Y Lộ Phong Hoa

Chương 108: Sinh lòng thương tiếc

Nghe nói như thế, Vô Ưu nhìn lướt qua trang phục Diêu thị mặc hôm nay, chẳng trách ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, một bộ quần áo Cáo mệnh, đồ trang sức trên đầu cũng rất trang trọng, thì ra là đi đến Tạ gia chúc mừng! Vô Ưu cười nói: "Thì ra là đi đến Tạ gia!" Hai người cùng đi đến Tạ gia, vậy nàng có đi theo không? Theo lý mà nói nàng cũng là vợ cả của con trai thứ, Thẩm Quân là Uy Vũ Đại tướng quân, tuy rằng trên đầu không có tước vị, nhưng lại được coi là nắm quyền phái trong triều đình, theo lý thuyết không có lý nào không để nàng đi, nhưng đã nhiều ngày nay nàng vẫn luôn cáo ốm không ra cửa, ngược lại cũng là cho đối phương một lý do đi? Dù sao đã nhiều ngày lão phu nhân vẫn không muốn nhìn thấy mình. Vậy cũng không phải hôm nay Diêu thị đặc biệt đến gặp mình, sợ rằng là có liên quan đến chuyện này đi?

Quả nhiên, sau đó Diêu thị cười nói: "Đệ muội, theo lý mà nói muội cũng có thể đi cùng chúng ta, nhưng muội như vậy có thể đi không? Đến Tạ gia rồi sợ rằng phải ồn ào một ngày mới về được đó, đầu tiên là chúc mừng, sau đó buổi trưa còn bày yến hội, bình thường sau giờ ngọ đều là nghe kịch một buổi chiều đó!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu thuận nước đẩy thuyền, cười nói: "Đại tẩu nói rất phải, hai ngày nay cơ thể của muội không được tốt lắm, không bằng đại tẩu nói rõ thay muội và lão phu nhân đi? Muội lại không đi được." Trong lòng lại nghĩ: Không muốn để nàng đi theo chắc cũng là ý của Thẩm lão phu nhân rồi? Dù sao thì có lẽ Diêu thị sẽ không tự chủ trương như vậy? Xem ra tính tình Thẩm lão phu nhân rất lớn, không hề có chút ý hạ hỏa nào!

Nghe vậy, Diêu thị cười. Nói: "Yên tâm đi, muội hãy ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận, chỗ lão phu nhân đại tẩu nói thay muội!"

"Vậy làm phiền đại tẩu hầu hạ bên cạnh lão phu nhân rồi!" Nghe nói như thế, Vô Ưu đứng lên nói.

Sau một lát, Diêu thị cũng đứng lên nói: "Đệ muội không cần khách sáo, chúng ta là chị em dâu trong nhà, không có gì không thể nói, ta đi trước đây!"

"Đại tẩu đi thong thả!" Vô Ưu tiễn nói.

"Không cần tiễn nữa!" Nói xong, Diêu thị bước ra khỏi gian nhà.

Diêu thị đi rồi, Liên Kiều không nhịn được nói: "Nhị tiểu thư, hai người cũng quá không coi ngài ra gì rồi, chuyện như đi Tạ gia chúc mừng cũng không gọi ngài, còn để chính ngài tự nói không đi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu xoay người ngồi xuống trước bàn trang điểm, vừa vân tóc vừa nói: "Nơi náo nhiệt ồn ào như vậy, thấy người nào cũng phải khách sáo, ngược lại là ta bỗng nhiên được ung dung rồi!"

Nghe vậy, Liên Kiều lại nói: "Nhị tiểu thư, tính cách không tranh không đoạt của ngài như vậy là không được, cứ tiếp tục như vậy ngài ở trong phủ này ngay cả một chút địa vị cũng không có đâu!"

"Sống tốt cuộc sống của chính mình là được, quản nhiều như vậy làm cái gì?" Vô Ưu nở nụ cười.

"Nhị tiểu thư, nói thì nói như vậy, nhưng ngài nghĩ lại xem trước đây đại nãi nãi nhà chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng nhị nãi nãi lại ép sát từng bước, đến cuối cùng ngay cả một cuộc sống yên ổn cũng chưa từng có!" Liên Kiều thiện chí nhắc nhở.

Nghe nói như thế, hồi lâu Vô Ưu không nói câu nào, im lặng một lát, sau đó hỏi: "Xuân Lan đâu?"

"Ở bên ngoài đó! Nhị tiểu thư có việc gọi nàng?" Liên Kiều trả lời.

"Gọi nàng đến ta có việc muốn hỏi!" Vô Ưu ra lệnh.

"Vâng." Liên Kiều đáp lời rồi đi ra.

Không bao lâu, đã thấy Xuân Lan đi vào phòng, đi tới trước mặt Vô Ưu, cúi đầu nói: "Nhị nãi nãi có việc gọi Xuân Lan?"

Vô Ưu ngồi trước bàn trang điểm tìm một cây trâm ngọc cài vào tóc nhìn thoáng qua Xuân Lan, sau đó hỏi: "Hai ngày nay ngươi đều đưa bánh ngọt Phục Linh làm qua cho lão phu nhân qua sao?"

"Bẩm nhị nãi nãi, nô tỳ đều đưa qua trước buổi trưa! Hình như hôm nay lão phu nhân phải ra ngoài, vì vậy vừa lúc muốn đến xin chỉ thị của ngài, nếu không thì buổi tối hôm nay đưa qua?" Xuân Lan vội vàng nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu hỏi: "Hai ngày nay ngươi có nhìn thấy lão phu nhân không?"

"Không có, chỉ thấy được Song Hỉ. Lão phu nhân vẫn chưa vui vẻ thế nào, chẳng qua không nói lời gì khó nghe nữa, chỉ có điều bà ấy vẫn nói không thích ăn bánh ngọt, đều thưởng cho bọn hạ nhân trong viện lão phu nhân!" Xuân Lan trả lời.

Nghe vậy, Vô Ưu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nếu không thích ăn bánh ngọt, vậy ngươi để Phục Linh làm cái gì khác đi, ngươi đưa qua đúng hạn là được!"

"Vâng." Xuân Lan nhanh chóng gật đầu nói.

Sau đó, Vô Ưu nhìn qua phòng một cái, thuận miệng hỏi một câu: "Sao hai hôm nay không nhìn thấy Thu Lan?"

Nghe nói như thế, Xuân Lan vội vàng nói: "Bẩm nhị nãi nãi, hai ngày trước nhị gia nói sau này Thu Lan chỉ quản chuyện ở thư phòng bên kia là được rồi, để nô tỳ hầu hạ bên cạnh nhị nãi nãi!"

Nghe vậy, tay Vô Ưu đang vuốt tóc đột nhiên cứng đờ! Không khỏi có chút giật mình. Nghĩ thầm: Thẩm Quân như vậy là ý gì? Mà nói sau này Thu Lan không cần hầu hạ bên cạnh mình? Lẽ nào hắn cũng nhìn ra một phần không cung kính của Thu Lan với mình? Nghĩ đến đây, bỗng nhiên tim Vô Ưu giống như có một dòng suối ấm áp chảy qua. Không ngờ hắn lại cẩn thận tỉ mỉ như vậy, mặc dù nàng không là gì của hắn, hơn nữa cũng không quan tâm một phần tâm tư nhỏ của Thu Lan, nhưng nàng vẫn có cảm giác rất hưởng thụ trong lòng!

Thấy bộ dáng Vô Ưu hơi giật mình, Xuân Lan không nhịn được nói: "Vì sao nhị gia vẫn chưa nói chuyện này với nhị nãi nãi chứ?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nhanh chóng thu lại vẻ mặt, nói: "Nhị gia ngươi hai ngày nay rất bận, chắc là quên? Được rồi, nơi này không còn chuyện của ngươi, đi xuống đi!"

"Vâng." Sau đó, Xuân Lan cúi đầu lui ra ngoài.

Sau khi Xuân Lan lui ra ngoài, Liên Kiều bưng một chén trà nóng đặt lên bàn trang điểm, cười nói: "Nhị tiểu thư, hai ngày nay nô tỳ còn cảm thấy kỳ lạ đó, tại sao Thu Lan luôn luôn ân cần nhất lại không hầu hạ bên cạnh ngài và nhị gia, thì ra là bị nhị gia đày đến thư phòng rồi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu đưa tay bưng chén trà lên, cúi đầu uống một ngụm, nói: "Em luôn luôn nhìn Thu Lan không vừa mắt, như vậy em phải vui vẻ, sau này không cần lúc nào cũng phải nhìn thấy nàng ta nữa!"

Nghe vậy, Liên Kiều lại hơi bất mãn nói: "Nhị tiểu thư, lời này của ngài phải nói thế nào? Nô tỳ nhìn Thu Lan đó không vừa mắt, cũng không phải là vì chính nô tỳ nha, Thu Lan đó lại chưa từng đắc tội nô tỳ, còn không phải nô tỳ vì ngài sao! Dù sao nàng ta không biết thân phận của chính mình, được đà lấn tới. May mà cô gia có hoả nhãn kim tinh, nhất định là cô gia nhìn ra nàng ta không an phận, nên mới bảo nàng ta đến thư phòng, không để nàng ta ở trước mặt nhị tiểu thư làm ngài phiền lòng nữa, có thể thấy được cô gia thực sự đối tốt với nhị tiểu thư đó!"

"Được rồi, ta mới nói một câu, vậy mà em lại nói nhiều lời như vậy. Ta còn muốn yên lặng đọc sách nữa đó, em đi làm việc đi!" Nói xong, Vô Ưu cầm một quyển sách lên.

"Vâng." Liên Kiều đáp lời mỉm cười đi ra.

Sau khi Liên Kiều đi khỏi, ánh mắt Vô Ưu rời khỏi sách, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bàn sách cách đó không xa, khóe miệng không biết đã nhếch lên từ khi nào ....

Ngày hôm đó, Xuân Lan đi đến nhà kho lấy vài thứ về, lúc đi qua thư phòng, lại bị Thu Lan gọi lại: "Xuân Lan!"

Vừa ngẩng đầu nhìn, đã thấy Thu Lan, Xuân Lan quay đầu nói với hai tiểu nha đầu cầm giỏ sau lưng: "Các ngươi mang đồ đi trước đi, lát nữa ta đi sau!"

"Vâng, Xuân Lan tỷ tỷ." Hai tiểu nha đầu đáp lời rồi đi.

Xuân Lan thấy Thu Lan vào thư phòng, nàng cũng đi vào theo. Thu Lan ngồi lên trên một cái chân đạp, trên bàn nhỏ trước mặt có một đĩa dưa hấu, Thu Lan cười nói: "Ta sai người đi ra ngoài mua chút dưa hấu, chờ vừa vừa trò chuyện vừa ăn với ngươi đó!"

Nghe nói như thế, Xuân Lan cười, cũng đi tới ngồi lên trên chân đạp, cầm lấy một miếng dưa hấu không chút khách sáo nào, vừa cắn dưa hấu vừa cười nói: "Ngươi gọi ta ăn dưa là giả, hỏi thăm tin tức mới là thật đi?"

"Nếu ngươi nói như vậy, cũng đừng ăn dưa hấu của ta nữa!" Nói xong, Thu Lan trước mắt có phần giận, đưa tay đoạt dưa hấu trong tay Xuân Lan đi.

Thấy Thu Lan thật sự có hơi giận, Xuân Lan nhanh chóng cầu xin tha thứ: "Ai nha, tỷ tỷ tốt, ta nói sai, còn không được sao?"

Nghe thấy Xuân Lan cầu xin tha thứ, Thu Lan mới bỏ qua, sau đó cúi đầu cắn dưa hấu. Thấy thế, Xuân Lan cười nhích lại gần Thu Lan, bả vai cọ xát bả vai Thu Lan, nói: "Ai, ngươi không có lời gì muốn nói với ta sao?"

"Không có!" Thu Lan trả lời rất dứt khoát.

Nghe vậy, Xuân Lan nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Sắc trời cũng không còn sớm, ta vẫn còn chuyện phải làm, nếu ngươi không có lời gì muốn nói với ta, ta phải đi sớm nha!"

Nghe nói như thế, Thu Lan có phần ngồi không yên, chẳng qua lời nói vẫn còn hơi ấp úng: "Xuân Lan, hai ngày nay nhị gia thế nào?"

Nghe nói như thế, Xuân Lan cười nói: "Ta cũng biết nhất định ngươi sẽ hỏi câu này, còn không phải giống như trước đây, đi sớm về muộn!"

Nghe thấy lời này, Xuân Lan không khỏi chần chừ một chút, sau đó nói sâu xa: "Thu Lan, lần này nhị gia điều ngươi đến thư phòng ngươi vẫn chưa rõ sao? Nhất định nhị gia cũng đã nhìn ra cái gì mới làm như thế, ngươi cũng không phải không biết tính cách nhị gia? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chọc giận ngài ấy sao?"

"Ta..." Lời nói của Xuân Lan làm Thu Lan nói không nên lời.

"Nhị nãi nãi cũng coi như là một người hiền lành, nếu là đại nãi nãi, cũng không biết ngươi chết mấy lần rồi! Ta khuyên ngươi vẫn nên yên ổn sống tốt làm tốt ở đây đi, bay không đến đầu cành không làm phượng hoàng được đâu!" Nói xong, Xuân Lan liền đứng lên: "Ta còn phải bẩm báo mọi việc với nhị nãi nãi, ta đi trước đây!" Nói xong, Xuân Lan xoay người đi.

Xuân Lan đi rồi, Thu Lan ngồi đó ngơ ngác sửng sốt thật lâu, cuối cùng cắn chặt môi dưới đến rách, mới lẩm bẩm nói: "Không thử một lần làm sao biết không bay đến đầu cành? Nếu không thử đời này vĩnh viễn cũng không thể đến đầu cành nhìn một cái."

...

Ngày hôm đó lúc sắc trời dần tối, bên trong lều vải trong trại lính lớn nhất ngoài cửa nam kinh thành, một bóng dáng màu đen đi tới đi lui trong lều lớn, thỉnh thoảng đôi mắt nhìn sang một bức bản đồ to lớn treo trên vách tường.

Mấy ngày gần đây, đương kim thánh thượng hoàng đế Khang Đức đã triệu hắn tiến cung mấy lần, chủ yếu đương nhiên vẫn là bàn bạc vấn đề biên giới Đại Tề không yên ổn. Hiện tại mặc dù biên giới giữa nước Đại Yến và Đại Tề có chút tranh chấp, nhưng ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dưới tình huống như vậy, nước Nam Chiếu lại quấy rối sinh sự trên biên giới, đã mấy lần cướp bóc dê bò vàng bạc gấm vóc và phụ nữ trẻ tuổi ở biên giới nước Đại Tề với quy mô tương đối lớn, đô đốc phòng thủ biên giới đã dâng thư xin đánh mấy lần, nhưng dưới tình huống như vậy, triều đình lại rất khó quyết định. Nếu đánh lỡ như sau khi tuyên chiến với Nam Chiếu nước Đại Yến lại khơi mào chiến tranh, như vậy Đại Tề sẽ rơi vào tình thế trước mặt sau lưng đều có địch, nhất định đến lúc đó sẽ rất mệt mỏi, vật tư cũng sẽ không đủ để cung cấp, đến lúc đó nhất định sẽ thất bại trên cả hai chiến trường. Mà nếu như không đánh, sẽ tổn hại đến danh tiếng của Đại Tề, khiến con dân biên giới và quân sĩ bên ngoài thất vọng đau khổ, vì vậy thật sự là khó cả đôi đường! Cho nên, mấy ngày nay, Thẩm Quân đều đang vạch kế hoạch việc này trong lòng, có phần khó chọn lựa, do dự không quyết.

"Nhị gia, Thẩm Ngôn cầu kiến!" Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của Thẩm Ngôn.

"Vào đi!" Nghe thấy Thẩm Ngôn đã về, Thẩm Quân nói với bên ngoài một tiếng.

Sau khi Thẩm Ngôn đi vào, Thẩm Quân đã ngồi trên ghế da hổ, thấy Thẩm Ngôn vội vàng hấp tấp đi đến, không nhịn được hỏi: "Chuyện giao cho ngươi đã điều tra xong chưa?"

"Đã điều tra xong cả rồi!" Thẩm Ngôn đi đến trước mặt Thẩm Quân gật đầu nói. Dưới trướng Thẩm Quân có rất nhiều lính trinh sát, nếu muốn tra rõ một người quả thật là quá đơn giản, vì vậy điều này Thẩm Quân không lo lắng chút nào.

Sau đó, Thẩm Quân không nói gì, Thẩm Ngôn vội vàng nói: "Phụ thân ở nhà mẹ đẻ của nhị nãi nãi là Chủ quản Lại bộ Tiết Kim Văn, mẫu thân Chu thị không phải người kinh thành, trước kia theo phụ thân và đại ca vào kinh buôn bán mới quen Tiết Kim Văn này ..." Sau đó, Thẩm Ngôn nói liên tục.

Thẩm Quân nghe được rất tỉ mỉ, gần như một chi tiết nho nhỏ cũng không bỏ lỡ, mà hồi báo của Thẩm Ngôn cũng đầy đủ nói đến khi sắc trời tối đen, trong lều lớn đã thắp đèn dầu!

"Sau đó nhị nãi nãi gả vào phủ chúng ta, những chuyện còn lại nhị gia đều biết!" Thật lâu sau đó, Thẩm Ngôn nói một câu cuối cùng.

"Đi xuống đi!" Thẩm Quân phất phất tay.

"Vâng." Thẩm Ngôn nhanh chóng lui xuống.

Sau khi Thẩm Ngôn lui đi, trong lều lớn lại im lặng như cũ, ngắm ngọn đèn dầu trước mặt, Thẩm Quân ngồi ở đó không hề động đậy thật lâu. Hắn cũng thật không ngờ Vô Ưu lại lớn lên dưới hoàn cảnh xấu xa này, cha ruột không thích, mẫu thân nằm trên giường bệnh triền miên, nàng chỉ có một mình còn có thể đọc nhiều sách, tự học trở thành một đại phu có trình độ rất cao, đây cũng coi như là một kỳ tích! Quan trọng nhất là tính cách bình tĩnh ẩn nhẫn của nàng ấy, không phải các tiểu thư khê các có thể sánh bằng. Mà đáng hận là đám người nhị nương cay nghiệt, đệ muội không nên thân của nàng ấy, Lý Đại Phát còn bôi nhọ danh tiết của nàng, xem ra giáo huấn lần trước của hắn vẫn còn nhẹ. Lại ngồi một lát, rốt cục Thẩm Quân ngồi không yên, đứng dậy cầm bảo kiếm của mình đi ra bên ngoài lều lớn!

Vừa ra khỏi lều lớn, Thẩm Quân gọi lớn tiếng: "Thẩm Ngôn! Thẩm Ngôn!"

Nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Ngôn nhanh chóng chạy tới, đuổi theo Thẩm Quân nói: "Nhị gia, có gì dặn dò?"

"Về phủ!" Thẩm Quân chỉ nói hai chữ, liền nhận lấy dây cương một binh sĩ đưa tới, nhảy lên ngồi trên lưng ngựa.

Nghe nói như thế, Thẩm Ngôn sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đáp lời: "Vâng." Sau đó cũng lên ngựa.

Phút chốc, hai con con ngựa cao to một trước một sau chạy vọt ra khỏi cổng chính doanh trại!

Thẩm Quân phi nhanh, sau khi vào Thẩm gia liền sải bước đi thẳng về viện của mình.

"Nhị gia đã về?" Vừa vào cửa viện, hai tiểu nha đầu đang ở trong sân thấy hắn về nhanh chóng cúi đầu nói.

Lúc này, cơm vừa dọn lên bàn, Vô Ưu nghiên cứu dược liệu hơi muộn, chắc hẳn bây giờ Thẩm Quân vẫn chưa về thì sẽ không về nữa, vì vậy liền truyền cơm. Không ngờ vừa mới ngồi vào bàn, đã nghe thấy bên ngoài có người nói hắn về.

Sau chốc lát, một bóng dáng màu đen bước vào gian phòng, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Vô Ưu vừa ngẩng đầu, đúng lúc đối mặt với đôi mắt sâu thẳm kia của Thẩm Quân. Hắn bình tĩnh nhìn nàng, trong lòng Vô Ưu không khỏi hoảng hốt! Cảm thấy hình như hôm nay ánh mắt hắn có gì đó không đúng, nhưng lại nghĩ: Có thể có gì không đúng chứ? Chắc là nàng suy nghĩ nhiều rồi?

Thấy Thẩm Quân đi đến, Liên Kiều, Ngọc Trúc và Xuân Lan trong phòng nhanh chóng phúc thân, hành lễ nói : "Nhị gia! Cô gia!"

Giọng nói của các nàng mới làm Thẩm Quân phục hồi lại tinh thần, hắn đưa tay đưa bảo kiếm trong tay cho Xuân Lan đang bước đến, Ngọc Trúc cũng nhanh chóng đưa một chậu nước qua đây để hắn rửa mặt. Mà Vô Ưu thì ra lệnh cho Liên Kiều bên cạnh: "Mau bảo phòng bếp chuẩn bị hai món ăn nữa, lấy bát đũa của nhị gia tới!"

"Vâng." Liên Kiều nhanh chóng đáp lời rồi đi.

Vô Ưu đứng dậy vừa nhìn Thẩm Quân rửa tay vừa nói: "Đến lúc này rồi, ta còn tưởng rằng chàng không về, vì vậy ta ăn trước!"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân đã rửa tay xong, vừa dùng khăn lau tay vừa nói: "Ta đi về cũng không chuẩn, nếu nàng đói bụng thì ăn trước!" Nói xong, đưa khăn mặt trong tay cho Ngọc Trúc, cũng ra lệnh cho Xuân Lan: "Đi mang rượu tới!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày lại. Nghĩ thầm: Còn muốn uống rượu sao? Buổi tối hai ngày trước nàng uống hai chén, kết quả là hơi say, cũng không biết tối hôm đó ngủ thế nào, cảm giác rất nhanh đã ngủ, hơn nữa bất giác đã đến bình minh!

Sau đó, hai người Thẩm Quân và Vô Ưu đã ngồi vào bàn cơm, chắc là thấy chân mày Vô Ưu hơi nhíu một cái đi? Miệng Thẩm Quân kéo ra đến góc nói: " Yên tâm, hôm nay sẽ không cho nàng uống, ta hơi mệt, uống hai chén là được rồi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không nhịn được cười một tiếng: "Tửu lượng của ta không bằng, vậy không uống cùng chàng. Tửu lượng của nhị gia tốt, uống nhiều vài chén cũng không sao!"

Đang lúc nói chuyện, Xuân Lan đã mang vò rượu đến, rót một ly rượu cho Thẩm Quân, một lát sau, lại bưng hai món ăn lên, Thẩm Quân phất tay cho tất cả mọi người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Quân và Vô Ưu. Cảm giác xung quanh lập tức yên tĩnh  lại, không biết vì sao, cảm thấy hôm nay ở cùng hắn có chút là lạ, dường như có bầu không khí gì đó không rõ bao phủ hai người bọn họ! Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu phá vỡ ngột ngạt, câu có câu không nói: "Món cải ngọt xào hôm nay rất ngon!"

Nghe vậy, Thẩm Quân nhíu mày, nói: "Ngươi cũng không ăn, sao lại biết rất ngon?"

Nghe nói như thế, cả khuôn mặt Vô Ưu lập tức đỏ lên, nàng không ăn cải ngọt xào đó, nàng ăn món kiến lên cây kia, nhưng cũng may nàng phản ứng nhanh, lập tức nói: "Ta thấy màu sắc món này được, hơn nữa mùi hương cũng rất thơm, vì vậy cảm thấy nhất định cũng sẽ rất ngon!" Nói xong, đưa đũa gắp một miếng vào trong miệng, còn vừa ăn vừa gật đầu nói: "Ừm, ngon lắm! Ngươi cũng nếm thử?"

Nghe thấy lời này, Thẩm Quân tin thật,  cũng gắp một miếng vào miệng nhai kỹ, cảm thấy mùi vị quả thực không tệ! Dù sao đàn ông tim thô, cũng không quá chú ý sắc mặt của Vô Ưu, thuận miệng nói một câu: "Đúng rồi, hạt mơ hạnh đó đã mọc chưa?"

"Nào có nhanh như vậy? Ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể mọc ra một chút? Nói không chừng là không mọc được!" Vô Ưu không có chút chắc chắn nào với việc này. Chỉ là do trong chốc lát vui vẻ mà gây nên mà thôi!

"Nếu ngươi thích ta sai người đi phía nam chở hai cây tới là được rồi!" Thẩm Quân thuận miệng nói.

"Xa xôi ngàn dặm, vẫn là thôi đi! Nếu cây mơ hạnh này có thể mọc ra, vậy rõ ràng là ta có lộc ăn, nếu không mọc được, vậy chính là cái miệng này của ta không có phúc. Thuận theo tự nhiên là được rồi!" Vô Ưu từ chối nói.

Nghe nói như thế, Thẩm Quân lại nói: "Coi như là hai cây này có thể mọc ra, vậy không qua ba năm mấy năm cũng sẽ không ra quả!"

"Vậy ngược lại không sợ, ta sẵn lòng chờ!" Vô Ưu cười nói.

Nhìn nét mặt tươi cười như hoa trước mặt, Thẩm Quân nhấp môi dưới, ánh mắt cũng sâu xa hơn!

Sau đó, hai người như một đôi vợ chồng nhiều năm vừa ăn cơm vừa nói chuyện việc nhà.

"Đúng rồi, hai ngày nay ngươi tặng bánh ngọt cho lão phu nhân bà ấy đã ăn chưa?" Đột nhiên Thẩm Quân hỏi.

Nghe vậy, Vô Ưu im lặng một chút, sau đó nói: "Hình như lão phu nhân vẫn còn giận ta, ta tặng cái gì bà ấy vẫn không ăn!"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhướng mày! Giống như vì chuyện này mà phiền não. Thấy vậy, Vô Ưu vội vàng nói: "Nhưng ngươi không cần lo lắng, chắc qua mấy ngày là tốt rồi, mấy ngày nay ta vẫn luôn tặng đồ ăn cho lão phu nhân ta cáo ốm với bên ngoài đã nhiều ngày, tiệc hỉ Tạ gia sinh con trai hôm nay ta cũng không đi, vì vậy chờ thêm hai ngày nữa ta sẽ đi thỉnh an lão phu nhân mỗi ngày!" 

Nghe vậy, Thẩm Quân không nhịn được nói: "Lão phu nhân và đại tẩu không gọi ngươi cùng đi?"

"Không phải ta nói bị bệnh sao? Đại tẩu đến một chuyến. Nói ta bệnh thì ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, trong đó nhiều người, sợ rằng phải náo nhiệt cả một ngày." Vô Ưu nói.

Nghe thấy lời này, ngược lại Thẩm Quân nói: "Không đi cũng được, tình huống này không phải hỏi han thì là khách sáo, ta nghĩ ngươi cũng không nhất định sẽ thích! Lại nói chuyện Tạ gia Thẩm gia chúng ta vẫn ít tham dự mới khéo, chỉ là lão phu nhân và đại tẩu không nghĩ như vậy mà thôi!"

Lời nói của Thẩm Quân Vô Ưu cũng đồng ý, dù sao vẫn cảm thấy đừng nhìn Tạ gia này bây giờ phồn hoa như gấm, thật ra tương đương với không ổn sau này. Đừng thấy bây giờ rất nhiều người nịnh bợ nịnh hót, nhưng quả thật nếu có việc sợ rằng là tránh cũng không kịp! Vì vậy hai anh em Thẩm Quân vẫn nhìn được xa. Cho nên, không nói gì sau một lát lại cười nói: "Đúng vậy, ta không quá thích trường hợp náo nhiệt như vậy!"

Lại ăn một lát, Vô Ưu như vô ý nói một câu: "Ngươi phái Thu Lan đến thư phòng làm việc?"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân ngẩn ra, sau đó liền nói: "Hai người Xuân Lan và Thu Lan đều hầu hạ ta từ nhỏ, lúc đầu ta cũng chỉ có hai gian thư phòng mà thôi, bây giờ lại thêm bên ngươi nữa, cho nên liền để Xuân Lan hầu hạ trong phòng này, Thu Lan thì đi xử lý thư phòng là được, dù sao bên kia cũng cần một người quản sự!"

Trans by LeeMon