn Thụ Thần không có bất kì tiếp xúc tay chân gì nữa, cũng không phải cố tình tránh hiềm nghi gì cả, chỉ là hai người đều không quen thân mật trước mặt người ngoài.

Hạ Thanh Trì đưa tầm mắt mơ hồ ra cảnh đêm ở ngoài xe, không lâu sau lại về tới trên người Ôn Thụ Thần.

Thấy bàn tay thon dài lãnh bạch của anh đang cầm điện thoại, không biết là đang làm cái gì.

Có chút tò mò, đôi mắt chớp chớp.

Ôn Thụ Thần ngẩng đầu nhìn qua, môi mỏng gợi lên một tia cười, chủ động đưa màn hình cho cô nhìn.

Hạ Thanh Trì rất không khách khí thò đầu nhìn, trố mắt ra: “Tại sao phần biệt danh bên trên ở WeChat của anh, tôi lại là Tiểu Thập Nhị?”

Ôn Thụ Thần lấy lại di động, nhàn nhạt mở miệng: “Tự nghĩ đi.”

“……” Cô nghĩ kiểu gì?

Mạch não của Hạ Thanh Trì rất đơn giản, nói thẳng: “Trong gia đình tôi cũng không xếp hàng thứ mười hai, chẳng lẽ là bạn gái thứ mười hai của anh?”

(*) Mười hai trong Hán Việt là Thập Nhị.

Không biết vì sao, có chút chua.

Môi mỏng của Ôn Thụ Thần hơi hơi cong lên, ngữ điệu nói đùa không làm cô khó chịu chút nào: “Em có thể lấy đồ vật trao đổi với tôi.”

Hạ Thanh Trì nghe thấy anh nói như vậy, nhịn không được mà nhớ tới lúc trước, anh đòi hỏi mình một cái áo sơ mi, thanh minh trước: “Tôi phải ở đoàn phim đóng phim, không rảnh về nhà bà ngoại làm áo sơmi cho anh được.”

Ôn Thụ Thần vẻ mặt bình đạm nắm lấy bàn tay cô đặt trên đầu gối, thả chậm âm thanh nói: “Lần này không cần áo sơmi.”

Thế muốn cái gì?

Hạ Thanh Trì dùng đôi mắt đen láy sạch sẽ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

Ở góc độ mà tầm mắt tài xế không nhìn thấy, Ôn Thụ Thần cúi người tới gần bên tai cô, ngữ điệu trầm thấp, chỉ hai người mới nghe được: “Để tôi lên trên em……”

Xe đột nhiên phanh lại một chút, làm Hạ Thanh Trì khó lòng phòng bị mà lao về phía trước, cũng chỉ nghe được nửa câu.

Lòng bàn tay cô đỡ lấy cửa xe, ổn định cơ thể.

Tài xế đang xin lỗi, rát nhanh khôi phục ổn định lại tốc độ xe.

Hạ Thanh Trì nhịn không được mà ngẩng đầu, đôi mắt trừng Ôn Thụ Thần.

Lời nói này mà cũng dám nói!

Ôn Thụ Thần thần sắc ngoài ý muốn mấy phần, dường như cũng không ngờ sẽ bị gián đoạn.

Anh nhớ lại những gì anh vừa nói có bao nhiêu phần ái muội, xấu hổ thấp giọng khụ một tiếng, giải thích nói: “Thanh Trì, ý tôi là……”

“Anh đừng nói nữa, tôi biết rồi.”

Hạ Thanh Trì lên tiếng cắt ngang, nghe thêm chữ nữa chắc nổ tung tại chỗ mất, biểu tình rất nghiêm túc: “Vừa nãy anh cũng đã nghe được lời Khúc Bút Tâm nói, tôi và cô ấy đã ước định trước mặt Bồ Tát là phải giữ đến đêm tân hôn, anh đừng có mà mơ, nghĩ cũng không thể nghĩ!”

Đại khái là từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Ôn Thụ Thần giải thích mọi chuyện rõ ràng.

Anh chỉ là muốn lên trên khách sạn của cô, xin một cốc nước uống thôi mà!!

*

Có cái nhạc đệm nhỏ này, Hạ Thanh Trì vừa đến khách sạn, không quay đầu lại mà xuống xe luôn.

Cũng không nhìn cái người đàn ông tự phong là bạn trai đang ngồi trong xe kia nhiều thêm một cái.

Cô bước vào thang máy nhanh như gió thổi, chờ đến khi đứng thẳng, mới nhận ra giày cao gót trên chân lung lay sắp đổ.

Hạ Thanh Trì vịn vào tường, nhìn gương trong thang máy phản chiếu thân ảnh của mình.

Kỳ thật cũng không quá chật vật…… nhỉ?

Chỉ là gương mặt đỏ ửng có chút rõ ràng.

Hạ Thanh Trì nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thang máy đinh một tiếng chậm rãi mở.

Cô đi đến phòng mình, lúc đang vào cửa, Ôn Thụ Thần chủ động gửi tin nhắn cho cô: [ Hai chữ ‘người yêu’ là có mười hai nét.

]

(*) Người yêu- 恋人 có 12 nét.

Hạ Thanh Trì chậm rãi đóng cửa lại, đôi mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm cụm từ này.

Hai chữ người yêu có mười hai nét, cho nên anh đặt cho cô là Thập Nhị.

Là ý này?

Hạ Thanh Trì khóe môi cong lên cười, dường như tất cả cảm xúc xấu hổ buồn bực lập tức tiêu tán, cô đi đến sô pha ngồi, trả lời anh: [ Vậy thì vì sao lại là ‘Tiểu’ Thập Nhị? ]

Ôn Thụ Thần: [ Bởi vì em vẫn chưa phải là người lớn.

]

Hạ Thanh Trì: [ Anh trai ơi, tôi đã 23 tuổi rồi.

]

Sau khi cô đáp lại, liền đặt điện thoại trên bàn trà, hai tay ôm đầu gối, để chiếc cằm tinh xảo ở trên, lẳng lặng chờ xem Ôn Thụ Thần sẽ dỗ dành mình như thế nào.

Cùng anh trò chuyện dường như biến thành một loại hưởng thụ.

Thật sự rất biết dỗ dành nịnh nọt làm con gái vui vẻ.

Ôn Thụ Thần cách hai phút mới gửi mấy chữ: [ Chưa động phòng thì không tính.

]

――

Cho nên không tính là người lớn, ở trong mắt anh vẫn là một bé con, trên phần biệt danh, mới biến thành Tiểu Thập Nhị.

Hạ Thanh Trì dần dần cắn môi, hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của người đàn ông.

Cô không cưỡng lại được một người đàn ông hàm súc lại thẳng thắn như Ôn Thụ Thần.

Khi bạn cảm thấy anh ta phong độ thân sĩ, sẽ khó lòng phòng bị mà mập mờ với bạn, làm bạn mặt đỏ tim đập.

Hạ Thanh Trì cảm thấy bản thân trước kia không dễ dàng thẹn thùng như vậy.

Hiện giờ ở trước mặt anh, thật sự là đã biến thành một bé con.

*

Đêm đó qua đi, quan hệ hai người dường như đã hòa thuận.

Hạ Thanh Trì vẫn ở đoàn phim đóng phim, buổi tối thì nhốt ở khách sạn luyện tập kỹ thuật diễn, sinh hoạt trôi qua rất vất vả mà lại đơn điệu.

Mà Ôn Thụ Thần thường xuyên đi công tác, mặc dù hai người không đụng mặt, mỗi ngày anh sẽ đúng giờ gửi ba cái tin nhắn cho cô.

Đều là nhắc nhở cô phải nghỉ ngơi, phải ăn cơm đầy đủ.

Một đóa hoa hồng kia, cũng mỗi ngày đúng giờ đưa đến tay cô.

Hạ Thanh Trì thoải mái hào phóng nhận lấy, chẳng qua là người ở đoàn phim cũng thấy mỗi ngày đều có một đóa hoa, còn để cửa hàng bán hoa đưa tới, ngầm khó tránh khỏi sẽ có âm thanh bát quái truyền tới.

Người đầu tiên kể về cái bát quái này cho Hạ Thanh Trì nghe, đó là nam chính của đoàn phim ―― Đoàn Tấn Phàm.

“Đoàn phim đều đang truyền là em có khả năng là được một tên tiểu tử nghèo theo đuổi, liên tục hơn nửa tháng đều đưa một đóa hoa hồng rẻ tiền cho em, là thật hay giả vậy?” Đoàn Tấn Phàm tuy là người nghe lời mẹ nói một chút, nhưng tâm địa cũng không xấu.

Anh có ấn tượng không tồi với Hạ Thanh Trì, nhắc nhở nói: “Em vẫn chưa chính thức được Quách đạo đưa ra xuất đạo, tốt nhất đừng mang tai tiếng tự hủy tiền đồ của mình.”

Hạ Thanh Trì ngồi ở bên ngoài phơi nắng, chậm rãi chơi đùa với mái tóc dài, nói: “Mấy cô gái này có thể nghĩ ra cốt truyện như vậy, biên kịch của đoàn phim chúng ta có thể nghỉ việc được rồi.”

Đoàn Tấn Phàm nhất thời cũng không rõ thái độ của cô: “Người đại diện của em mặc kệ em sao?”

Hạ Thanh Trì ngay cả trợ lý cũng không cần, tự do tự tại ở đoàn phim.

Công ty quản lý cũng lười nhiều chuyện, trực tiếp ném cô một mình ở đoàn phim.

Về phần Lê Linh, trên tay mang nhiều nghệ sĩ, nên cũng không quản được.

Hạ Thanh Trì nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đoàn Tấn Phàm, đôi mắt cong cong, cố ý nói: “Ừm…… Người đại diện của em nói chỉ cần em không bị làm cho to bụng là được, ngoại trừ chuyện này ra thì những cái khác đều có thể giải quyết.”

“Người đại diện của em tốt như vậy sao?” Đoàn Tấn Phàm nghe xong thật hâm mộ.

Người đại diện của anh chính là mẹ mình, ngày thường chỉ chủ động gửi một tin nhắn WeChat với nữ diễn viên cũng phải nộp lên kiểm tra.

Hạ Thanh Trì nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: “Đúng rồi đó, chị ấy còn kêu em nỗ lực câu dẫn anh nữa đấy.”

“……” Đoàn Tấn Phàm lui về phía sau nửa bước, là thân thể phản ứng theo bản năng.

Hạ Thanh Trì cười: “Đừng khẩn trương, em có bạn trai* rồi.”

*Nguyên văn là ‘nam nhân’, không phải bạn trai nha mn, để vậy cho hay thoi.

Đoàn Tấn Phàm: “Là người đưa em hoa hồng kia à?”

Hạ Thanh Trì một tay chống cằm, chỉ lẳng lặng cười, không phản bác.

Đoàn Tấn Phàm bị những cái tin đồn nhảm nhí đó ở đoàn phim làm cho ảnh hưởng, trong đầu đã bổ não ra một cái cốt truyện nữ nghệ sĩ tân tấn lưu lượng tương lai bị tiểu bạch kiểm lừa gạt tình cảm, bày hết biểu cảm tâm lý phong phú ở trên mặt: “Mẹ của anh tối hôm qua còn nói, tiểu hoa đán ở giới giải trí về sau, khẳng định là có địa vị của em, đừng để bị đàn ông lừa nha.”

Anh thấm thía mà dặn dò, Hạ Thanh Trì căn bản không để ở trong lòng.

Lúc này, người phụ trách đã đi tới: “Cô Hạ, có người tìm cô.”

Hạ Thanh Trì theo tầm mắt của người phụ trách nhìn về phía trước.

Một người đàn ông trung niên mặc tây trang cũ kỹ đứng ở bên ngoài, khuôn mặt xa lạ, không biết thân phận là gì.

Hạ Thanh Trì đứng dậy, đi qua.

“Tôi là quản gia của nhà họ Ôn.”

Đối phương chủ động lộ ra thân phận, thái độ nhìn có vẻ lễ phép, nhưng ngữ khí lại không cho cô cơ hội cự tuyệt: “Ngài Ôn muốn mời cô đến nhà cũ làm khách, cô Hạ, mời lên xe.”

Hạ Thanh Trì đứng tại chỗ, trong lòng khó hiểu mà nghĩ.

Ngài Ôn? Có thể được quản gia nhà họ Ôn xưng hô tôn kính như vậy, e là chỉ có cha của Ôn Thụ Thần rồi.

Không phải chứ.

Nhanh như vậy đã phải gặp gia trưởng sao, một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.

“Cô Hạ?” Quản gia bảo cô đừng khẩn trương, tươi cười ôn hòa: “Ngài ấy chỉ là muốn gặp cô.”

Hạ Thanh Trì rất nhanh lấy lại tinh thần, dù sao cũng xuất thân là danh viện, không đến mức biểu hiện không phóng khoáng.

Cô cong môi, gương mặt treo lên nụ cười đặc trưng của danh viện Hạ thị: “Được, vừa lúc tôi cũng muốn tìm chút thời gian đến thăm hỏi ngài Ôn, lại làm phiền ông tới đây một chuyến.”