Hứa Tô theo Phó Vân Hiến bận rộn một hồi, cho đến tận khi vụ án Vạn Nguyên có phán quyết, quả nhiên đúng như mong muốn, Diêu Giác Dân bị tuyên án mười hai năm sáu tháng, Bùi Tuyết bị phán hai năm án treo và hai năm thời gian thử thách, tổng số tiền phạt phải nộp của hai vợ chồng là một tỷ hai, con số mà dân thường cả đời không dám nghĩ đến, nhưng Bùi Tuyết không chịu quản chế, quyền khống chế Vạn Nguyên không mất đi, còn vô số “một tỷ hai” đang chờ cặp vợ chồng vơ vét, coi như thắng được trận này. Bùi Tuyết nhận tội nhận hình phạt, Diêu Giác Dân cũng từ bỏ việc kháng án, vụ án Vạn Nguyên hoàn toàn kết thúc, bên vụ án Tưởng Chấn Hưng cũng được tiến hành một cách có trật tự, cuộc chiến trong ngành đã dừng lại, lời đồn bên ngoài lắng xuống, giống như một cơn mưa to kèm sấm rền sét giật mùa hạ, lúc tới thì oanh liệt xối xả, lúc ngừng thì cũng ngừng ngay lập tức.

Kết thúc một buổi ghi hình cho “Tầm nhìn Đông Phương”, Hình Minh chủ động mời hai anh em nhà họ Phó một bữa cơm, thứ nhất là để ăn mừng hợp tác thành công, thứ hai cũng là bồi tội.

Hôm nay Phó Ngọc Trí là luật sư đại biểu của “Tầm nhìn Đông Phương”, tham gia cố định, thường xuyên phát ngôn bừa bãi trước hàng trăm triệu khán giả. Hình Minh khống chế không khí một cách khéo léo, phần lớn thời gian đều để hắn phát huy, rating của “Tầm nhìn Đông Phương” đều đặn tăng lên, mức độ chủ đề cũng rất cao. So với những giáo sư luật học tuổi già sức yếu, trình độ bào chữa án hình sự của Phó Ngọc Trí đương nhiên xếp hàng đầu, ăn nói không chặt chẽ cẩn thận nhưng lại có duyên với khán giả, âu cũng là nhờ vào cái mặt kia, là cái mặt mà toàn bộ khán giả nữ đều tha thiết mơ ước là mặt người yêu mình.

Địa điểm Hình Minh chiêu đãi khách là khu nhà cao tầng đắt đỏ nhất thành phố S, nhưng thật ra lại là nhà riêng, diện tích lên tới hơn năm trăm mét vuông, sau khi được bài trí xa hoa thì chuyên dùng để tiệc. Căn hộ thuộc sở hữu của một người bạn của Ngu Trọng Dạ trong giới hội họa và thư pháp, bị Hình Minh mượn để đãi khách, so với những khách sạn bên ngoài, nơi này riêng tư lại thoải mái hơn, phù hợp để tụ họp gia đình và bạn bè.

Đứng bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn dòng sông lớn vắt ngang cả một thành phố, mênh mông cuồn cuộn, sắc trời đã tối, đèn neon bên bờ sông bắt đầu sáng lên, những tòa nhà cao tầng chen chúc san sát nhau. Giữa một vùng toàn những tòa nhà chọc trời hùng vĩ, Hứa Tô lại dễ dàng tìm được tòa nhà trụ sở của văn phòng Quân Hán. Hắn vẫn nhìn.

Đại luật sư Phó luôn nể mặt biên tập viên Hình, tới nơi đúng giờ, mang theo Hứa Lâm.

Một bàn toàn người, bên Hình Minh còn thêm ba người nữa, một trong số đó là đồng sản xuất của “Tầm nhìn Đông Phương”, tuổi vẫn còn trẻ, theo Hình Minh giới thiệu thì bọn họ cùng tạo nên “Tầm nhìn Đông Phương”, là bạn vào sinh ra tử. Còn lại thì là hai anh em nhà họ Phó cùng trợ lý của bọn họ, về cơ bản thì không có người ngoài. Trợ lý của Hình Minh mời Hứa Tô qua dùng cơm, Hứa Tô đi tới, Hứa Lâm ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Tô: “Cạo đầu à?”

Hứa Tô giơ tay sờ lên đầu, “Ầy” một tiếng. Tóc cắt ngắn đi, đường nét gương mặt sáng sủa cũng nổi bật hẳn lên, chất tóc nhìn có vẻ cứng hơn, dựng lỉa chỉa trên đầu, sờ vào cũng thấy đau tay. Hứa Tô muốn nhân lúc đổi nghề đổi luôn kiểu tóc, chủ yếu là vì muốn xem như điềm tốt để “bắt đầu tất cả lại một lần nữa”, tiện thể vứt bỏ hết khí chất thiếu niên quá nồng trên gương mặt mình.

Hắn đã định ngay hôm nay, nói với Phó Vân Hiến mình sẽ rời Quân Hán.

Hình Minh mỉm cười: “Trông có sức sống đấy.”

Phó Vân Hiến cũng nương theo ánh mắt của Hình Minh để nhìn hắn, hơi nhíu mày không rõ lý do, nhìn không ra là tán thưởng hay ghét bỏ.

Sau khi ngồi xuống, Hứa Tô lập tức uống rượu, giả vờ như không có chuyện gì, thực ra lại ôm cảm giác hoảng hốt và mất tự nhiên chưa từng có. Hắn không rõ hàm ý của Phó Vân Hiến khi bỏ đi không nói một lời cái hôm ở nhà họ Hứa đó. Hắn không biết phải mở lời thế nào.

“Còn một tháng nữa, tôi sẽ giao lại ‘Định mệnh là em’ cho đồng nghiệp, anh định thế nào?” Hình Minh nâng ly nhấp một ngụm rượu, nói với Hứa Tô, “Nhìn ra được là anh không thích lắm, nếu thật sự không quen được thì tôi sẽ nói một tiếng với đạo diễn, dàn xếp cho anh tìm được đối tượng thành công, rời khỏi chương trình.”

Hứa Tô vốn cũng chỉ tham gia chơi, không ngờ chỉ vừa mới xuất hiện được hai tập trên tivi, đã có bên tìm tới tận Weibo đề nghị hợp tác quảng cáo. Thực ra người theo dõi Weibo của hắn không nhiều, lại càng không có hứng thú kinh doanh, hắn bèn forward giúp đối phương một bài đăng, nhận của đối phương một chiếc đồng hồ mười ngàn tệ, còn là kiểu nữ, thế là mang về cho Tô An Na.

“Nếu biên tập viên Hình không làm MC nữa thì tôi cũng không tham gia đâu, suy cho cùng tôi vẫn là trợ lý luật, đương nhiên nên làm đúng ngành đúng nghề.” Thỉnh thoảng Hứa Tô lại lén nhìn Phó Vân Hiến, Phó Vân Hiến đang nói chuyện phiếm với vị co-producer kia, hoàn toàn không để ý tới hắn.

Về lý mà nói, vụ án của Tưởng Chấn Hưng vốn sẽ không thu hút quá nhiều sự quan tâm của công chúng, nó không thể giật gân như những vụ giết người hiếp dâm, phần lớn nhân dân đều không có hứng thú với mấy vụ án tài chính kiểu này, nhưng sau vụ luật sư phái đối chọi ngoi lên, lại thêm chất xúc tác từ “Tầm nhìn Đông Phương”, Phó Vân Hiến xem như đã gặp phải sự chỉ trích chưa từng có từ trong giới lẫn ngoài giới. Hình Minh rót rượu cho Phó Vân Hiến, anh ta nói, thân là producer của “Tầm nhìn Đông Phương”, phải theo sát những điểm nóng xã hội, đây là chức trách của tôi, nhưng là bạn của hai vị luật sư Phó, Hình Minh tôi thật sự không ra gì.

Phó Ngọc Trí chìm trong trạng thái hưng phấn quá mức cả buổi tối, như chó đực đến kỳ động dục, cứ dính lấy Hình Minh, dáng vẻ cực kỳ đáng nghi, không chờ Phó Vân Hiến tỏ thái độ đã tự nói không sao cả.

Hình Minh đáp lời Phó Ngọc Trí một cách chẳng mấy vui vẻ, nhưng lời tạ lỗi thì khá chân thành, dứt lời liền nói tự phạt một ly, anh ta nhìn chén rượu chuyên dùng để uống rượu trắng, cỡ khoảng một đồng xu, cảm thấy thế thì hơi hèn nên mới bảo nhân viên phục vụ đổi sang ly rượu vang.

Ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, rượu Mao Đào năm mươi ba độ chất lượng, rất sảng khoái.

Phó Vân Hiến cũng theo một ly, nói: “Sức uống của biên tập viên Hình tốt thật.”

Hình Minh cười: “Hai năm qua sức uống lên cũng nhanh, chạy đi lấy tin nhiều, xã giao cũng nhiều.”

Uống nhiều rượu mạnh thì khó nói chuyện, người trên bàn cũng chỉ uống một chút là dừng, lại bảo nhân viên phục vụ khui chai vang đỏ, vừa uống vừa tán gẫu. Vị đồng sản xuất kia cũng đứng dậy kính Phó Vân Hiến một ly, nói: “Đến giờ vẫn còn luật sư liên tục liên hệ với ekip chương trình, muốn lên ‘Tầm nhìn Đông Phương’ để tranh cãi với cậu hai Phó, đều đã bị đạo diễn từ chối.”

Trong tiểu thuyết võ hiệp, thứ mà thiên hạ đệ nhất võ lâm phải đối mặt chính là lời khiêu chiến của vô số hậu bối, nói thẳng ra là đông người thì thành giang hồ, xã hội hiện giờ cũng thế, ai cũng muốn ké miếng thể hiện, có thể gõ cửa nhà Phó Vân Hiến, có thể được y phản ứng lại, trở về là nổi tiếng hơn bao nhiêu, phí đại diện cũng tăng đến cả chục lần. Phó Vân Hiến thật sự không để ý mấy chuyện vặt vãnh này, bỏ qua luôn không đề cập đến, y hỏi Hình Minh: “Lâu rồi không gặp Ngu tổng, dạo này đang bận gì à?”

“Ngày nay, ngành sản xuất hàng hóa đang suy thoái, nhưng thương mại điện tử trực tuyến lại ngày càng trở nên thịnh vượng, dạo này anh ấy đang bận rộn chuyện chuyển ngành cho Hoa Năng, hôm nay vừa khéo có một cuộc họp.” Hình Minh nhìn đồng hồ, nói, “Nếu kịp thì anh ấy sẽ tới, anh ấy cũng hay nhắc đến anh.”

“Ngu tổng yêu quyền hơn tiền, với anh ta tiền không quan trọng, tôi thấy chẳng bao lâu nữa, sau khi kết thúc việc rèn luyện bên ngoài, lý lịch đầy đủ là sẽ trở về đúng thể chế thôi.” Phó Vân Hiến nâng tay chỉ lên bức tranh chữ treo trên tường, nói, “Bàn về khí phách phong thái, tôi còn thua xa Ngu tổng.”

Hình Minh liếc qua nhìn bức tranh một cái, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cười nói: “Vậy luật sư Phó thì sao? Yêu quyền hay yêu tiền?”

Phó Vân Hiến nhấp một ngụm rượu, đáp gọn: “Tôi thích tiền.” Ánh mắt y lướt qua Hứa Tô từ nãy đến giờ vẫn ôm ngọn lửa bực bội trong đầu, như chỉ là thoáng nhìn bâng quơ, “Cũng thích người đẹp, điểm này thì giống Ngu tổng.”

Hai người bắt đầu trao đổi sâu hơn về vụ án Tưởng Chấn Hưng, Hình Minh đã thực hiện liên tiếp hai chương trình liên quan đến luật, hoàn toàn không thấy những quy định này cứng nhắc tẻ nhạt, ngược lại còn rất hứng thú với ân oán giới luật Trung Quốc. Anh ta nghĩ sớm muộn gì cũng phải làm một chương trình khác, xé toạc đống áo mũ chỉnh tề này.

Phó Ngọc Trí bên cạnh không kiềm chế được. Có lẽ là vì sức uống của hắn không ổn, cũng có thể là rượu không say mà tự người muốn say, nốc vài ly vào bụng, hắn đã giả ngây giả dại ngồi xuống cạnh Hình Minh, nằng nặc đòi uống rượu giao bôi với Hình Minh.

“Có rất nhiều loại ‘giao bôi’ trên bàn rượu, nếu biên tập viên Hình hứng thú thì chúng ta cùng thử, đầu tiên là vòng qua cổ đi…”

Hình Minh quay đầu nhìn Phó Vân Hiến, sắc mặt bình thản, khóe miệng hơi nhếch lên, thậm chí còn có hơi khách sáo quá đà: “Tôi dạy dỗ em trai thay luật sư Phó được chứ?”

“Tùy.” Phó Vân Hiến không thèm liếc nhìn Phó Ngọc Trí, đưa điếu thuốc lên miệng tự châm lửa.

Có được sự cho phép của Phó Vân Hiến, Hình Minh cầm ly rượu, nâng tay hất thẳng vào mặt Phó Ngọc Trí.

Một ly vang đỏ đầy đổ thẳng vào mặt, áo sơ mi giá trên trời cũng gặp họa theo, Phó Ngọc Trí run rẩy một giây, bỗng cười to vươn tay túm lấy tay Hình Minh, nói: “Được lắm, tiếp đi!”

Phó Ngọc Trí phản ứng bất ngờ, ngược lại khiến Hình Minh hơi ngẩn ra, Phó Vân Hiến lên tiếng trách mắng: “Thằng hai, đủ rồi.”

Có lẽ là say thật, bình thường Phó Ngọc Trí luôn quỳ vái anh cả nói gì nghe nấy, hiện tại lại không chịu nghe lời. Hắn nắm chặt cổ tay Hình Minh không buông, còn kéo tay anh ta tới trước mặt mình, hít ngửi như chó, ra cái vẻ say mê thỏa lòng mong ước.

Hứa Tô đã quay mấy tập “Định mệnh là em” ở đài Minh Châu, tới lui cũng nhiều, đương nhiên biết Phó Ngọc Trí có ý với Hình Minh, hơn nữa còn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đường đường cậu hai nhà họ Phó, không những ngày nào cũng lái xe sang chờ bên ngoài cổng vườn Minh Châu, còn tặng hoa này nọ, hoàn toàn không để ý thanh danh ong bướm của mình với cái trò này thô tục thế nào, Hình Minh đã từng nhẫn nhịn từ chối mấy lần, nhưng đều không được. Phó Ngọc Trí cứ bám theo anh ta như trúng tà, nói một cách hoa mỹ thì là sống nửa đời người, cuối cùng cũng gặp được tình yêu.

Nói đi cũng phải nói lại, đối với biên tập viên Hình thì trước một anh đẹp trai nồng nhiệt thế này lại làm như gặp quỷ, đuổi không đi, quát không lùi, còn vô duyên vô cớ lục đục nội bộ gia đình.

Về việc Phó Ngọc Trí chung tình với Hình Minh, ban đầu Hứa Tô cũng ngạc nhiên, cậu hai nhà họ Phó nổi tiếng phong lưu lãng tử, lão luyện tình trường, bình thường đều là mấy em gái si mê điên cuồng theo sau mông hắn, giờ thì vật đổi sao dời, vậy mà chính hắn lại là người ôm mối tương tư. Về sau hắn hiểu được, anh trai là lão gay, có lẽ thằng em cũng có gene di truyền, thẳng tưng ba mươi ba năm, cho đến khi gặp người định mệnh của mình, cong luôn.

Công bằng mà nói thì Hứa Tô cũng thích ngoại hình và cả vẻ nhiệt thành đặc biệt của Hình Minh, cao ráo tuấn tú, lạnh lùng chính trực, cảm giác như có gì đó quen quen, chỉ là nghĩ mãi không hiểu quen thế nào. Lúc này Hứa Tô cũng đã ăn lưng bụng, cuối cùng cũng đặt bát đũa xuống, không còn chú ý tới một bàn đồ ăn ngon nữa, hắn lại liếc nhìn qua, xem Phó Ngọc Trí một bên tình nguyện, xem Hình Minh né như né tà, thật sự thú vị.

Phó Ngọc Trí đã bắt đầu thổ lộ, miệng toàn mấy lời nhảm nhí, nghe không có chút chân thành nào, hình như còn có một câu là “dù vô tình cũng động lòng người”, tỏ vẻ hắn rất si mê với hình tượng mỹ nhân băng giá của biên tập viên Hình.

Tay bị nắm chặt không giãy ra được, rượu cũng đã giội, lại không thể ném cả chai rượu vào mặt người ta khi một lời không hợp như hồi xưa. Hình Minh thu lại nụ cười, mày nhíu chặt quay đầu nhìn Phó Vân Hiến. Trong ánh mắt chất chứa nhiều thứ, Hứa Tô có lẽ hiểu được, lần này biên tập viên Hình mang tiếng là xin được trị tội, thực ra là để trách tội.

Rốt cuộc Phó Vân Hiến cũng sầm mặt đứng dậy, y đi tới, bước chân nặng nề vững chãi, hai hàng lông mày trĩu xuống đè lên đôi con ngươi sâu thẳm. Y phất tay xách áo Phó Ngọc Trí lên, túm chặt làm hắn không thở nổi.

Mặt dí sát vào em trai, Phó Vân Hiến lạnh giọng nói: “Tôi nói, đủ rồi.”

Lòng vua khó dò, Phó Vân Hiến khi lạnh mặt mang tới sức uy hiếp quá lớn, đừng nói Phó Ngọc Trí không bao giờ làm trái ý anh trai, ngay đến Hứa Tô cũng sợ hãi.

Phó Ngọc Trí thả lỏng bàn tay lôi kéo Hình Minh, ngồi phịch xuống ghế như bãi bùn. Im lặng một lát, hắn bỗng cười ha ha đầy ngây ngô, thều thào nhắc lại: “Ừ, anh nói, đủ rồi… đủ rồi…”

“Dìu sếp em đi rửa sạch đi.”

Đây là câu đầu tiên mà Phó Vân Hiến nói với Hứa Tô trong tối nay, Hứa Tô lo lắng gật đầu, hắn nhìn ra được Phó Vân Hiến đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Phó Ngọc Trí cao to, khi tỉnh táo thì phong lưu phóng khoáng ra dáng mẫu nam, khi say thì lại phiền phức ngu ngốc, hắn gần như dồn toàn bộ sức nặng lên vai Hứa Tô, Hứa Tô lảo đà lảo đảo, vừa đi vừa va chỗ này chạm chỗ kia, chật vật mãi mới lôi được người vào nhà vệ sinh. Cửa vừa mới đóng, Phó Ngọc Trí đã lao tới trước bồn rửa, vậy mà nôn thốc nôn tháo không biết trời đất nữa.

Hứa Tô không nhớ sức uống của Phó Ngọc Trí kém như vậy. Hắn muốn giúp lại không giúp nổi, chỉ ngồi yên một bên, mắt lại đảo nhanh, cố gắng nhớ lại nguyên nhân thật sự gây ra sự đau khổ hiện tại của đối phương.

Không thể nào chứ, vụ án Vạn Nguyên vừa kết thúc, quá trình thẩm vấn trên tòa rất thuận lợi, Diêu Giác Dân và Bùi Tuyết nhận tội chịu phạt, tuyên án xong thì viện kiểm sát cũng không kháng nghị. Nhưng thực ra trên tòa có một chuyện nhỏ, có mấy lần Phó Ngọc Trí đều đơn phương khiêu khích Đường Dịch Xuyên, nhưng Đường Dịch Xuyên vẫn vững như bàn thạch, thể hiện rõ phong độ của một đại tướng, chút va chạm giữa luật sư tranh tụng hình sự và công tố viên thụ lý là chuyện rất bình thường, dù sao cũng không đến mức bị cảnh sát tòa án lôi ra khỏi phiên tòa, chỉ tự làm trò cười mà thôi.

Hứa Tô đang loay hoay cân nhắc, Phó Ngọc Trí nôn xong thì đã thoáng tỉnh táo hơn, hắn vỗ nước lạnh lên mặt, lấy điện thoại ra gọi.

Có lẽ bất cẩn đè vào phím loa ngoài, Hứa Tô nghe được, cuộc gọi được kết nối, nhưng đầu kia không phát ra âm thanh.

“Tôi đang làm luật sư dân sự và thương mại ngon lành như thế cũng mặc kệ, chạy tới cái vũng nước đục tranh tụng án hình sự này, chẳng lẽ cậu không biết lý do hay sao?!” Cảm xúc của Phó Ngọc Trí đã gần như mất kiểm soát, đỡ lấy bệ đá mới không ngã sấp xuống, hắn nói vào điện thoại, “Con mẹ nó luật sư tranh tụng hình sự ai cũng như quỷ, phải nhìn sắc mặt công an, kiểm sát, tòa án, tôi nhịn, bị thân chủ săm soi, tôi cũng nhịn, thậm chí một câu của cậu đã tống tôi vào trại tạm giam, tôi cũng nhịn…”

Phó Ngọc Trí nói rất nhiều, câu cú lộn xộn nhưng nghe cũng hiểu, toàn bộ đều là bức xúc, là tổn thương, là trách móc.

“Mẹ nó chứ tôi vẫn không hiểu, tại sao lúc trước cậu nói đi là đi, cậu nói là ý của anh tôi, anh tôi cũng có phải bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Trung ương đâu, cậu nghe theo ý anh tôi cái đéo gì… Mẹ nó chứ tôi che cho cậu mười năm, dù có là tảng đá thì cũng đều phải nóng lên chứ… Hôm nay tôi chỉ muốn nghe cậu nói thật một câu thôi, rốt cuộc là tại sao… tại sao…”

Đầu bên kia vẫn không ai lên tiếng.

Rất lâu sau, Hứa Tô nghe thấy, điện thoại bị dập máy.

Khi tiếng tút truyền tới, Phó Ngọc Trí ném điện thoại. Hắn ngồi khóc lớn, thốt ra một cái tên.

Đường Dịch Xuyên.

Hứa Tô quen Phó Ngọc Trí chắc cũng khoảng sáu bảy năm, nhưng ấn tượng về hắn vẫn luôn dừng lại là một kẻ nông cạn. Người đàn ông này dù tuấn tú nhưng chỉ được mẽ ngoài, dù thông minh nhưng lại lười biếng, scandal tình cảm bám đầy quanh thân, chuyện cũ chất thành đống, nhưng nào có mấy câu chuyện đáng để kể lại, gần như tất cả đều là dã sử, là chuyện tình yêu tình báo.

Cho đến buổi tối nay khi tiếng khóc thấu ruột thấu gan ấy vang lên, hình thượng của người đàn ông này mới trở nên rõ nét hơn.

Hứa Tô im lặng ngồi chờ một bên, mặc cho Phó Ngọc Trí ngồi đó khóc, khóc xong, xả hết ra rồi, hắn đỡ Phó Ngọc Trí ra khỏi nhà vệ sinh, dìu hắn ra ngồi lên sô-pha ở phòng khách. Chăm sóc một hồi, Hứa Tô quay lại phòng ăn, quay đầu lại nhìn lần nữa thì chẳng biết Phó Ngọc Trí chợp mắt hay ngủ thật rồi, tóm lại là không mở mắt, có lẽ tỉnh dậy sẽ quên hết những chuyện lúng túng tối nay, trở về làm hảo hán ngang dọc tình trường.

Hứa Tô chợt nhớ đến Hà Thanh Uyển, cái tên này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đối với hắn, như một lời nguyền rủa cấm kỵ. Hà Tổ Bình nói hắn giống Hà Thanh Uyển không chỉ một lần, Phó Vân Hiến chỉ cần nghe thấy tên Hà Thanh Uyển là tức giận, Phó Ngọc Trí vì sự tương tự giữa Hình Minh và Đường Dịch Xuyên mà thay lòng, có khi nào Phó Vân Hiến cũng vì một lý do y hệt mà dung túng hắn đến giờ hay không? Hắn bỗng thấy run rẩy, sợ hãi không dám nghĩ sâu hơn nữa.

Trước khi quay về phòng ăn, Hứa Tô rẽ vào một khúc cua, mở cánh cửa kính sát đất, đi ra ngoài ban công. Đêm khuya nồng đậm, mây phủ dày trên bầu trời như dấu hiệu sắp mưa. Hứa Tô vẫn thấy tòa nhà cao tầng nơi văn phòng Quân Hán đặt trụ sở chỉ bằng một cái liếc mắt, sừng sững ở đó giữa những tòa nhà chọc trời khác, xuyên qua hàng vạn hàng ngàn những ánh đèn neon điểm xuyết, khí khái phi phàm.

Ngập ngừng không vào là vì lưu luyến, khi hận Phó Vân Hiến, hắn đã nghĩ đến chuyện rời khỏi Quân Hán vô số lần, nhưng chỉ cần một lý do thôi, hắn lập tức quăng mũ cởi giáp, thừa nhận thất bại.

Lý do ấy chính là Phó Vân Hiến.

Trở lại phòng ăn, Phó Vân Hiến cầm ly vang đỏ, đang chạm cốc thẩm rượu cùng Hình Minh. Nhà vệ sinh khá xa nhà ăn, nhưng vừa rồi Phó Ngọc Trí khóc lóc điên cuồng quá, Hứa Tô không tin tiếng khóc ấy không truyền được vào tai Phó Vân Hiến. Nhưng sắc mặt Phó Vân Hiến lạnh lùng đến tàn khốc, y vẫn hoàn toàn thờ ơ trước sự mất kiểm soát của Phó Ngọc Trí.

Hứa Tô vốn thực sự không muốn đề cập đến việc rời đi vào lúc này, nhưng đột nhiên có giọng nói thì thầm bên tai hắn, người ta vẫn nói xúc động chính là ma quỷ, những gì Hứa Tô nghe thấy chính là ma xui quỷ khiến.

Càng dùng dằng càng khó thoát thân, hắn rút kinh nghiệm xương máu đưa ra quyết định, tiến lên thôi, dù cho đầu rơi máu chảy.

Hứa Tô tự nâng can đảm cho mình, vừa ngồi xuống đã đứng dậy, dùng thìa gõ vào thành ly, nói: “Tôi có một việc cần thông báo.”

Hình Minh đặt ly rượu xuống, hỏi hắn: “Tin tốt à?”

“Cũng có thể, hoặc là không.” Dừng một chút, Hứa Tô nhìn mọi người quanh bàn một lượt, ánh mắt buông thả tự do, “Tôi sẽ nghỉ việc, qua một văn phòng luật sư khác làm trợ lý luật.”

Ly rượu vẫn còn trên tay, Phó Vân Hiến giương mắt nhìn hắn, hờ hững hỏi: “Đi đâu?”

Hứa Tô không định nói ra tên Hà Tổ Bình vào lúc này, hắn ấp úng đáp: “Văn phòng nhỏ thôi, không so được với Quân Hán…”

Có lẽ vụ án Tưởng Chấn Hưng tiến triển thuận lợi khiến y đã có dự cảm từ trước, vậy mà Phó Vân Hiến lại tự đoán được, y hỏi: “Chỗ Hà Tổ Bình à?”

Đạo hạnh của mình sao có thể bắt kịp được lão già chết tiệt này, liếc mắt thôi đã bị nhìn thấu rồi, Hứa Tô chỉ có thể gật đầu. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Phó Vân Hiến, tim trong lồng ngực đập đến tròng trành, bàn tay giấu dưới bàn cũng không kìm được mà run rẩy. Hắn đang sợ hãi vô cùng.

Ly rượu vẫn được Phó Vân Hiến nắm chặt trong tay, y thậm chí còn nâng lên nhấp một ngụm nhỏ. Hứa Tô đã nghĩ Phó Vân Hiến nghe thấy lời này sẽ tức giận, nhưng thực tế thì không. Phó Vân Hiến vẫn tỏ ra lãnh đạm, hơi thở vững vàng, như thể hoàn toàn không quan tâm chuyện hắn rời đi.

Hứa Tô thấy may mắn, cũng có chút thất vọng.

Sau khi nuốt ngụm rượu ấm áp qua cổ họng, Phó Vân Hiến hỏi: “Khi nào thì đi?”

Sấm sét cuồng phong trong dự tính không tới, Hứa Tô nuốt nước bọt, cảm xúc căng thẳng thoáng dịu lại, nói: “Lão Hà bảo càng sớm càng tốt.”

Phó Vân Hiến “Ừ” một tiếng, y không nói gì nữa, có vẻ đã đồng ý.

Nhưng chỉ mấy giây sau, cái ly y nắm trong tay không chịu nổi lực nữa mà vỡ nát, Phó Vân Hiến không buông tay, còn siết chặt hơn, thủy tinh cứa vào tay y, đầm đìa máu chảy.

Hứa Tô sững sờ chết trân tại chỗ,  trong khi đó Hứa Lâm cả buổi tối như người tàng hình lại nâng bàn tay bị thương của Phó Vân Hiến lên, hô lớn: “Thầy Phó!”

“Hôm nào đó tôi sẽ qua thăm Ngu tổng.” Phó Vân Hiến đứng dậy, gật đầu với Hình Minh rồi phất tay rời đi, thẳng thắn dứt khoát.

Phó Vân Hiến ra cửa, Hứa Lâm vẫn còn ở lại bàn ăn, cậu ta để lộ ánh mắt khó hiểu và kinh ngạc cực độ, hỏi Hứa Tô: “Anh thật sự muốn đi? Anh thật sự muốn đi à?”

Một câu hỏi đơn giản, Hứa Lâm lặp đi lặp lại mấy lần. Cậu ta không hiểu nổi quyết định của Hứa Tô, bỏ Thanh Hoa mà chọn Lam Tường*, không lẽ bị ngu rồi?

*Trường dạy nghề Lam Tường Sơn Đông, gọi tắt là Lam Tường, là một trường dạy nghề ở quận Thiên Kiều của Tế Nam, Sơn Đông, Trung Quốc. Trường được thành lập vào năm 1984 và được cho là thành lập với sự hỗ trợ của Quân đội Giải phóng Nhân dân. Trong khi đó đại học Thanh Hoa, là một trường đại học đa ngành, đa lĩnh vực ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Trường này được xem là trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc và Châu Á, luôn có tên trong thứ hạng cao nhất của Bảng xếp hạng các trường Đại học danh giá nhất châu Á.

Phó Vân Hiến đã ra ngoài cửa, tiếng gọi lại phá cửa ùa vào: “Hứa Lâm!”

Hứa Lâm kích động đứng dậy, cúi người nói một câu “Cảm ơn đã khoản đãi” với Hình Minh rồi lập tức chạy ra cửa.

Một tiếng sấm rền rung động chân trời, cơn mưa báo hiệu cuối hè ập xuống.

Mở đầu ngột ngạt, kết thúc hỗn độn, một buổi tiệc rượu tan trong không vui, một đêm sóng gió đến nhường nào.

Hứa Tô gọi xe, tống Phó Ngọc Trí say rượu lên rồi báo địa chỉ nhà cho lái xe. Nhưng Phó Ngọc Trí không chịu, vỗ lên lưng ghế tài xế, mồm lùng bà lùng bùng mà bảo, anh có biết phó viện trưởng viện kiểm sát của Chi cục số 2 Viện Kiểm sát Thành phố ở đâu không, tôi tới đó.

Phó viện trưởng viện kiểm sát trong tai người thường chính là lãnh đạo ông to, lái xe toát mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Hứa Tô, xua tay ý bảo không tiếp con ma men này.

Hứa Tô vội lấy tờ một trăm tệ trong túi quần ra nhét vào tay tài xế, nói vẫn tới địa chỉ lúc trước. Hắn muốn ngồi cùng vào xe, ai ngờ lại bị Phó Ngọc Trí mơ màng làm loạn đẩy ngược ra ngoài. Sếp say quá rồi, tình hình này e sẽ xảy ra sự cố. Hứa Tô lo lắng, khăng khăng đòi lên xe. Nhưng Phó Ngọc Trí lại chẳng hề cảm kích, còn dùng chân đá hắn ra khỏi xe.

Lảo đảo chuệch choạc, hắn ngã luôn xuống vũng nước lầy, chật vật mãi mới đứng dậy được.

Phó Ngọc Trí chửi ầm lên với Hứa Tô: “Đ*t mẹ nó mày tưởng mày là ai? Đéo gì mày tưởng có anh tao bao bọc mà có thể khua tay múa chân với tao đấy hả?”

Hứa Tô không hơi đâu so đo với kẻ nát rượu, hắn quay đầu nói với tài xế: “Cảm phiền đi thôi.”

Lúc taxi khởi động, Phó Ngọc Trí vẫn còn đang chửi bới.

Hắn nói, không phải anh tao che chở cho mày, mà anh tao che chở chút lương tâm ít ỏi còn chưa mất nốt kia thôi.

Hứa Tô ở lại trong mưa, sau khi nhìn theo taxi đi mất mới dần cảm thấy đau đớn vì cú ngã vừa rồi. Hắn không mang ô, quay đầu lại thấy Hình Minh cũng không mang. Hắn chạy về hướng Hình Minh, hai người sóng vai đứng dưới mái hiên.

Giống người không giống mệnh, người ta có người tới đón.

Chiếc Bentley màu đen quen thuộc đỗ ở bên đường, lái xe giơ ô ra trước rồi mở cửa sau xe ra, sau đó lại đưa cho người trong xe một chiếc ô khác.

Người nọ bung ô đi tới, gọi Hình Minh một tiếng, Minh Minh.

Giọng trầm và dày, không giống chất giọng hơi thô và khàn nhẹ của Phó Vân Hiến, giọng người này mềm như nhung tơ, nhẵn nhụi mềm mại vô cùng, hòa cùng với tiếng mưa rơi lất phất, ngọt ngào không thể tả. Hứa Tô không chớp mắt nhìn chằm chằm người nọ. Bọn họ đứng trên bậc thang cao hơn mặt đất hai bậc, cho đến khi người tới trước mặt, ô khẽ nhấc lên, mới thấy rõ gương mặt xinh đẹp tựa như hoa dưới tán ô kia.

Ồ, Hứa Tô thầm ngỡ ngàng, tiện đà nhận ra, đây chính là vị hôn quân chỉ cần mỹ nhân không cần thiên hạ trong lời đồn kia, đây chính là ánh mắt chuyên chú thâm tình nơi cuối khán đài lần trước.

Hình Minh nhảy xuống bậc thang, lao về phía người cầm ô, biên tập viên Hình vẫn luôn lãnh đạm cao ngạo thậm chí có vẻ người lạ chờ gần, vào lúc này, ở bên người kia, lại lộ ra vẻ ngây ngô trẻ con hiếm thấy.

“Đây là Hứa Tô mà em từng nhắc với anh, rất được chào đón trong ‘Định mệnh là em’, là luật sư Phó…” Giới thiệu Hứa Tô cho người nọ, anh ta chợt khựng lại, dường như đang tìm một từ thích hợp để nói lên quan hệ của hai người. Nhưng dù có là biên tập viên thời sự hoạt ngôn khéo léo, trong chốc lát cũng không thể nói được rõ ràng sợi dây thắt giữa hai người họ, Hình Minh lắc đầu tự cười mình, quay sang giới thiệu cho Hứa Tô, “Đây là Ngu Trọng Dạ, là người yêu tôi.”

Người yêu. Hứa Tô ngẩn ra. Đường đường một MC đài truyền hình lại có thể công khai xu hướng tính dục ngay trước mặt khách lạ, nói thẳng ra hai chữ ấy, ngọt ngào là thế, vô tư là thế.

“Rất vui được gặp.” Ngu Trọng Dạ khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười.

“Rất… rất vui được gặp…” Hứa Tô lắp bắp, gãi đầu gãi tai, nụ cười này rất đẹp, giám đốc đài Ngu gì chữ, rõ ràng là Ngu mỹ nhân*!

*Ngu Cơ, mang tên hoặc họ Ngu, thường gọi Ngu mỹ nhân, là thê tử, người vợ duy nhất được biết đến của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ.

Hình Minh ngỏ lời muốn tiễn Hứa Tô một chặng, Hứa Tô không muốn làm bóng đèn, xua tay lia lịa. Thấy không khuyên được, Hình Minh cũng không ép nữa, anh ta để lại ô cho Hứa Tô rồi ngồi lên Bentley rời đi.

Giày vò cả buổi, cuối cùng cũng gọi được xe, Hứa Tô bung ô về tới nhà, vừa vào cửa đã nhận được tin nhắn Wechat của Bạch Mặc.

Bạch Mặc nói, tôi về nghĩ một hồi, cảm thấy thằng nhãi cậu dạo này đúng là có gì đó sai sai thật, anh chọn cho chú mày mấy cô em, đều là dạng thông minh hiền lành lại tốt tính, chú mày chọn lấy một người vừa ý đi, sau nhớ đừng quên cảm ơn anh Mặc của chú mày kéo lại một hồi, tránh cho chú mày rơi xuống vực sâu vạn trượng, thịt nát xương tan.

Sau đó Bạch Mặc gửi ảnh cho hắn, tiếng thông báo vang lên liên tục trong điện thoại, tất cả đều là ảnh những cô em ngực nở chân dài, xinh đẹp đầy đặn, đưa tay vén tóc tạo dáng đủ kiểu, số đo hoành tráng đến mức làm người ta líu lưỡi.

Ừ, là loại mà tôi thích nhất. Hứa Tô nghĩ vậy, lướt tới tấm cuối cùng, hắn mỉm cười, sau đó gửi lại cho Bạch Mặc hai chữ.

Muộn rồi.