Y Lộ Phong Hoa

Chương 106: hai mắt tỏa sáng

Nhìn bàn cơm bày đầy các món ăn phong phú, Vô Ưu không nhịn được nghĩ: Quả nhiên Thu Lan để tâm, quả nhiên bảo nàng ta đi gọi cơm không sai, chỉ cần Thẩm Quân ở, nàng ta sẽ lo chuyện ăn uống thỏa đáng!

Liếc mắt nhìn vài nha hoàn đứng hầu hạ ở bên cạnh một cái, Vô Ưu nói: "Tất cả các ngươi đi xuống ăn sáng đi!"

"Vâng. " Nghe thấy lời nói của chủ tử, Xuân Lan, Liên Kiều và Ngọc Trúc đều lui xuống.

Một lát sau, Vô Ưu lại ngẩng đầu lên, thấy Thu Lan vẫn đứng hầu hạ bên cạnh, nàng không nhịn được nói: "Thu Lan, sao ngươi lại không đi ăn sáng?"

Lúc này, Thu Lan nhìn Vô Ưu ngồi đối diện Thẩm Quân một cái, nhanh chóng cười nói: "Nhị nãi nãi, Thu Lan vẫn chưa đói, vừa lúc có thể ở đây hầu hạ ngài và nhị gia!" Nói xong, liền đưa tay rót một ly sữa đậu nành đặt ra trước mặt, lại cười nói: "Nhị nãi nãi, ngài thích ăn cháo trắng, sữa đậu nành, và canh trứng gà?"

"Ly sữa đậu nành này là được rồi!" Nói xong, Vô Ưu cúi đầu ăn không nói gì nữa.

Rất rõ ràng, đương nhiên nàng có thể nhìn ra, Thu Lan muốn ở đây hầu hạ Thẩm Quân mà thôi, giương mắt nhìn Thẩm Quân ngồi đối diện một cái, lại không nói được gì, tiếp tục ung dung ăn sáng, thỉnh thoảng Thu Lan bên cạnh sẽ rót chén sữa đậu nành chuyển bánh cuốn gì đó qua cho hắn. Nhưng trên mặt của Thẩm Quân lại giống như chưa từng có một biểu cảm nào, ngược lại Thu Lan hầu hạ rất cẩn thận, có thể nhìn thấy được trong mắt không có người khác, đối với nhị nãi nãi nàng chỉ ứng phó làm cảnh mà thôi! Nhìn đến đây, Vô Ưu không khỏi thoáng nhíu mày, nghĩ thầm: Với cách làm của Thu Lan này, quả thực là đang tìm đường chết, chỉ là nàng cũng không phải là nhị nãi nãi thực sự gì đó, không tiện tùy ý xử trí người của Thẩm Quân, nếu là vợ chân chính của Thẩm Quân gả tới đây, phỏng chừng Thu Lan này đã không biết mình chết thế nào rồi!

Ăn, ăn, Vô Ưu nhìn hai miếng gà bạch trảm, màu sắc rất sáng, gà bạch trảm này lúc ở hiện đại nàng cũng đã ăn mấy lần, cảm thấy rất ngon, vì vậy đưa đũa gắp một miếng, không ngờ còn chưa gắp vào trong bát, Thu Lan đã bước đến cười nói: "Nhị nãi nãi, gà bạch trảm này không phải do đầu bếp nhà mình làm, mà là mua ở bên ngoài, không biết ngài có ngại không sạch sẽ hay không?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi sửng sốt một chút. Nghĩ thầm: Ngại không sạch sẽ? Nếu là đồ không sạch sẽ vậy tại sao lại mang lên? Chẳng lẽ Thẩm Quân không sợ không sạch sẽ sao? Còn đang nghi ngờ, Vô Ưu chợt nhìn thấy trong bát Thẩm Quân cũng có một miếng gà bạch trảm, rốt cục nàng cũng hiểu, thì ra gà bạch trảm này là món Thẩm Quân thích, nàng ta đang sợ mình cướp món ăn Thẩm Quân thích đi? Sau đó, nàng không nhịn được cười một tiếng, nói: "Không sao, con người ta dạ dày tốt, không sợ!" Nói xong, đưa vào miệng nếm thử một miếng, sau đó nói: "Ừ, không tệ! Thảo nào là đồ mua từ bên ngoài, quả nhiên rất ngon!"

Nghe nói như thế, Thu Lan lui về sau một bước, đứng hầu hạ ở đó cái gì cũng không nói. Mà lúc này Thẩm Quân ngồi đối diện lại đưa tay dùng đũa gắp miếng gà bạch trảm cuối cùng trong đĩa vào trong bát Vô Ưu. Còn nói một câu: "Thích ăn thì ăn nhiều một chút!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩn ra, sau đó Thẩm Quân tự mình ăn cơm, nàng cũng cúi đầu ăn gà bạch trảm trong bát say sưa. Nghĩ thầm: Mùi vị này quả nhiên rất ngon, thảo nào phải ra ngoài mua! Hừ, bây giờ không cần nhìn, chắc chắn sắc mặt Thu Lan đó nhất định là rất khó nhìn rồi?

Rất nhanh, thời gian một bữa sáng qua đi, sau khi ăn xong, Thu Lan hầu hạ Thẩm Quân súc miệng, Thẩm Quân nói với Vô Ưu: "Trong quân doanh còn có việc, ta đi trước!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu đứng lên, gật đầu: "Nhị gia đi thong thả!"

Lúc này Thu Lan vội vàng đưa bảo kiếm vào tay Thẩm Quân, Thẩm Quân cầm lấy bảo kiếm, xoay người ra khỏi phòng, không ngờ vừa bước ra thềm cửa một bước, lại đột nhiên xoay người, Vô Ưu ngẩn ra, ngay sau đó, Thẩm Quân nhìn Vô Ưu nói: "Buổi tối ta về ăn cơm!"

"À." Nghe thấy một câu nói như vậy, Vô Ưu ngỡ ngàng gật đầu. Nghĩ thầm: Giữa nàng và hắn diễn kịch cũng quá giống thật đi? Vì sao ngay cả chính nàng cũng cảm thấy như nàng thực sự đang sống qua ngày với hắn!

Thẩm Quân đi rồi, bọn Xuân Lan đã ăn cơm xong từ lâu, qua đây dọn bàn, Vô Ưu gọi Liên Kiều đến nói: "Em đi ra ngoài nhị môn gọi Phục Linh đến, bảo nàng ta làm hai loại bánh xốp, lát nữa làm xong em để Xuân Lan đưa qua cho lão phu nhân!" Xuân Lan là người bên cạnh Thẩm Quân, nàng ta đi nhất định tốt hơn để bọn Liên Kiều đi nhiều, tối thiểu mới có thể nói chuyện với Song Hỉ.

Nghe nói như thế, Liên Kiều kinh ngạc hỏi: "Nhị tiểu thư, không phải ngài nói lão phu nhân đang giận ngài, tạm thời đừng tặng đồ sao?"

"Ta phân phó em, em chỉ cần đi làm là được!" Vô Ưu nói.

"Vâng." Liên Kiều không nhiều lời nữa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Vô Ưu lại phân phó Ngọc Trúc: "Ngươi cầm mấy vị thảo dược hôm qua ta nói vào cho ta, đã nhiều ngày không nghiên cứu chế tạo thuốc viên rồi, càm thấy tay cũng hơi ngứa ngáy!"

"Vâng." Ngọc Trúc lên tiếng trả lời nhanh chóng đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, Ngọc Trúc đưa rất nhiều thảo dược qua đây, ngay cả căn phòng cũng tỏa ra hương dược thảo, Vô Ưu ngồi vào bàn bát tiên vừa đọc sách vừa nghiên cứu. Bọn Ngọc Trúc nhìn dáng vẻ chuyên tâm của nàng đều lui ra ngoài, bởi vì các nàng đều biết khi nhị tiểu thư nghiên cứu thuốc sẽ quên ăn quên ngủ không thích bị người khác quấy rầy, ngay cả cơm buổi trưa đem vào cũng chỉ tùy ý ăn hai miếng mà thôi!

Thử dược tính của một vị thảo dược nữa, Vô Ưu cảm thấy bả vai rất đau nhức, nàng đã cúi thấp đầu rất lâu rồi, xương cổ đều đau cả rồi, nhanh chóng đứng dậy duỗi người, hoạt động sau đó vận động bả vai, đi đến trước cửa sổ, đưa tay đẩy một cánh cửa sổ nhỏ khắc hoa ra, vừa nhìn ra bên ngoài, ngay cả sắc trời cũng hơi tối, nghĩ bây giờ ở hiện đại chắc cũng hơn bốn giờ chiều!

Lúc này, bỗng nhiên nàng nghĩ đến chuyện tặng bánh xốp cho lão phu nhân, liền cất bước đi tới cửa, vén mành trúc lên gọi ra bên ngoài một tiếng: "Xuân Lan! Xuân Lan!"

"Dạ, đến đây!" Sau đó, chỉ thấy Xuân Lan vội vàng hoảng hốt chạy ra từ phòng bên.

Vô Ưu ngồi chính giữa gian ngoài, nâng chén trà lên uống một ngụm trà, mới hỏi: "Phục Linh làm bánh xốp xong chưa?"

"Đã làm xong rồi, buổi sáng đã làm xong! Làm tốt mấy loại bánh xốp thích hợp với lão nhân gia." Xuân Lan nhanh chóng trả lời.

Nghe nói như thế, Vô Ưu nhìn lướt qua Xuân Lan, cảm thấy hình như hôm nay nàng hơi kỳ lạ, nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi đưa qua cho lão phu nhân chưa?" Trong lòng không nhịn được nghĩ: Nếu buổi sáng đã làm xong, vậy hiện tại đã là giờ này rồi, hẳn là đã sớm đưa qua mới đúng, nha đầu Xuân Lan này cũng là một người làm việc thỏa đáng, vì sao đến bây giờ mình không gọi nàng nàng cũng không quay lại hồi báo một câu, xem ra nhất định là có nguyên do!

"Đã tặng rồi, đã tặng rồi. Bữa trưa nô tỳ đã tặng đến viện của lão phu nhân!" Xuân Lan hoảng hốt vội nói.

Liếc mắt nhìn Xuân Lan, Vô Ưu nói: "Nhìn thấy lão phu nhân không?"

"Không nhìn thấy... Chỉ nhìn thấy Song Hỉ!" Xuân Lan trả lời hơi úp mở.

Thật ra lão phu nhân không nhìn đến Xuân Lan cũng trong ý liệu của Vô Ưu, sáng sớm đi thỉnh an cũng không muốn thấy mình, mình tặng đồ lại càng không gặp. Nhìn Xuân Lan trốn tránh, Vô Ưu cười nói: "Có gì thì nói đi, không cần che che giấu giấu, cũng không cần sợ ta mất mặt, nếu ta là chủ tử của ngươi, vậy ngươi nên nói cái gì với ta thì nói cái đó mới phải!"

Nghe nói như thế, Xuân Lan mới vội nói: "Nhị nãi nãi, nô tỳ đưa bánh xốp qua viện của lão phu nhân, chờ nha đầu của lão phu nhân đi vào bẩm báo, nhưng sau đó lão phu nhân khiển trách nha đầu kia đi ra nói bây giờ bà ấy không thích ăn bánh xốp gì cả, bảo nô tỳ cầm về cho nhị nãi nãi tự ăn!"

Nghe xong lời này, Vô Ưu nghĩ thầm: Cũng giống với dự đoán của mình! Lại hỏi: "Vậy ngươi mang về hết sao?"

"Không! Nô tỳ biết bánh xốp này là do nhị nãi nãi đặc biệt để Phục Linh làm cho lão phu nhân, tốt như vậy sao lại cầm về chứ. Vì vậy nô tỳ chờ Song Hỉ đi ra, không dối gạt nhị nãi nãi, nô tỳ, Thu Lan và Song Hỉ cũng coi như là lớn lên cùng nhau, vì vậy vẫn có chút có chút giao tình. Chờ Song Hỉ đi ra, nô tỳ năn nỉ nàng ấy cầm bánh ngọt cho lão phu nhân vào, nhưng nàng ấy rất khó xử, nàng ấy ..." Nói đến đây, Xuân Lan hơi ấp úng.

"Lời ngay nói thật!" Vô Ưu nói một câu.

"Vâng." Xuân Lan nhanh chóng nói tiếp: "Song Hỉ nói lão phu nhân nghe bảo ngài tặng bánh xốp cho lão phu nhân rất không vui, nói không muốn ăn bánh xốp gì đó, còn nói muốn vứt bánh xốp cho chó ăn!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu trầm lặng không nói gì. Nghĩ thầm: Ngược lại kết quả này nàng đã nghĩ đến rồi, thật ra nàng làm như vậy là muốn để Thẩm lão phu nhân hả giận, bà ấy không nhìn thấy người của nàng, hơn nữa dù thế nào mình cũng là vợ Thẩm Quân, cho dù mẹ chồng là bà ấy không thích, cũng phải lưu lại mấy phần thể diện cho con trai, cho nên có thể lấy đồ vật ra xả giận! 

"Vậy sau đó thế nào?" Biểu hiện của Vô Ưu thản nhiên, không hề có chút khẩn trương bất an tức giận nào.

Nhìn thấy hình như nhị nãi nãi không hề tức giận chút nào, Xuân Lan không kịp tò mò, vội vàng trả lời: "Song Hỉ thấy nô tỳ không chịu lấy về, vì vậy tự chủ trương nhận lấy, rốt cuộc sau đó xử trí bánh xốp đó như thế nào nô tỳ cũng không biết!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu suy nghĩ một chút, sau đó phân phó: "Mai ta lại bảo Phục Linh làm một số món ăn vặt đặc sắc, trước buổi trưa ngươi lại đưa qua cho lão phu nhân lần nữa đi!"

Nghe vậy, Xuân Lan không khỏi nhíu mày. Nói: "Nhị nãi nãi, còn phải đưa qua sao?" Vì kẻ ngốc cũng biết lão phu nhân sẽ không ăn đồ nhị nãi nãi tặng, chỉ là những lời này Xuân Lan không dám nói mà thôi!

"Ngươi cứ làm theo sự phân phó của ta là được, không cần hỏi những lời không cần thiết! Không chỉ ngày mai, ngày kia, ngày kìa, ta vẫn sẽ để Phục Linh làm những thứ khác nhau đưa qua, ngươi nhớ kỹ đừng quên là được rồi!" Vô Ưu phân phó.

Nghe nói như thế, Xuân Lan không dám nói gì nữa, nhanh chóng gật đầu: "Vâng." Sau đó liền lui xuống.

Sau khi Xuân Lan rời khỏi đây, Vô Ưu đi ra khỏi phòng, nhìn sắc trời một chút vẫn chưa quá muộn, ở trong phòng ngột ngạt một ngày như vậy, thực sự có chút khó chịu, vì vậy muốn ra ngoài đi lại. Bỗng nhiên ngoảnh lại thoáng nhìn, thấy một số hoa cỏ trồng trong sân đều rất tươi tốt, bất chợt nảy sinh một ý tưởng, từ dưới mái hiên nhìn một xuống một mảnh đất, trên đó không gieo trồng gì cả, liền gọi Liên Kiều qua đây để nàng ấy bảo bọn nha đầu đào một cái hố sâu một chút, sau đó xoay người đi ra khỏi viện, muốn đi dạo đến vườn hoa bên kia hít thở không khí trong lành một chút!

Vườn hoa Thẩm gia rất lớn, bên trong có một dãy núi giả rất lớn, còn có một hồ nước có kích thước không nhỏ, trong hồ nước trồng hoa sen, chỉ có điều mùa này chỉ có lá sen, vẫn chưa đến mùa hoa sen nở rộ, trên hồ nước có một cái cầu vòm, cách đó không xa là một đình nghỉ mát, một dãy hành lang gấp khúc gần như vây quanh cả vườn hoa, còn trồng rất nhiều chủng loại hoa cỏ cây cối, hồ nước và núi giả tạo thành một cảnh, dòng suối róc rách dưới núi giả còn nuôi rất nhiều cá vàng, từng đợt gió xuân thổi tới mang theo mùi hoa sâu kín, trong vườn hoa trồng một khoảng lớn các loại hoa mẫu đơn thược dược, bây giờ đang là thời điểm nở rộ, có thể nói thực là một nơi tốt để tu thân dưỡng tính!

Vô Ưu đi bộ một lát, ngồi lên một tảng đá trên núi giả, mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, lại nhìn làn nước xanh biếc trước mắt, còn có vài con cá vàng bơi trong nước, cảm thấy hình như mệt mỏi vì hôm nay nghiên cứu chế tạo dược phẩm tan đi không ít! Chỉ là bây giờ sắc trời đã tối, không còn ánh nắng ấm áp nữa, nếu có ánh mặt trời chiếu sáng, phơi nắng sẽ càng tốt rồi, ngày mai có thể ra đây sớm một chút, nghĩ đến đây, Vô Ưu nhắm mắt lại, chóp mũi ngửi thấy từng đợt mùi hoa bay tới từ xa xa, lúc đang cảm thụ hương hoa xa xôi, bất ngờ bên tai truyền đến đối thoại của hai nha đầu.

"Thu Lan tỷ tỷ,  ngài đi đâu vậy? Không hầu hạ bên cạnh nhị nãi nãi sao?" Đây là một giọng nói hơi non nớt, chắc phải nhỏ tuổi hơn Thu Lan. Tuy rằng Vô Ưu không muốn nghe lén người ta nói chuyện, nhưng nghe thấy cái tên Thu Lan ngược lại cũng rất tò mò các nàng muốn nói cái gì, vì vậy liền mở mắt, ngồi một chỗ không hề động đậy.

Sau đó, bên kia núi giả truyền đến giọng nói của Thu Lan: "Còn không phải đi phòng thu chi lĩnh thưởng sao! Bên cạnh nhị nãi nãi có mấy nha đầu, còn chưa tới phiên ta đi hầu hạ."

Trong giọng nói còn chứa một chút đắc ý như vậy, lòng Vô Ưu cũng không khỏi hơi nghi ngờ một chút, Thu Lan được thưởng của ai? Vì sao lại được thưởng? Theo lý thuyết Thu Lan là người trong nhà Thẩm Quân và nàng, đương nhiên người phải hầu hạ không phải Thẩm Quân thì chính là nàng, hình như người khác cũng không được thưởng nàng ta!

Sau đó, tiểu nha đầu kia liền hỏi vấn đề Vô Ưu nghĩ: "Thu Lan tỷ tỷ, có phải nhị gia lại thưởng cho tỷ hay không?"

"Ngoại trừ nhị gia nhà chúng ta còn có người nào khác ban thưởng cho ta chứ?" Thu Lan cười nói.

"A, ta biết rồi! Có phải ngài mua gà bạch trảm của Bạch Ký nhị gia thích ăn hay không? Nhị gia thích ăn gà bạch trảm của Bạch Ký ở thành nam nhất, ngày lễ ngày tết đại nãi nãi mới để người đi ra bên ngoài mua về đưa cho nhị gia. Bình thường cũng chỉ có tỷ tỷ nhớ kỹ thôi!" Tiểu nha đầu kia cười nói.

"Ai, ta hầu hạ bên người nhị gia từ nhỏ, ngài ấy thích ăn gì, thích uống gì, đương nhiên cũng chỉ có ta và Xuân Lan biết, Xuân Lan là một người thô thiển, ta tinh tế hơn nàng ta một chút, đương nhiên cũng hầu hạ chủ tử chu toàn! Thật ra cũng không tính là khen thưởng gì đó, nhị gia chỉ đưa tiền mua gà bạch trảm cho ta thôi, cũng không phải lần nào cũng có, mua năm ba lần, nhị gia khen thưởng một lần, thật ra cũng không còn bao nhiêu!" Thu Lan nói.

Nghe thấy mấy điều này, Vô Ưu nghĩ thầm: Thì ra Thẩm Quân thích ăn gà bạch trảm Bạch Ký ở thành nam nhất, nhưng quả thật mùi vị đó không giống với chỗ khác, cũng khó có được Thu Lan này chạy đi xa như vậy mua cho hắn, nhắc tới quả thật Thu Lan móc tim móc phổi đối xử với Thẩm Quân, chỉ là hình như Thẩm Quân lại không chút động lòng!

Sau đó, Thu Lan và tiểu nha đầu kia tán gẫu vài câu rồi đi. Vô Ưu ngồi một lát, cảm thấy không có gì thú vị, cũng đứng dậy đi về. Vừa về tới viện, đã thấy vài người Liên Kiều Ngọc Trúc vây quanh một tiểu nha đầu dáng vẻ hơi thô kệch đang đào hầm, tiểu nha đầu kia cầm một cái xẻng đào từng chút một, nhưng cái hố đó vẫn chưa to, mặc dù nói là một nha đầu ngốc, nhưng cũng là kiểu sống đến bây giờ chưa từng làm đi?

Thấy Vô Ưu đã về, Liên Kiều nhanh chóng tới trước hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài xem cái hố này thế nào? Có đủ sâu hay không?"

Vô Ưu đã sớm nhìn, lắc đầu nói: "Cái này không thể được, còn phải đào sâu nữa!"

Nghe nói như thế, Xuân Lan bên cạnh thấy nha đầu đào kia bất động, cười nói: "Nhị nãi nãi, không bằng nô tỳ đi ra ngoài nhị môn gọi một gã sai vặt đến đào? Suy cho cùng công việc này phụ nữ không làm được!"

Vô Ưu ngẩng đầu nhìn một chút bây giờ đã gần đến hoàng hôn, đi gọi gã sai vặt đến nữa hôm nay cũng đừng nghĩ đến việc trồng, vì vậy vừa lắc đầu vừa vén váy lên nhét vào trong dây lưng, nói: "Không cần, ta tự mình làm!"

"Hả?" Mấy nha đầu nghe thấy Vô Ưu nói chính nàng muốn đào hố, đều không khỏi ngạc nhiên há to miệng. Liên Kiều biết mặc dù nhị tiểu thư là chủ tử, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng không phải tiểu thư mảnh mai, hôm nay chủ tử đích thân động tay đào hố cũng không kì lạ gì, nhưng Ngọc Trúc vẫn chưa hiểu rõ vị chủ tử này, mà Xuân Lan, Thu Lan bọn họ lại càng không biết, nhị nãi nãi tự mình đào hố, truyền ra ngoài còn không bị người ta cười nhạo? Loại chuyện lặt vặt như đào hố này nha đầu Thẩm gia cũng sẽ không làm!

Nói làm là làm, chỉ thấy Vô Ưu nhét váy của mình vào đai lưng xong, liền đưa tay cầm xẻng trong tay nha đầu, sau đó theo thứ tự bắt đầu cuốc đất ra khỏi hố, nàng làm rất tốt còn rất thuận buồm xuôi gió. Không nói, mặc dù loại chuyện lặt vặt này nàng chưa từng làm ở đời này, nhưng ở đời trước hàng năm đều phải làm một lần, lúc tết trồng cây, cho dù là lúc đi học hay là lúc đi làm sau này, trường học và đơn vị đều phân những người trẻ tuổi như các nàng đi đào hố trồng cây, mỗi lần nàng là người phụ trách đào hố, hôm nay nàng cũng đang tâm huyết dâng trào, giống như tìm được cảm giác đời trước! Nàng rất ra sức, chỉ trong chốc lát đã đào được một cái hố không nhỏ, hơn nữa còn làm tốt hơn nha đầu thô kệch đó!

Chỉ chốc lát sau, cái hố đã được đào không nhỏ, bên cạnh cái hố cũng có một đống đất, mấy nha đầu đều trợn to mắt nhìn Vô Ưu cầm xẻng xúc vào trong đất rồi hất ra ngoài đâu ra đấy, đương nhiên Liên Kiều biết cơ thể tiểu thư nhà mình không tệ, những việc này vẫn có thể làm, vì vậy cũng không quá ngạc nhiên, mà Ngọc Trúc và Xuân Lan bọn họ thì kính trọng Vô Ưu thêm vài phần, người chủ tử này không sợ bẩn không sợ mệt, thậm chí ngay cả loại chuyện lặt vặt này cũng có thể làm, thật đúng là không đơn giản! Mà Thu Lan và một hai tiểu nha đầu khác sẽ không thấy như vậy, cảm thấy nhị nãi nãi này là đồ ngu, vậy mà lại tự hạ thấp địa vị như vậy, phải biết rằng Thẩm gia cũng là công huân mấy đời, nhất là Thẩm Quân càng là Đại tướng quân nhị phẩm của triều đại đương thời, rất được hoàng thượng tán thưởng, bây giờ phu nhân Đại tướng quân nhị phẩm đào hố như vậy chính là tự hạ thấp mình, vì vậy rất coi thường!

Bây giờ, đã là lúc bầu trời đầy ráng chiều, ánh chiều tà chiếu sáng những đám mây rực rỡ, cả người Vô Ưu đều bị đắm chìm trong đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ ấy! Đúng vào lúc này, một bóng dáng màu đen đi vào tiểu viện, đằng sau còn có Thẩm Ngôn mặc áo vải màu xanh da trời đi theo.

Khi nhìn thấy cảnh trước mắt, Thẩm Quân ngẩn ra! Chỉ thấy giữa ánh sáng ngũ sắc, một cô gái nhét váy trắng vào bên hông đang đứng trong một cái hố, trong tay nàng cầm một cái xẻng khá to, xúc từng xẻng từng xẻng đất ra ngoài, hơn nữa thỉnh thoảng còn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán! Sau đó, trán Thẩm Quân nhăn lại. Bởi vì xung quanh nàng còn có một vòng nha đầu đứng chờ ở đó, đều đang quan sát động tác của nàng. Không nói, nàng làm cũng coi như là đâu ra đấy, tuy mặc quần áo của chủ tử, nhưng cũng không lộng lẫy, trên đầu cũng không cài nhiều đồ trang sức đinh đinh đang đang, nàng bây giờ quả thực có một kiểu đẹp không nói nên lời, không phải kiểu đẹp dong chi tục phấn chỉ biết cầm kỳ thi họa vũ đạo cố làm ra vẻ, là kiểu đẹp cực kỳ tự nhiên, một tư thế hiên ngang hắn chưa từng thấy! Thẩm Quân cứ nhìn Vô Ưu như vậy một lúc lâu, đôi mắt hắn cũng đã say mê. Đương nhiên, những nha đầu này chỉ lo nhìn Vô Ưu đào hố, hoàn toàn không có ai phát hiện hắn!

Lúc này, Thẩm Ngôn theo Thẩm Quân đi vào thấy nhị nãi nãi tự mình đào hố cũng lấy làm kinh hãi! Chẳng qua hắn không lỗ mãng, mà mau chóng chạy đến trước mặt Vô Ưu, cười nói: "Nhị nãi nãi, sao ngài phải tự làm những việc nặng như thế này chứ? Mau đưa xẻng cho tiểu nhân, để tiểu nhân làm là được!"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, Vô Ưu dừng tay lại, tay cầm xẻng vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Ngôn đứng trước mặt mình, nàng lại khẽ cười nói: "Không cần! Xong ngay thôi."

"Ngài vẫn nên để Thẩm Ngôn làm đi? Dù sao ngài cũng là một phụ nữ, sao có thể làm tốt chứ?" Thấy nhị nãi nãi không chịu đưa cái xẻng sắt cho hắn, Thẩm Ngôn nhíu mày, dáng vẻ rất nóng vội.

Mà lúc này, những nha đầu vây quanh Vô Ưu chỉ lo nhìn thấy Thẩm Ngôn đến, cũng biết nhất định nhị gia đã về rồi, vừa quay đầu, quả nhiên, nhìn thấy nhị gia mặc áo choàng màu đen đang chắp tay sau lưng đứng giữa sân, một đôi mắt âm tình bất định nhìn bên này. Sau đó, Xuân Lan, Thu Lan, Liên Kiều, Ngọc Trúc và các tiểu nha đầu nhanh chóng phúc thân hành lễ: "Nhị gia!"

Lúc này, Vô Ưu cũng ngẩng đầu nhìn về phía giữa sân, chỉ thấy trong ánh nắng chiều một bóng dáng màu đen cường tráng đang đứng ở đó, rất cao lớn quyền thế, thảo nào hoàng thượng lại phong hắn là Uy Vũ Đại tướng quân? Quả thực là rất uy vũ! Chỉ là hình như sắc mặt của hắn không tốt lắm, một đôi mắt hàm chứa hung ác nham hiểm đang híp mắt nhìn mình. Nhìn đến đây, Vô Ưu nhanh chóng cúi đầu nhìn mình, chỉ thấy tay áo của nàng kéo lên trên cánh tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như ngó sen, mà váy lụa trắng ở bên dưới của nàng lại càng thê thảm không nỡ nhìn, váy bị nhét vào trong thắt lưng, lộ ra quần trong màu xanh, bộ dạng này rất bất nhã đó!

Chú thích:

-     Gà bạch trảm: Một món gà luộc, nguyên liệu là gà Tam Hoàng và các gia vị hành, gừng, …

-     Thành nam: Phía nam thành, ở đây là phía nam kinh thành.

Trans by LeeMon.