Toàn thân Tống Dụ đau đến đổ mồ hôi, vầng trán nóng hổi, sau khi cảm giác có gì đó lạnh lẽo chạm vào mình thì hơi hồi thần một chút. Cậu chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt nhạt màu đầy mờ mịt, mông lung, ngẩn người nhìn người trước mặt.

Bóng tối phác họa đường nét thân hình Tạ Tuy, quen thuộc và khiến người khác an lòng. “Tạ Tuy.” Cậu nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Ngón tay lạnh lẽo của Tạ Tuy đặt lên trên trán cậu. Hắn cúi người, âm thanh rất thấp: “Bị sốt rồi?”

Tựa như đang nhẹ giọng dò hỏi, cũng tựa như đang nhàn nhạt lẩm bẩm.

Tống Dụ bị sốt tới hồ đồ, trầm giọng nói: “Ừ.” Nhưng cậu vẫn tự kháng nghị cho bản thân, bảo: “Không đi bệnh viện.” Cậu chán ghét bệnh viện.

Tầm mắt Tạ Tuy nặng nề rơi trên người cậu.

Rất lâu sau, hắn thu mắt lại, mí mắt rũ xuống, thanh âm êm dịu: “Được, không đi bệnh viện. Chúng ta về nhà trước đã.”

Tạ Tuy cúi người, cánh tay vòng qua lưng Tống Dụ, định bế cậu lên.

Khoảnh khắc bị hắn ôm vào trong ngực.

Tống Dụ cả người sững sờ. Chóp mũi là mùi bột giặt thanh nhã, thơm ngát, lỗ tai cách lớp quần áo sạch sẽ mà dán vào lồng ngực Tạ Tuy, nghe được rõ ràng nhịp tim đập truyền đến.

Bóng tối cùng cơn sốt làm cho ngũ giác của cậu rơi vào trạng thái hết sức mâu thuẫn – khi thì hỗn loạn, khi thì lại được phóng đại hết mức. Giống như bây giờ, tựa như ném một tảng đá lớn vào trong ý thức vẩn đục, khiến cậu giật mình tới mức tay chân tê dại, ngay cả huyết dịch nóng bỏng cũng trở nên lạnh lẽo trong một giây.

Tống Dụ đưa tay đẩy ra, nhưng cả người mềm nhũn như nước, căn bản không đẩy được.

Thậm chí bởi vì tâm tình thay đổi quá lớn, ngay tiếp theo cảm giác uể oải như nước thủy triều vồ vập nhấn chìm.

Cậu chỉ có thể vươn tay túm chặt lấy quần áo Tạ Tuy, như người chết chìm.

“Đừng, bế thế này mất mặt lắm, tự tớ đi.”

Cậu lầm bầm. Mái tóc đen bị mồ hôi ướt nhẹp, lỗ tai trắng nõn đỏ bừng, làm cho người ta muốn cắn một ngụm.

Trận mưa bên ngoài nhỏ đi.

Tạ Tuy cảm giác mình đang ôm một thân thể phát nhiệt, hun nóng đầu tim hắn, mỗi một âm thanh hư nhược phát ra từ người trong ngực đều lay động thần kinh của hắn.

Nhưng mà hắn chưa bao giờ biết, thì ra Tống Dụ khi bị bệnh mới là lúc giày vò người khác nhất. Như mèo hoang, bệnh rồi cũng không chịu thu hồi móng vuốt.

Cảm xúc hoảng loạn cùng tức giận cả một quãng đường tìm kiếm bị hắn nặng nề đè xuống, bây giờ lại nổi lên trong lòng.

Thần sắc hắn lãnh đạm, âm thanh cũng lạnh lẽo.

“Cậu đi như thế nào? Bò trở về à?”

Tống Dụ chưa từng gặp Tạ Tuy gắt như vậy, sau khi sững người, cảm giác oan ức dày đặc lại xông lên đỉnh đầu.

Vừa nghĩ tới mới nãy chính cậu còn nói với 008 rằng mình thích hắn, liền càng thấy khó chịu.

Tạ Tuy cùng Triệu Tử Vũ là cặp đôi tâm giao.

Cậu thích phải thằng tra nam gì thế này.

Tống Dụ bực bội tìm chết: “Không cần cậu quan tâm, tớ tự dùng chân đi.”

Mở miệng, lại là giọng nói khiến ngay cả cậu cũng sửng sốt. Vừa mềm mại vừa yếu đuối, lộ ra sự oan ức nồng đậm cùng tức giận, giống như đang làm nũng.

Cậu phát sốt mà còn bị chính mình chọc tức.

Làm nũng với ai chứ.

Ngón tay níu lấy quần áo của hắn lại dùng thêm mấy phần lực, giận dữ đến mức nằm trong lồng ngực của hắn thở phì phò, móng vuốt cào cào mấy lần.

Tạ Tuy sửng sốt rất lâu vì tiếng nói khàn khàn đầy oan ức của cậu.

Lập tức, bất kỳ tâm tình gì đều tự động tan rã.

Hắn rũ mắt, nhìn thiếu niên đang bị ốm, sự bất đắc dĩ cùng đau lòng cuối cùng vẫn chiếm thượng phong.

Tạ Tuy thích cậu lâu như vậy, lại sớm chiều ở chung, dĩ nhiên hiểu rõ tâm tình của cậu như lòng bàn tay.

Ngón tay giúp cậu vén phần tóc đen ra sau tai, hắn nhẹ nói: “Cậu muốn tự đi, như vậy không phải tôi rất vô dụng rồi sao? Cốt truyện cũng không nên phát triển như vậy.”

Động tác ôn tồn của hắn làm tiêu tan chút lửa giận của Tống Dụ.

Cốt truyện gì cơ? Đầu óc mờ mịt, tư duy liền rất đơn giản, bị lời hắn nói làm cho nghi hoặc.

Lỗ tai khẽ động, đã bị hắn dẫn dắt.

Âm thanh của Tạ Tuy trong màn đêm rất dịu dàng, lại mang một phần sức mạnh có thể mê hoặc nhân tâm: “Trong phòng học tối tăm, nữ chính mới tỉnh lại gặp nam chính. Còn nhớ sao?”

“Cậu sợ hãi hoảng loạn, tôi đau lòng không chịu được.”

“Ngày mưa xối xả, hai người.”

Được rồi, đừng nói nữa.

Tống Dụ muốn giơ tay lên che miệng hắn, nhưng cả người hư thoát.

Tạ Tuy khẽ cười: “Tống đạo.” Hắn cúi người, hơi thở phun ra phả vào bên tai cậu: “Có phải là cậu an bài tối nay là điểm bắt đầu cho chuyện tình yêu của chúng ta không?”

Tống đạo: “……”

Trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Cậu tự giận bản thân, vùi đầu vào trong lồng ngực Tạ Tuy, quá mất mặt, chỉ lộ ra một cái ót cùng lỗ tai đỏ chót. Triệt để từ bỏ ham muốn giãy giụa. So sánh ra thì bị hắn ôm vào trong ngực có là gì đâu.

Chỉ như vậy mới chịu an phận.

Sau khi cậu ngoan ngoãn rồi, liền nặng nề hôn mê trong lồng ngực Tạ Tuy.

Tạ Tuy đưa cậu về nhà, đơn giản giúp cậu thay đổi một bộ quần áo, uống thuốc hạ sốt, từng ngụm từng ngụm đút cho cậu uống xong.

Hắn không biết Tống Dụ đây chỉ bị sốt thông thường hay là bệnh cũ tái phát, cả một đêm đều không dám rời đi, yên tĩnh chăm chú ngắm nhìn thụy nhan của cậu, con ngươi thâm thúy.

Dưới ánh đèn bàn, sắc mặt thiếu niên cũng không hề ửng hồng mà như một mảnh băng tuyết mỏng, yếu đuối mà trắng xám.

Kiếp trước, cả một quãng thời gian rất dài giấc ngủ của Tạ Tuy đều rất cạn, mất ngủ thành thói quen, cho nên hiện tại im lặng ngồi tới nửa đêm cũng không có chút buồn ngủ.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, suy nghĩ của hắn bị kéo rất dài.

Nhớ tới cảm giác tuyệt vọng như trận thủy triều nhấn chìm bản thân trong Quỷ Ốc, cùng bia mộ trong cơn mưa.

“Nước…”

Tống Dụ khẽ lẩm bẩm một tiếng, gọi về dòng suy nghĩ của hắn.

Lông mi thiếu niên khẽ run một cái, hàng lông mày vì khó chịu mà nhăn lại, há miệng, tiếng nói khàn khàn.

Tạ Tuy đứng dậy đi rót nước, trở về, ngón tay cầm lấy tay của cậu, chưa bao giờ ôn nhu, tỉ mỉ như vậy mà chăm sóc một người.

Uống nước xong, cảm giác như lửa đốt nơi cổ họng mới được giảm bớt.

Lông mày Tống Dụ chậm rãi hạ xuống, thân thể hoàn toàn không có sức lực, nhưng cũng không còn khó chịu như lúc ở trong hội trường. Lông mi của cậu từ từ giương lên, nửa tỉnh nửa mê nhìn gò má của Tạ Tuy. Ánh đèn chảy xuôi trên da dẻ trắng trẻo của hắn, mặt mày vẫn thanh lãnh như lúc ban đầu.

Căn phòng rất thoải mái, giường rất mềm, nhưng không phải là của cậu.

Vậy là cậu lại chiếm giường Tạ Tuy?

Mí mắt Tống Dụ gian nan mở ra, rồi lại dùng sức khép lại.

Cảm giác mệt mỏi thẩm thấu vào mỗi một tấc trong cốt tủy. Cậu nói thầm: “Cậu cũng lên ngủ chung đi.”

Tạ Tuy sững sờ, không biết nên khóc hay cười. Nhóc con này có biết mình đang nói gì không? Chỉ là bóng đêm đã quá mức ôn nhu, tim của hắn cũng thế. Hắn nhẹ nhàng hôn lên thiếu niên đã nhắm mắt lại này.

“Được.”

Tạ Tuy kiếp trước là một người có ý thức về lãnh địa cá nhân rất mạnh, cái gì đều yêu cầu an tĩnh tuyệt đối, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến cho tinh thần của hắn thanh tỉnh cao độ, bao gồm cả hô hấp của người khác. Chỉ ngoại trừ Tống Dụ.

Thật giống như khi bọn họ còn bé, cũng từng ngủ trên một cái giường như thế này.

Trang viên, đêm mùa hè, gió mang hơi lạnh, cùng đứa bé trai thơm mùi sữa.

Tắt đèn, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Cơn sốt của Tống Dụ có vẻ cũng đã hạ được bảy tám phần.

Càng như vậy, Tạ Tuy càng suy nghĩ – bệnh của cậu rốt cuộc là cái gì?

“Dụ Dụ.” Hắn khẽ gọi một tiếng.

Tống Dụ đã ngủ say.

Trong bóng tối, Tạ Tuy vẫn còn cười, cũng không biết là mình đang cười cái gì, nhắm mắt lại, lần đầu tiên nằm mơ.

Ký ức bị kéo dài, là cánh cửa sắt màu đen tróc sơn bám đầy dây leo, một con chó đen to lớn đang điên cuồng sủa, vườn trái cây mùi thơm bay mười dặm. Trời xanh mây trắng, một cậu bé ngồi trên cánh cửa sắt, hai chân vừa mịn vừa trắng, đôi mắt trong suốt mà sáng sủa. Cậu bé thất kinh, hoảng sợ tới không chịu được, ngay cả khi quay đầu lại cầu xin hắn đón lấy mình thì cũng có thể dựa vào khả năng mồm mép xuất sắc mà chọc cho hắn phiền muộn.

“Dựa vào cái gì?”

“…”

“Ồ, nghe nói anh đặc biệt thích em?”

“Điều này cũng có thể coi như là một lý do.”

“Tại sao anh đây không biết nhỉ?”

“Ha… Không phải thường nói là người trong cuộc u mê à.”

Người trong cuộc u mê.

Hắn nghĩ, cho dù là kiếp trước, hắn hẳn là khi còn bé đã thích Tống Dụ.

Thanh mai trúc mã, tình yêu chớm nở.

Sau khi lớn lên gặp lại nhau, cũng sẽ mang theo mưu đồ từ lâu mà bất động thanh sắc theo đuổi. Chỉ là không biết… có tán đổ hay không.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Tống Dụ uống thuốc hạ sốt, ngủ thẳng tới buổi trưa mới dậy. Cảm giác ngột ngạt tối hôm qua đã không còn.

Thân thể cậu rất tốt, tối qua khó chịu như vậy, hơn nửa là bởi vì giấc mộng kia. Giống như đêm gặp phải giấc mơ mà cậu không nhớ nổi, lúc tỉnh dậy khó chịu như bị chết chìm.

Cảm giác thống khổ, sốt ruột biến mất, nhưng ký ức lại không bị tiêu hủy.

Cuộc đối thoại cùng 008 cậu vẫn nhớ, cùng với đoạn ký ức làm cho cậu vô cùng đau đớn kia.

Rõ ràng nhất một cảnh, là ống kim tiêm bị cậu giẫm lên.

Sau khi tỉnh lại, lấy lại tinh thần, cậu vén ống tay áo lên, nhìn cánh tay trắng nõn của mình – vậy là kiếp trước cậu bị người tiêm chất cồn vào người, bị hại chết? Ý nghĩ này nổi lên trong đầu, Tống Dụ trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt. Không phải sợ, chỉ là mơ thôi.

Là ai? Trong kho hàng quá tối tăm, giấc mộng kia lại kỳ quái, lạ lùng, chỉ nhớ rõ cuộc đối thoại tê tâm phế liệt ở đó. Cậu hình như là bởi vì tội lỗi do Tạ Tuy gây ra, nghe thanh âm giống như của Tần Mạch – cố chấp điên cuồng, người mà chính mình không có được, liền phải đồng thời lôi kéo xuống địa ngục? Đúng là không hổ thiết lập tính cách của gã ta trong sách.

Nhớ tới thời điểm đó Tạ Tuy gọi điện thoại cho cậu.

Cuối cùng Tạ Tuy có đặc biệt tự trách bản thân vì chuyện này hay không?

Đứa bạn thân thiết nhất hồi nhỏ bởi vì mình mà phải chịu tội.

“Tỉnh rồi thì trước hết ăn một chút gì đi.” Mở cửa ra, Tạ Tuy bước vào, lạnh nhạt nói.

Mặt mày tuấn tú, âm thanh lạnh như nước suối.

Tống Dụ sững người, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức cúi đầu.

“Ừ.”

Tống Dụ bây giờ nhìn thấy hắn liền nhức đầu.

Đặc biệt là sau khi tối qua thẳng thắn cùng 008 rằng mình có chút thích hắn, càng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

Trong lòng như thể mở ra một cửa đột phá, một đống suy nghĩ sinh sôi, khiến cho cậu loạn hết cả lên. Nếu không có mấy câu nói của cái thứ thiểu năng 008 kia, cậu tuyệt đối sẽ không xoắn xuýt đến như vậy.

Cặp đôi tâm giao là cái thá gì?

Triệu Tử Vũ là ai, có thể mau chóng xuất hiện hay không.

Cái tên họ Triệu này chính là một cây gai trong lòng cậu, hận không thể nhổ ra, cắn đứt.

Tống Dụ buồn bực mà vò tóc, xỏ giày đi rửa mặt. Cậu cũng không phải lần đầu tiên qua đêm ở chỗ Tạ Tuy, đương nhiên là đồ dùng gì đều có. Tại thời điểm đánh răng, Tống Dụ nhìn bản thân trong gương, đầu óc nghĩ tới lại là một đống lời nói xàm cờ của 008, ‘Là con cưng của trời như nhau, xuất chúng như nhau, thông minh như nhau.’

Miệng đầy bọt, suy nghĩ bay xa.

Dẹp mẹ đi. Soái ca trong gương không phải cũng xuất chúng, thông minh à? Dựa vào cái gì mà bọn họ là một đôi. Cũng là do Triệu Tử Vũ là người được trời chọn, còn cậu là người bị trời phạt ư. Không phải là con cưng của trời?

Tống Dụ hạ khóe miệng, cả người tỏa ra một luồng khí thế mệt mỏi, buồn bực.

Tê liệt mà đánh răng, vừa tỉnh lại kỳ thực cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là rất bối rối.

Chờ đến lúc cậu ngồi xuống bàn mới đột nhiên trợn to mắt, hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng hận đến nghiến răng, chiếc đũa cắm vào trong bát —

Tối hôm qua nhốt cậu ở trong hội trường, cũng là Tần Mạch!