Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn

Tuy nhiên. Ma ma vừa mới gào xong, Hoa Khinh Ngôn đá một cước lên trên bụng của Ma Ma thân thể Ma Ma cường tráng dễ dàng bay ngược ra ngoài, té lăn xuống đất, ngay cả toàn bộ mặt đất cũng run rẩy.

"A a a!" Đau đến kêu rên mãi, ả trừng Hoa Khinh Ngôn muốn rách cả mí mắt.

Hoa Khinh Ngôn lùi vững vàng từng bước tới gần ma ma, giọng không gợn sóng nói:

"Ngươi nói, Hạ Trúc vì lấy đồ giúp ta, cho nên mới bị Hoa Nguyệt Nhu trách phạt?"

Vừa rồi từ trong lời nói của ma ma thì nàng đoán được nguyên nhân thật sự Hạ Trúc bị trách phạt, bởi vì loại chuyện không phải lần đầu tiên này, do trong trí nhớ của nguyên chủ trước đây Hạ Trúc vì lén đưa thức ăn cho nguyên chủ bị phát hiện, cho nên bị phạt đói bụng ba ngày.

Bởi vì ký ức nguyên chủ rất lẫn lộn, trong chốc lát nàng không muốn đứng lên, vừa rồi sau khi ma ma nhắc nhở, nàng vừa nghĩ đến chuyện này nếu lúc trước nghĩ đến chuyện này thì nàng sẽ không để Hạ Trúc mang giúp nàng, chẳng qua bây giờ việc đã đến nước này, hiển nhiên nàng phải làm không được hối hận.

"A a a! Đau chết, Hoa Khinh Ngôn, ta là người bên cạnh Đại tiểu thư, người dám đánh ta, nhất định Đại tiểu thư sẽ không bỏ qua cho người!!!"

cắn răng nghiến lợi bày đặt lời nói độc ác, vốn không đáp lời của Hoa Khinh Ngôn.

"Câm miệng!" Hoa Khinh Ngôn giẫm trên đầu gối của Ma Ma một cước, lạnh lùng nói:

"Nếu ngươi nói thêm câu nói nhảm nữa, chân này của ngươi cũng đừng nghĩ giữ được."

Nói xong, vừa hơi dùng lực, thì sắc mặt Ma Ma đau đến trắng bệch, tiếng kêu thảm của ả vọt tới yết hầu bị một cái ánh mắt nhẹ bỗng của Hoa Khinh Ngôn làm cho sợ hãi rồi, trong nháy mắt đó, Ma Ma cho là mình sau một khắc sẽ bị Hoa Khinh Ngôn đạp cho gãy chân.

Hoa Khinh Ngôn thấy nàng đau đến run rẩy mãi cũng không dám kêu lung tung nữa, lúc này mắt mới nhìn xuống Ma Ma trên đất, giọng lạnh như băng nói:

"Nói, xảy ra chuyện gì mà Hạ Trúc bị đánh?"

Con ngươi Ma Ma đảo một vòng, ả nghĩ đến Hoa Khinh Ngôn sợ Hoa Nguyệt Nhu, việc này nói cho Hoa Khinh Ngôn, thua thiệt tất nhiên là Hoa Khinh Ngôn, vì vậy không hề giấu giếm mở miệng nói:

"Hạ Trúc đi đổ hương(đốt ế=.=) đêm vì Đại tiểu thư, lại nửa ngày cũng chưa về, Đại tiểu thư biết được Hạ Trúc lại bỏ nhiệm vụ, thân làm nha hoàn của Đại tiểu thư lại chạy đi giúp người làm việc, cho nên trừng phạt một lần nho nhỏ, thế nhưng Hạ Trúc lại ngày một thậm tệ hơn, hai ngày cũng không đứng dậy làm việc, đương nhiên Đại tiểu thư không tha cho nha hoàn như vậy, chỉ thị lão nô đi mang theo Hạ Trúc vào, Đại tiểu thư nói, nếu Hạ Trúc thích giúp người làm việc như vậy, thì cứ thành toàn cho nàng, ban cái chết cho Hạ Trúc, đưa đến trong viện của Nhị tiểu thư người."

"Ah." Hoa Khinh Ngôn bật cười một tiếng, Hoa Nguyệt Nhu đúng là độc ác thật, chẳng qua xuống giúp cô xách đồ đạc ra, lại cũng muốn giết chết Hạ Trúc, còn định đưa thi thể Hạ Trúc đến trước mặt mình vừa cảnh cáo mình vừa làm nha hoàn khác sợ hãi.

Thật sự cô nghĩ mặt Hoa Nguyệt Nhu như liên hoa vậy mà tâm như rắn rết.

"Nếu như vậy, vậy thì ngươi trực tiếp nói cho nàng biết, không cần phiền phức như vậy, bản tiểu thư trực tiếp mang Hạ Trúc đi là được rồi."

Hoa Khinh Ngôn thả lỏng chân, lạnh lùng nói một câu với Ma Ma

"Cút."

Khuôn mặt Ma Ma đau đến vặn vẹo, hai mắt hung tợn liếc mắt nhìn Hoa Khinh Ngôn, nhịn đau đứng lên, chỉ chạy hai bước thật nhanh có vẻ mặt dữ tợn nói:

"Hoa Khinh Ngôn, ngươi chờ, Đại tiểu thư sẽ không bỏ qua cho ngươi!!"

Lúc này dáng vẻ mới giống như là bị quỷ đuổi khoanh tay chạy, Hoa Khinh Ngôn hoàn toàn không để câu uy hiếp này của Ma Ma vào mắt, càng không để Hoa Nguyệt Nhu vào mắt, có thể đối với nguyên chủ mà nói, dung mạo Hoa Nguyệt Nhu xinh đẹp lại là luyện dược sư tốt nhất, khiến người ta cảm giác cao không thể chạm, nhưng đối với nàng mà nói, thủ đoạn của Hoa Nguyệt Nhu vẫn quá non nớt.

Hiện tại Hoa Khinh Ngôn có chút áy náy là, không nghĩ tới Hạ Trúc lại vì nàng mới biến thành như vậy, hơn nữa rõ ràng cho thấy Hoa Nguyệt Nhu dự định muốn chỉ thị Hạ Trúc nếu như nàng lại để cho Hạ Trúc chờ đợi ở đây, coi như chữa cho tốt nàng cũng sẽ không toàn mạng.

Nàng dứt khoát chờ nha hoàn mặt tròn trở về sau khi nấu nước nóng, mới để cho nha hoàn mặt tròn giúp đỡ nàng mang Hạ Trúc lên chính viện của mình, bởi vì sợ nha hoàn mặt tròn cũng bị nàng liên lụy, đã tạm thời để cho nàng lưu lại, Hoa Khinh Ngôn dự định giúp Hạ Trúc xử lý tốt vết thương rồi đi tìm Hoa Nguyệt Nhu một chuyến.

Lúc trở lại trong viện, Hoa Khinh Ngôn chưa lập tức chữa vết thương cho Hạ Trúc, mà vào phòng luyện chế dược bổ huyết và thuốc trị thương nhất phẩm, lúc này mới bắt đầu chữa vết thương cho Hạ Trúc.

Hoa Khinh Ngôn thấy Hạ Trúc quấn vết thương sơ sài, mở ra xem, bên trong đã mưng mủ, còn có mùi hôi thối, vết thương giăng khắp nơi bị mỗi nơi một chỗ, không phát sốt mới là lạ.

Trong nhà không có rượu, Hoa Khinh Ngôn không thể làm gì khác hơn dùng nước sôi ngâm dao nhỏ trong bếp sau đó qua lửa một lần, lúc này mới chữa vết thương cho Hạ Trúc.

Nha hoàn mặt tròn vẫn chờ ở một bên, trên mặt nàng mang vẻ khiếp sợ nhìn Hoa Khinh Ngôn, trong lòng rất kinh ngạc, vết thương trên lưng của hạ Trúc vừa thối lại mưng mủ, rất nhiều nha hoàn thế nhưng nàng lại thấy mặt Hoa Khinh Ngôn cũng không đổi sắc, cẩn thận tỉ mỉ chà lưng vì Hạ Trúc cạo thịt vụn.

Tiểu thư gia đình lớn làm chuyện này ở đây, nhưng Hoa Khinh Ngôn cũng không giữ thân phận một chút nào, nha hoàn mặt tròn đã có chút hiểu rõ sao Hạ Trúc giúp Hoa Khinh Ngôn, nếu bị phát hiện sẽ bị nghiêm phạt cũng phải len lén giúp đỡ Hoa Khinh Ngôn, có người chủ như vậy là khát vọng nhất của mỗi người nha hoàn.

Đến phía sau, khi Hoa Khinh Ngôn bưng tới các loại chén sứ chứa các loại dược phục hồi vết thương, lúc nha hoàn mặt tròn ngửi được đan dược, đã không biết nên làm sao biểu đạt khiếp sợ của mình rồi.

Phục Thương đan chứ! Một viên sẽ trên một nghìn đồng vàng, Hoa Khinh Ngôn vì một người làm, ngay cả Phục Thương đan cũng nguyện ý lấy ra?

Nha hoàn mặt tròn nghĩ đến Hoa Nguyệt Nhu, mặc dù là luyện dược sư, thế nhưng tới nay chưa thấy nàng dùng đan dược gì thưởng cho người khác.

Chẳng qua khi nha hoàn mặt tròn thấy rõ trong tay Hoa Khinh Ngôn bưng là chất lỏng màu cam, hết sức nghi ngờ, vì sao Hoa Khinh Ngôn muốn hòa tan Phục Thương đan, chẳng qua rất nhanh thì nàng hiểu, bởi vì Hoa Khinh Ngôn đang đổ thuốc Phục Thương đan lên lưng Hạ Trúc, rất nhanh, nàng dùng mắt thường nhìn lên thấy vết thương vốn dữ tợn của Hạ Trúc lại đang chậm rãi khép lại, cuối cùng chỉ còn lại có vết thương mờ nhạt.

Trời ơi! Nha hoàn mặt tròn không cách nào tin tưởng, từ lúc nào hiệu quả của Phục Thương đan tốt như vậy, thật không ngờ nhanh để vết thương của Hạ Trúc hết rồi!!!

Chẳng lẽ là Phục Thương đan cực phẩm?!

Không thể nào!

Làm sao Nhị tiểu thư sẽ có Phục Thương đan cực phẩm, nhất định là vì Phục Thương đan dùng trực tiếp ở trên vết thương, cho nên hiệu quả chỉ có nhanh như vậy, đúng! Nhất định là như vậy.

"Tới, tiểu Mai, ngươi đút dược bổ huyết giúp Hạ Trúc."

Hoa Khinh Ngôn cũng không có phát hiện nha hoàn mặt tròn đã vừa mới bị cảnh tượng khiếp sợ hoàn toàn ngây người chút nào, nàng lại bưng ra dược bổ huyết từ trong phòng, đưa tới trước mặt nha hoàn mặt tròn.

Vẫn chỗ ở giữa nha hoàn mặt tròn đang khiếp sợ lúc này mới hoàn hồn, vội vã tiếp nhận bát, ngửi mùi đan nghe có vẻ càng thấm ngọt hơn so với dược bổ huyết, nhìn dược bổ huyết trong suốt, đã hoàn toàn không tìm được từ hình dung đối với một Hoa Khinh Ngôn phóng khoáng rồi.

Vì một đứa nha hoàn, thoáng cái thì lấy ra hai viên thuốc, phải biết rằng một người làm, tối đa không cao hơn năm cái đồng vàng là có thể mua được, thế nhưng Nhị tiểu thư lại tốn hai nghìn đồng vàng trên người Hạ Trúc một lần, đột nhiên điều này làm cho nàng có chút ước ao Hạ Trúc là nha hoàn trước kia của Nhị tiểu thư, nàng cũng muốn được để Nhị tiểu thư làm chủ tử của nàng.

Một bên Tiểu Mai cảm thán một bên cẩn thận nâng Hạ Trúc dậy, mớm dược cho nàng, đáng tiếc Hạ Trúc còn đang hôn mê, không cho uống dược được, nhìn dược chạy xuống dọc theo khóe miệng của Hạ Trúc, tiểu Mai không đau lòng được, đây chính là bổ huyết đan, một hớp nhỏ cũng có thể mua một người làm rồi, nàng càng cẩn thận kỹ càng mớm thuốc, không muốn lãng phí một giọt.

Từ lúc vừa mới bắt đầu Hoa Khinh Ngôn đã cảm thấy tên nha hoàn tiểu Mai này không xấu, động tác nhanh nhẹn lại đủ cẩn thận tỉ mỉ, tâm tư cũng không xấu, Hạ Trúc có người bạn là tiểu Mai này vẫn rất may mắn, chí ít hôm nay nếu không phải tiểu Mai tới gọi nàng, thật sự Hạ Trúc rất có thể khó giữ được tính mạng.

Hoa Khinh Ngôn để nha hoàn mặt tròn chăm sóc Hạ Trúc, nàng dự định đi tìm Hoa Nguyệt Nhu, thế nhưng nàng vừa mới thu dọn xong dụng cụ chế dược trong phòng, Hoa Nguyệt Nhu lại đã tìm tới cửa.

"Hạo ca, nhị muội có đây không?"

Lúc giọng nói Hoa Nguyệt Nhu gầy yếu truyền đến, Hoa Khinh Ngôn còn trong phòng, Hoa Hạo đang chỉnh lí dược liệu thay Hoa Khinh Ngôn trong viện.

Hoa Hạo cau mày liếc nhìn cách ăn mặc trắng xuất trần khen ngợi Hoa Nguyệt Nhu, thầm nghĩ muội muội của mình đã nhiều năm không mặc qua quần áo mới rồi, còn đáy mắt Hoa Nguyệt Nhu như châm biếm, Hoa Hạo đã nhìn quen sớm rồi, vốn sẽ không tức giận nữa.

Giọng của hắn không mặn không nhạt mở miệng nói:

"Nguyệt Nhu muội, muội đến tìm Khinh Ngôn có chuyện gì không?"

Hoa Nguyệt Nhu đang muốn mở miệng, thì thấy Hoa Khinh Ngôn ăn mặc quần áo thô cũ đi ra, nàng lập tức mang theo vui vẻ êm ái mở miệng:

"Nhị muội, nếu muội muốn nha hoàn, cứ đòi với tỷ là được, tỷ tỷ còn có thể không để cho muội sao, không cần thiết mạnh mẽ tới, việc ầm ĩ này thấy không tốt lắm, không biết còn tưởng rằng nhị muội thích cướp đồ của tỷ tỷ nhất."

Rõ ràng lời nói của Hoa Nguyệt Nhu là đang châm chọc Hoa Khinh Ngôn ngang ngược vô lý, thích cướp đồ với nàng nhất.

Hoa Khinh Ngôn nghe ra châm chọc của Hoa Nguyệt Nhu, lại lộ ra nụ cười nói:

"Đại tỷ nói gì vậy, Hạ Trúc vốn là nha hoàn của ta, ngoài Hạ Trúc, còn có Xuân Đào, Thu Cúc, Đông Mai, trước đây đại tỷ nói mình tay chân không thuận tiện, ngược lại ngay cả chén nước cũng không chạm được, mang tất cả nha hoàn của ta đi, đã nhiều năm như vậy, nên trả lại!"

Nháy mắt sắc mặt Hoa Nguyệt Nhu nhăn nhó một cái, lúc đó rõ ràng nàng nói quá nhiều chuyện, tay chân không rút ra được, nhưng lời của Hoa Khinh Ngôn này lại đang giễu cợt nàng giống như một người tàn phế hai chân, ngay cả nước trà cũng không chạm được, nàng hận không thể vả mặt xấu giả cười của Hoa Khinh Ngôn.

Chẳng qua trên dưới nhìn lướt qua Hoa Khinh Ngôn, tóc khô khan, da vàng như nến, vóc người cứng nhắc, xiêm y cũng cũ không bằng hạ nhân mặc, nàng lại cảm thấy không cần phải tính toán với một phế vật như vậy, vẻ mặt xếp lên nụ cười thân thiện nắm tay Hoa Khinh Ngôn lên nói:

"Nhị muội không cần thiết vì dỗi với tỷ tỷ mà đòi nha hoàn, dù sao bây giờ trong viện của nhị muội... " Hoa Nguyệt Nhu liếc một vòng sân đổ nát nói:

"Nghe nói nhị muội đói bụng chừng mấy ngày rồi đúng không, tỷ tỷ mang theo chút gạo thiêng(*) qua đây, muội cầm nhanh đi nấu! tỷ tỷ biết muội cứ muốn ăn thử hạt này ngon bao nhiêu, tỷ tỷ đi vấn an Đại bá mẫu trước."

(**) 灵米: “Linh Mễ”- Gạo thiêng hai từ này ta nhờ người dịch hộ chuẩn 100%:v

Hoa Nguyệt Nhu ý bảo nha hoàn sau lưng đưa một cái túi nhỏ khô đét qua.

Gạo thiêng, vốn chính là gạo có chứa sức sống, ăn có thể bổ sung nguyên khí cho người tu luyện, và tác dụng gần giống thịt yêu thú.

Khi còn bé nguyên chủ vẫn có thể ăn gạo thiêng mỗi ngày, thế nhưng từ khi phụ thân đệ đệ mất tích, mẫu thân ốm đau, ca ca bị thương, thì không còn có gạo thiêng để ăn rồi.

Thoạt nhìn Hoa Nguyệt Nhu đưa lên tay Hoa Khinh Ngôn không tới ba lạng gạo thiêng, trên mặt mang theo vẻ bố thí.

Đáng tiếc Hoa Khinh Ngôn chỉ bình tĩnh nhìn nàng, vốn dự định không muốn lấy.