Giang Hoài Ngọc bị đệ tử Huyền Ngụy Tông niềm nở vây quanh, có chút không chịu nổi.

Đang cân nhắc muốn nói gì đó để họ không cần phải khách sáo như vậy, bỗng chốc, y cảm nhận được một cái nhìn lạnh như băng đang nhắm vào mình.

Giang Hoài Ngọc quay đầu, tầm mắt lướt qua đám đệ tử nhốn nháo, y thấy Tạ Miên đang đứng ở lầu hai quán rượu đối diện, hắn cũng đang nhìn vào y, không chút né tránh.

Ánh mắt lạnh lùng của đối phương làm Giang Hoài Ngọc vô thức lạnh toát cả người, không khỏi nhớ tới thứ thịt tối hôm qua...

Hồng hồng trắng trắng, máu nhỏ giọt, vết máu dính trên khúc xương trắng hếu.

Giang Hoài Ngọc bỗng nhiên buồn nôn, dạ dày đảo lộn như sóng xô biển gầm.

Dường như Tạ Miên không quá cao hứng, chỉ thấy hắn nhìn một lúc, trên mặt lại lộ ra nụ cười vô hại.

Hắn mỉm cười đến cong mắt, con ngươi trong vắt đơn thuần, như thể chứa cả biển sao, lúc chăm chú nhìn ai thật khiến người đó lâm vào ảo giác dịu dàng hòa nhã.

Một giây sau, trong tiếng kêu hoảng hốt của tiểu nhị, Tạ Miên cứ thế trèo lan can nhảy xuống đất.

"Sư tôn."

Mi mục thiếu niên cùng mái tóc thúc cao đều toát ra vẻ hoạt bát, Tạ Miên đi tới hướng Giang Hoài Ngọc, cung linh trắng bạc bên hông cũng leng keng thật trong trẻo.

"Các ngươi đang cười gì, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Âm thanh cung linh càng lúc càng gần, thần kinh cảnh giác của Giang Hoài Ngọc lập tức căng thẳng, y nắm chặt chung trà trong tay, nước trà sóng sánh tràn ra, khiến đầu ngón tay y nóng đến ửng đỏ.

Thấy Tạ Miên đến, mọi người Huyền Ngụy Tông đều cười chào hỏi, giải thích vài ba lời nguyên do chuyện vừa rồi.

Sau khi giải thích xong, mọi người nhìn về bảng hiệu tửu lầu ở đối diện, nghi hoặc hỏi, "Tạ sư đệ đến tửu lầu đối diện để làm gì?"

Tạ Miên điềm tĩnh trả lời, "Tửu lầu kia mở ở huyện Phú Uẩn đã mấy trăm năm, ta đi tìm hiểu chút chuyện liên quan tới bí cảnh Phi Tinh Sa Thành.

Mặc dù trong sách có ghi lại, nhưng cũng chỉ là ghi chép từ ngàn năm trước, đã trải qua mấy lần sao chép lại, giá trị tham khảo không cao."

Mọi người nghe vậy liền thở dài một tiếng.

Không hổ là thiên tài không có sư tôn dạy cũng có thể tự mình tu luyện tới trúc cơ hậu kỳ, vốn dĩ bọn họ không nghĩ tới chuyện đi nghe ngóng, kế hoạch chỉ có xuất môn đến Phi Tinh Sa Thành rồi thăm dò thực lực các môn phái, sau đó kết đồng minh hoặc đánh nhau.

Tạ Miên nói tiếp, "Mới vừa hỏi thăm xong thì nghe tiếng cười của các ngươi, hóa ra là sư tôn ra mặt cho Huyền Ngụy Tông."

Giang Hoài Ngọc đặt chung trà xuống rồi đứng lên, cố quên đi cảm giác khó chịu trong dạ dày, "Ngươi hỏi thăm được cái gì?"

Tạ Miên mở cuốn sách ghi chép mấy việc liên quan đến bí cảnh Phi Tinh Sa Thành ra, "Chủ yếu là những chuyện lặt vặt không quan trọng, chỉ là đệ tử cảm thấy có vài chuyện rất thú vị.

Nghe nói hai năm gần đây trên sa mạc từng xuất hiện ảo ảnh bí cảnh Phi Tinh Sa Thành, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra."

Hắn vừa nói vừa đưa cuốn sách cho Giang Hoài Ngọc, sau đó cười nói với những sư huynh đệ khác, "Ta chép thêm hai phần, các ngươi muốn xem không?"

"Xem xem xem, không xem thì uổng lắm!" Ánh mắt mọi người đều sáng lên.

"Khá lắm, không hổ là ngươi!" Lý Thù vỗ một cái lên bả vai Tạ Miên.

Tạ Miên yên lặng cau mày, không để lộ chút cảm xúc, hắn đưa quyển sách khác cho Lý Thù, Lý Thù vừa cầm lấy thì mọi người đã vây lại.

Giang Hoài Ngọc lật sách xem qua, cũng không có gì quá kỳ lạ.

Cũng phải, bí cảnh Phi Tinh Sa Thành vốn chính là dây tơ hồng cho thụ chính "Lâm Trạm" với Yêu Vương phát triển tình cảm, ngọt ngào từ đầu đến cuối.

Làm một bí cảnh mai mối, nếu muốn nó trở thành một sự kiện kinh khủng khiếp, vậy khác nào đang ép chết nó chứ.

Giang Hoài Ngọc cầm cuốn sách, ánh mắt lặng lẽ quét qua đám người Huyền Ngụy Tông, trước lúc lên đường y đã nghi ngờ Yêu Vương cải trang thành đệ tử Huyền Ngụy Tông để trà trộn vào đội ngũ.

Cũng không biết rốt cuộc Yêu Vương cải trang thành ai, mục đích tiến vào bí cảnh Phi Tinh Sa Thành là gì.

Là vì Lâm Trạm hay là vì bảo vật trong bí cảnh?

Theo lẽ thường, đường đường là Yêu Vương, hẳn sẽ không thiếu báu vật, nếu đã không thiếu, vậy chỉ có thể là đến vì Lâm Trạm?

Giang Hoài Ngọc nhíu mày, nhìn về phía gian phòng của Lâm Trạm trên lầu.

Bỏ đi, không cần phải nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng không liên quan đến y, chỉ cần không tổn hại đến y và các đệ tử khác là được, ai quan tâm hắn chơi nhập vai làm trời làm đất gì với Yêu Vương chứ.

Giang Hoài Ngọc trả cuốn sách lại cho Tạ Miên, suy nghĩ một chút mới nói, "Làm phiền chư vị một chuyện, xem xong nhớ nói cho Lâm tôn giả.

Ngoài ra, nếu Lâm tôn giả thiếu cái gì, các ngươi mua cho hắn trước, tìm bản tôn thanh toán sau."

Lâm Trạm người kiều thể yếu, bây giờ còn đang dưỡng thương trong phòng, tin tức sẽ không nắm rõ.

Người ta là bệnh nhân, còn Giang Hoài Ngọc cảm thấy mình thân là người dẫn đội, phải chú ý đến Lâm Trạm hơn.

Chỉ là y không nghĩ mình sẽ tự mình đi, tránh gây ra tin đồn gì đó.

Mọi người nghe vậy, hơi ngơ ngác, "Thanh toán là gì?"

Vừa hỏi xong, mọi người thầm nghĩ Giang sư thúc thật sự đã đặt được Lâm tôn giả xuống rồi.

Nếu là trước kia xảy ra chuyện thế này, y đã tự mình xung phong, không chỉ có nói chuyện mà còn lẽo đẽo theo sau lấy lòng.

Làm gì có chuyện sẽ kêu bọn họ làm giúp.

Giang Hoài Ngọc vừa định nói các ngươi không biết thanh toán là sao à? Chốc lát lập tức nhớ ra đây là tu tiên giới.

Y giải thích qua loa, sau đó xoay người nâng chung trà lên, muốn nhấp môi xem có đỡ cảm giác buồn nôn hay không.

Khoảnh khắc y quay người, gió mát cùng ánh nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa, thổi mấy sợi tóc y lên.

Tạ Miên đứng bên cạnh y, cuốn sách cầm trong tay, đang nói chuyện với những người khác, sợi tóc mang mùi thơm nhàn nhạt sượt qua chóp mũi hắn.

Đầu mũi hơi ngứa, ngón tay Tạ Miên giữ lấy mấy sợi tóc kia.

Dưới ánh mặt trời, màu vàng nhạt ấm áp phủ lên tóc.

Tạ Miên nhận ra đây là tóc Giang Hoài Ngọc, hắn buông ra, ma xui quỷ khiến ngẩng đầu nhìn về phía y, tầm mắt nhìn theo hàng mi rủ xuống của đối phương, rơi vào chung trà.

Chung trà sứ trắng có họa tiết nhánh cây, màu trắng tương phản càng làm môi Giang Hoài Ngọc đỏ bừng, trên môi thấm nước trà càng khiến hắn thấy đôi môi kia mỏng manh mềm mại hơn.

Tạ Miên quay đầu đi, ánh mắt hơi trầm xuống, không dấu vết liếm lên răng nanh.

Dường như mùi máu tanh nhẹ trong giấc mơ tối qua lại tràn ngập khoang miệng lần nữa.

Tạ Miên không nhớ rõ, chỉ nhớ đại khái trong mộng giống như hắn trở về nguyên hình, cắn đối phương....