Y Không Muốn Làm Sư Tôn Pháo Hôi

Chương 10: Chương 10 Phần Tử Trí Thức Tổn Thọ Mười Năm

"Thật xin lỗi."

Mai Tử Kỳ gục xuống bàn, trông nom Lâm Trạm đang ngủ mê man.

Một màn ban ngày không cách nào tiêu tan khỏi đầu, cho dù trong giấc mộng hắn vẫn nghiến răng nguyền rủa cái tên Giang Hoài Ngọc.

Ánh đèn lập lòe, Lâm Trạm lặng yên không một tiếng động chống người ngồi dậy trên giường, mái tóc mềm mại xõa ra tản lên chăn mỏng.

Con ngươi nhu hoà nay ghét bỏ liếc Mai Tử Kỳ một cái, khuôn mặt luôn thanh nhã ôn hòa cũng hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

【Có thể làm hắn câm miệng hay không? Phiền chết được.】

【Hệ thống không có quyền hạn này, xin ký chủ tạm thời nhẫn nại.】

Âm thanh máy móc lạnh băng trong đầu càng khiến Lâm Trạm mất bình tĩnh hơn, 【 Nhẫn nại nhẫn nại! Ta vì duy trì thiết lập này đã phải hy sinh biết bao nhiêu! Nếu không phải vì muốn nổi tiếng, ta đã kiện ngươi từ lâu rồi.

Hệ thống vô dụng!】

【Xin đừng dùng ngôn ngữ đả kích hệ thống.

Hiện tại đã mở nhánh công lược nhân vật phản diện hắc liên hoa, đang thu thập thông tin cơ bản của đối tượng.】

Trong đầu Lâm Trạm hiện ra màn hình đã quá quen thuộc, bên trên là số liệu tỉ mỉ chính xác.

Nhân vật phản diện hắc liên hoa: Tạ Miên

Thân phận: Không rõ 【Cấp bậc ký chủ không đủ, không thể kiểm tra】

Tiềm lực: Khủng khiếp

Độ nguy hiểm: SSS 【Trời sinh xấu xa, bản tính tồi tệ, khi công lược xin ký chủ chú ý an nguy bản thân】

Độ thiện cảm: -100

Tiến trình công lược: 0/0

Lâm Trạm cố bình tĩnh, lướt qua vài thông tin ít ỏi, cuối cùng tầm mắt ngừng ở độ thiện cảm, 【Âm một trăm? Ngươi đùa ta? Từ lúc chắc chắn Tạ Miên là nhân vật phản diện, ta đối với hắn không thể nói là không tốt.

Bàn về ai đối tốt với hắn hơn, nếu ta đứng thứ hai chắc chắn không ai dám đứng nhất.】

Hệ thống không có cách nào giải đáp vấn đề này, chỉ tiếp tục thúc giục Lâm Trạm tiếp nhận nhiệm vụ công lược nhân vật phản diện hắc liên hoa.

Lâm Trạm cười khẩy, cứ thế mặc kệ hệ thống như chó rách.

Hắn nhìn -100 trên giao diện, nghĩ đến hành động khác thường của Giang Hoài Ngọc hôm nay, đưa tay mở ra thông tin về Giang Hoài Ngọc.

Thông tin hiện ra đúng là đã công lược Giang Hoài Ngọc thành công, y đối với hắn đã là một lòng một dạ rồi.

Nếu đã quyết một lòng với hắn, tại sao có thể trơ mắt nhìn hắn chịu phạt, không phải nên đứng ra bảo rằng không truy cứu nữa sao?

Hoặc là thừa nhận vừa rồi là y nói hươu nói vượn?

Vết thương do roi đánh đau rát trên lưng, Lâm Trạm đau đớn phải nắm chặt mép giường, dư quang quét qua Mai Tử Kỳ anh tuấn gục trên bàn, trong lòng Lâm Trạm bỗng xuất hiện suy đoán không tưởng tượng nổi.

Giang Hoài Ngọc là do...!Yêu quá hóa hận? Không ăn được thì đạp đổ?!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị hắn gạt đi.

Thiết lập tính cách Giang Hoài Ngọc không biến thái như vậy, cùng lắm là không biết xấu hổ thôi.

Nếu như không phải yêu quá hóa hận, vậy chính là muốn thu hút sự chú ý của hắn, chơi lạt mềm buộc chặt? Cố ý giả bộ không thèm để ý, thực ra trong lòng quan tâm muốn chết, nói không chừng một hai tháng sau y đã ti tiện chạy đến xin lỗi lấy lòng hắn.

Lâm Trạm nghĩ đến khả năng này liền đen mặt, thầm nghĩ "Cho dù ngươi có quỳ xuống xin lỗi, dùng toàn bộ Giang gia lấy lòng ta cũng vô dụng thôi".

Hệ thống còn thúc giục tiếp nhận nhiệm vụ công lược nhân vật phản diện hắc liên hoa, hắn bị lải nhải đến phiền, cười lạnh một tiếng, 【 Ngươi nóng lòng thế vậy ngươi nhận đi, không ai cản ngươi.】

【Xin hãy sớm tiếp nhận nhiệm vụ công lược nhân vật phản diện hắc liên hoa, nếu không tiếp nhận, sẽ khấu trừ điểm tích lũy...】

Hệ thống còn chưa nói hết đã bị Lâm Trạm ngắt lời.

【Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa? Trừ điểm của ta?】

Hệ thống: 【Hoàn thành nhiệm vụ công lược nhân vật phản diện hắc liên hoa, phần thưởng 9000 điểm.

Hiện tại bắt đầu đếm ngược, sau mười giây nếu ký chủ không nhận nhiệm vụ, trực tiếp trừ điểm tích lũy, cũng hủy bỏ các nhiệm vụ liên quan.】

【Mười.】

【Chín.】

【Tám.】

...

Công lược Giang Hoài Ngọc thành công, được cộng 300 điểm.

Công lược Mai Tử Kỳ thành công, được cộng 400 điểm.

Mà bây giờ chỉ cần công lược hắc liên hoa gì đó là điểm thưởng còn nhiều hơn hai kẻ kia gộp lại mấy lần.

Sắc mặt Lâm Trạm thay đổi liên tục, hắn buông mép giường ra, nhận nhiệm vụ ngay lúc hệ thống đếm về một.

【Điểm thưởng cao như vậy, nhìn thế nào cũng không dễ công lược, nhưng mà...】

Lời còn chưa dứt, trong căn phòng yên tĩnh vang lên giọng nói.

"Lâm tôn giả?"

Tiếng động bóp vỡ mép giường đánh thức Mai Tử Kỳ ngủ quên, hắn vội vàng đứng lên, trên mặt không giấu được sự vui mừng, nhưng vui mừng của hắn lập tức biến mất sau khi thấy mép giường bị bóp gãy, Mai Tử Kỳ không nói một lời, nắm chặt kiếm trong tay.

"Là lỗi của ta, chẳng những không báo ân, còn liên lụy thêm..."

Vẻ mặt Lâm Trạm chớp mắt đã trở nên ôn hòa khi thấy Mai Tử Kỳ tỉnh lại.

Hắn khẽ nhắm hờ mắt, mệt mỏi nhìn Mai Tử Kỳ, áy náy an ủi: "Không liên quan tới ngươi.

Theo lời ban nãy ta đã nói, là vì ta mới xảy ra chuyện, ta nên chịu trách nhiệm.

Được rồi, ngươi đi nghỉ trước đi, không cần trông nom ta, ngươi cứ canh giữ như vậy, ta mới không nghỉ ngơi được."

Thầm oán hận mắng Giang Hoài Ngọc mấy câu, Mai Tử Kỳ cắn răng, nhìn chằm chằm Lâm Trạm một lúc mới gật đầu đồng ý: " Được." Hắn cầm kiếm bước ra khỏi phòng.

Sau khi ra bên ngoài, Mai Tử Kỳ cũng không rời đi mà là dựa vào cửa phòng đứng trọn một đêm.

...

Giang Hoài Ngọc ngửi được sát ý, Tạ Miên quả thực muốn giết y.

Giang Hoài Ngọc nhìn vào mắt Tạ Miên, trên cầu tàu, dưới bóng râm cao chót vót của đại thụ, đồng tử Tạ Miên càng đen như mực.

"Tạ Miên, ngươi giết bản tôn, ngươi cho rằng Giang gia sẽ bỏ qua cho ngươi? Họ sẽ không nghi ngờ vì sao chỉ có ngươi còn sống?"

Giang Hoài Ngọc vặn hỏi Tạ Miên, lời mới vừa ra khỏi miệng, hắn siết chặt vòng tay, thân thể sắp rơi xuống lại bị ôm lấy.

Nụ cười rợn tóc gáy vừa rồi của Tạ Miên biến mất, hắn cười híp mắt, xoay người, tiếp tục đạp lên ánh mặt trời, đón cơn gió hơi lạnh của thung lũng mà bước đi.

Theo bước chân, Cung Linh đung đưa phát ra tiếng chuông thanh thúy, trong tiếng chuông, thiếu niên lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn vô hại kia.

"Sư tôn sắp ngủ quên, con nghe nói rất nhiều người bị thương sau khi nhắm mắt lại sẽ không tỉnh lại nữa, con lo lắng cho sư tôn mới nói ra lời đại nghịch bất đạo.

Sư tôn thứ lỗi."

Đuôi mắt Tạ Miên trời sinh đã cong như vầng trăng non, dưới ánh nắng càng trở nên vô tội hợp ý người, tựa như mới vừa rồi đều là ảo giác.

Nhưng Giang Hoài Ngọc biết, hắn đang nói dối, rõ ràng y cảm giác được sát khí trên người Tạ Miên.

Sát khí kia đủ đâm thủng lồng ngực y, cắt lấy đầu, hủy thi diệt tích.

...

Bên trong Trường Minh Điện, đèn đuốc sáng trưng, ánh lửa tí tách rơi trên giường nhỏ, đuôi tóc tán trên giường như tắm sáng.

Giang Hoài Ngọc buông xõa tóc, nửa nằm sấp trên giường.

Sắc mặt y tái nhợt, mồ hôi tẩm ướt tóc mai, y phục đỏ thẫm đã cởi phân nửa thắt hờ bên hông, khiến người nhìn vào không thể phân biệt rốt cuộc là vết thương trên lưng y hay xiêm áo đỏ thẫm kia mới hút mắt hơn.

Mùi thuốc quẩn quanh chóp mũi, Giang Hoài Ngọc nhớ lại việc ban ngày suýt nữa bị Tạ Liên Hoa ném xuống vực, y vừa cắn tay nhịn đau, vừa nghiêng đầu nhìn hắn đang bôi thuốc cho y.

Ánh nến lập lòe trong căn phòng, Tạ Miên khom người, tập trung cẩn thận bôi thuốc lên lưng y.

Không nhìn ra chút sát khí nào, hoàn toàn là một thiếu niên hiền lành dễ mến.

—— Bề ngoài không thấy được, nhưng hắn đã hắc hóa từ bên trong rồi.

Tạ Miên là một quả bom hẹn giờ đặt bên người, đến giờ sẽ phát nổ, nổ đến xương cốt cũng không còn.

Nhưng y thậm chí còn không biết ngày ấy là ngày nào.

Giang Hoài Ngọc thầm nghĩ, phải nhanh nghĩ cách tống cổ quả bom hẹn giờ này ra khỏi sư môn, càng sớm càng tốt.

Y không nhìn Tạ Miên nữa, suy nghĩ bắt đầu mông lung.

Sau khi trở về từ Tư Quá Nhai, Giang Hoài Ngọc vốn định để Ngụy Diên bôi thuốc cho mình, vết thương bị trừng phạt ở sau lưng, y không thể với tới được.

Nhưng chẳng biết Ngụy Diên đi đâu, như thể gã đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, liên lạc cách gì cũng không được.

Trường Minh Điện vốn có rất nhiều người hầu kẻ hạ nhưng nguyên chủ ghim Tạ Miên, vì hành hạ hắn nên cố tình đuổi hết người đi, chỉ để lại mình Ngụy Diên.

Ngụy Diên lười biếng, tu luyện cũng lười, chỉ dựa vào nịnh hót nguyên chủ mà ăn chùa uống chùa hưởng ké tài nguyên, bắt gã làm việc còn khó hơn là giết gã.

Không còn cách nào, Giang Hoài Ngọc miễn cưỡng sai Tạ Miên lau rửa vết thương, bôi thuốc cho y.

Từng giờ trôi qua, tim đèn phát ra tiếng nổ lách tách, theo tiếng động, ánh lửa chập chờn bùng lên, chiếu đến ngọc bài đặt trên mặt bàn.

Bàn kê sát cửa sổ, phía trên có giấy và bút, vừa rồi Giang Hoài Ngọc gỡ ngọc bài ra đã tiện tay đặt phía góc phải.

Ánh nến thoáng qua giây lát, một cái đuôi xù thò ra từ ngọc bài.

Cái đuôi đen nhánh chỉ to cỡ ngón út, trên chóp đuôi là lông trắng, dọc lên phía trên còn có vàng kim lấm tấm,

Đuôi lông xù kia thò ra ngoài một chút, lắc lắc hai cái, dường như cảm thấy gì đó nên lại rụt trở về, nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh.

Cái đuôi thu quá nhanh, Tạ Miên và Giang Hoài Ngọc đều không chú ý đến.

Tạ Miên bôi xong thuốc trị thương thượng hạng, đặt lọ thuốc còn chưa dùng hết lên bàn, trên mi mắt toát ra sự mệt mỏi, hắn ngẩng đầu day day ấn đường để tỉnh táo lại.

"Thuốc là tông chủ cho, vẫn còn một ít, sư tôn cất đi, lúc nào cần thay thuốc cứ gọi đệ tử là được, bất cứ lúc nào đệ tử cũng ở đây."

Giang Hoài Ngọc nhả mu bàn tay đang bị cắn ra, y nghiến quá sâu nên trên tay không khỏi chảy máu.

Dư quang trông thấy Tạ Miên nhéo mi tâm, Giang Hoài Ngọc khó khăn ngồi dậy, mồ hôi chảy xuống theo gò má, "Tối nay không cần đổi thuốc, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, cảm ơn, vất vả rồi."

Ngụy Diên không thấy đâu, linh hạc triệu không được, đi bộ từ Tư Quá Nhai về Trường Minh Điện đã là nửa đêm.

Rửa sạch sẽ vết thương, bôi thuốc băng bó càng trễ hơn, lúc này đã qua giờ Dần (3-5h sáng).

Bởi vì y nên Tạ Miên đến giờ này vẫn chưa được nghỉ ngơi, Giang Hoài Ngọc có hơi áy náy.

Sao có thể...!bắt nạt trẻ nhỏ như vậy...

Tạ Miên kinh ngạc giương mắt, nhìn thẳng vào Giang Hoài Ngọc, "Sư tôn, người nói gì?"

Giang Hoài Ngọc đau đến không có sức nói chuyện, giọng y không khác gì tiếng muỗi vo ve, nhỏ đến khó nghe.

Những ngón tay mảnh khảnh luồn vào lớp y phục, Giang Hoài Ngọc muốn kéo áo lên che vết thương lại, "Không có gì, đi về..."

Lớp áo cọ vào chỗ quấn vải trắng, Giang Hoài Ngọc khẽ xuýt xoa dừng lại động tác, câu nói cũng vì vậy mà bị bỏ ngang, y đau đến sắc mặt càng trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.

Lúc đánh xong vẫn có thể chịu được, càng về sau hiệu quả đòn roi càng rõ ràng, y đau khắp cả người, đau đến nói chuyện cũng khó.

Nếu không phải Tạ Miên đang ở đây, Giang Hoài Ngọc sẽ lập tức OOC, quấn chăn lăn lộn trên giường.

Tạ Miên đứng ở một bên, đang định xoay người rời đi bỗng thấy vậy bèn đứng lại.

Chốc lát sau, hắn đi tới mép giường, ngồi xuống thấp, ngoan ngoãn hỏi Giang Hoài Ngọc, "Sư tôn, con có thể chạm vào người không?"

Giang Hoài Ngọc: "?"

Giang Hoài Ngọc chậm rãi vẽ một dấu chấm hỏi.

Y phục sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt, Giang Hoài Ngọc cảm thấy lời này là lạ, y giương mắt nhìn lại hắn, trong đôi mắt rõ ràng thoáng qua mấy chữ "ngươi muốn tìm chết".

Bôi thuốc xong rồi thì lượn lẹ đi.

"Sư tôn, đệ tử tập được bí thuật, dùng linh lực làm trung gian, có thể áp chế đau đớn."

Tạ Miên nhìn ra Giang Hoài Ngọc đang nghĩ gì, hắn cúi đầu giải thích, "Nhưng mà đây là lần đầu tiên đệ tử sử dụng...!Không có kinh nghiệm, không biết liệu có tác dụng phụ gì hay không."

Còn có chuyện tốt cỡ này?

Giang Hoài Ngọc đau đến không chịu nổi, não tự động lọc đi mấy chữ "tác dụng phụ", y liền cúi người muốn chạm vào Tạ *thuốc giảm đau* Miên.

Khi sắp chạm phải, Giang Hoài Ngọc dừng lại, Tạ Liên Hoa bỗng dưng tốt như vậy, không phải là có mưu đồ gì chứ?

Y cảnh giác nhìn Tạ Miên, cẩn thận đánh giá một lúc, không cảm thấy ác ý của đối phương, không nhịn được cơn đau.

đam mỹ hài

Y quay mặt qua, nhớ tới thiết lập của nguyên chủ bèn cố ý hừ lạnh một tiếng, bất mãn trách móc: "Không nói sớm, bây giờ mới nói? Tạ Miên, ngươi cố ý phải không?"

"Đệ tử sao có thể như vậy? Môn pháp này phải phối hợp với thuốc bôi mới có hiệu lực."

Tạ Miên chống mép giường hơi đứng dậy, trán nhẹ nhàng áp vào trán Giang Hoài Ngọc, "Sư tôn, nhắm mắt lại."

Nhiệt độ cơ thể Tạ Miên vốn thấp, trán đang kê sát trán y, lạnh băng giống như động vật máu lạnh nào đó.

Giang Hoài Ngọc hơi sợ sệt, âm thầm rùng mình, sau đó đẩy đối phương ra, dùng tay mình áp lên trán hắn.

Ngón tay Tạ Miên khẽ run, thân thể cứng ngắc rất kháng cự.

Âm độc hiện lên trong mắt, hắn rủ mi cố nén sự khó chịu, ngoan ngoãn để Giang Hoài Ngọc ủ ấm trán.

Sau khi trán hắn ấm lên, Giang Hoài Ngọc mới cúi đầu nhắm mắt chạm vào, tỏ ra mình rất miễn cưỡng đụng chạm.

"Bản tôn tin ngươi một lần, nếu không được..." Giang Hoài Ngọc cười lạnh một tiếng.

Tạ Miên ngoan ngoãn gật đầu, khôn khéo trả lời như lẽ hiển nhiên: "Nếu không thành công, sư tôn có thể phạt đệ tử vào thủy lao, đệ tử không một câu oán hận."

Từng luồng linh lực mát lạnh theo trán truyền vào, chậm rãi lướt qua toàn thân, cuối cùng dừng ở linh điền.

Giang Hoài Ngọc lạnh đến tỉnh táo rất nhiều, đau đớn sau lưng cũng như bị thứ gì áp chế, dần dần biến mất theo cái lạnh, cho đến khi hoàn toàn không cảm thấy đau rát nữa.

Tạ Miên mở mắt ra, đứng lên, lui về phía sau mấy bước.

"Sư tôn thấy thế nào, còn đau không?"

Giang Hoài Ngọc thầm nghĩ, ngươi còn dùng tốt hơn cả thuốc tê, ở lại tu tiên giới đúng là lãng phí nhân tài!

Nhưng mà không thể biểu hiện sự hài lòng ra ngoài, nguyên chủ vốn không vừa mắt Tạ Miên điểm nào, Giang Hoài Ngọc hơi nâng cằm, ừ một tiếng, bình thản đánh giá, "Cũng tạm."

Tạ Miên cong mắt cười, "Nếu sau này sư tôn..."

Lời còn chưa dứt, bên tai bỗng vang lên âm thanh rất nhỏ, dần dần rõ ràng như có người dán bên tai thì thầm, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

【...!Tạ Liên Hoa khi không gây chuyện thật khiến người ta thích.】

Tạ Miên ngơ ngẩn, không thể nói tiếp, hắn cúi đầu lom dom nhìn Giang Hoài Ngọc.

Cách màn giường nửa buông, Giang Hoài Ngọc cũng không nói lời nào, y đang cúi đầu vén tóc lên, dùng dây cột tóc định cột lại, cổ nghiêng qua tạo ra độ cong đẹp mắt, diễm lệ đầy kiêu ngạo.

Giang Hoài Ngọc nhận ra được Tạ Miên đang nhìn, y túm gọn mái tóc đen dài, dùng dây buộc lại đơn giản, nhẹ nhàng liếc Tạ Miên.

"Còn ở đây làm gì?"

Tạ Miên lập tức tỉnh táo lại, "Đệ tử..." sẽ lui ra ngay.

Nhưng mấy chữ sau còn chưa nói xong, giọng nói thoáng qua kia lại vang lên bên tai.

Giang Hoài Ngọc ra vẻ độc ác, mặt lạnh tanh, sốt ruột suy nghĩ khi nào Tạ Miên mới chịu đi.

【Sao ngươi chưa về đi?】

【Ta thấy áp lực quá.】

【Nếu ngươi còn không đi, ta phải làm người xấu, lòng dạ độc ác đuổi ngươi đi đó.

Van xin ngươi đi lẹ đi, ta chỉ là một phần tử trí thức tiên tiến, sao lại bắt ta chịu áp lực này.】

【Thật là khó quá đi, chiêu trò mánh lới với Tạ Liên Hoa tốn mười năm tuổi thọ của phần tử trí thức.】

Tạ Miên: "...".