Ngụy Ngũ tự hỏi, cậu đã làm tiểu nhị trông cửa nhiều năm trong lúc đó cũng tiếp đãi không thiếu nhân vật tai to mặt lớn, đương nhiên cũng gặp không ít mỹ nhân.
Phàm là thanh âm nói chuyện dễ nghe nhất định là tuyệt thế mỹ mạo, dù cho mỹ mạo không đủ thì khí chất cũng rất tuyệt. Cho nên cậu tự động dài cổ đợi người đi xuống. Không sai, làm một khách điếm có Võ hoàng kháo sơn, mặc kệ là thân phận gì cứ dưới Võ hoàng đều phải xuống xe. Xe ngựa dù có xa hoa đến đâu thì đều không thể đi thẳng vào viện. Sau đó hai hắc y nam tử lái xe trầm mặc nhảy xuống. Cửa xe cũng mở. Ngụy Ngũ tiếp tục nhìn. Sau đó hai.....hắc y hán tử lại nhảy xuống. Mặt Ngụy Ngũ trong nháy mắt 囧 Ngau sau đó một bàn tay trắng nõn nhu nhược không xương nhẹ nhàng giữ lấy cửa xe. Một làn gió thơm thổi qua, trước mắt xuất hiện giai nhân bạch y. Lông mày tựa núi xuân, đôi mắt tựa nước mùa thu, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, quả thực là kết tinh của những tinh hoa trong trời đất. Hơn nữa, nàng không chỉ sở hữu dung mạo tuyệt mỹ mà khí chất cũng đặc biệt, trong sự mềm mại của nữ tử còn có anh khí khiến người ta cảm giác hiên ngang. Nếu lấy một nữ nhân tầm thường để so sáng thì quả là trên trời với dưới đất. Ngụy Ngũ yên lặng tán thán trong lòng, quả nhiên không ngoài những gì cậu dự kiến. Nhưng cậu lại thắc mắc, mỹ nhân này là khách hàng hôm nay? Tuy rằng khí chất tuyệt vời nhưng có chỗ nào không đúng a..... Ngay sau đó cậu đã biết vì sao lại không đúng. Bởi vì ngay kế sau mỹ nữ lại có thêm giai nhân xuống xe. Một, hai, ba....Thoáng chốc trước mặt cậu xuất hiện thêm ba thiếu nữ. Mỗi thiếu nữ đều có dung mạo tựa thiên tiên, mỗi người đều là cực phẩm trong cực phẩm. Cực phẩm không chỉ là tướng mạo mà còn ở khí chất. Nhưng lúc này lại có người chú ý tới bốn thiếu nữ này đều ăn mặc giống hệt nhau. Trong phút chốc quần chúng vây xem bàn tán xôn xao. Lúc này, chúng ta cần phải nhấn mạnh là, từ lúc mỹ nhân thứ nhất xuống xe đã có không ít người qua đường lục tục dừng lại ngắm nhìn. Mà càng cần để nói thêm là cho dù xe ngựa chặn cửa nhưng là một khách điếm nhất đẳng, sao lại có thể có một cửa được. – Trên thực tế còn có tám cái cửa khác. Mà trước mỗi cửa đều có khách nhân lui tới, phi phú tức quý (không giàu có thì cũng quyền thế) hoặc là người có thực lực cao. Những người này vì vẻ đẹp của thiếu nữ mà dừng lại, nhưng khi nhìn thấy bốn thiếu nữ tuyệt sắc thì lòng hiếu kì lại trỗi dậy. Bởi lẽ họ đã nhận ra một điều, những mỹ nhân này chẳng qua chỉ là thân phận thị nữ. Nhưng người có thể bồi dưỡng ra thị nữ như vậy.....sẽ là loại người thế nào? Trong phút chốc, tiếng bàn luận khắp nơi xôn xao. Có một quý công tử lắc lắc quạt, "Trong xe ngựa nhất định là một vị cô nương nên mới phải nghiêm mật chiếu cố như vậy." Nhưng bằng hữu của người đó phản bác, "Người ta chọn thị nữ thì thường lấy những người mỹ mạo không thể vượt qua chủ nhân, nếu là cô nương thì còn đẹp đến mức nào nữa. Nhưng nếu là một vị công tử thì lại không còn gì để nói." Những người có cùng suy đoán với họ rất nhiều, lý trí đều biết rằng người trong xe mà có thị nữ xinh đẹp như vậy thì khả năng cao là nam tử nhưng cũng có người hi vọng người bọn họ hầu hạ là nữ tử, như vậy họ lại có cơ hội ngắm mỹ nhân. Cửa xe lại một lần nữa mở ra, một người nữa xuất hiện. Người nọ dáng người cao ngất, bên môi mang ý cười, khuôn mặt nhu hòa cực kì dễ nhìn, chỉ cần nhìn vào là khiến người ta sinh ra hảo cảm. ....Quả nhiên là nam nhân. Ai. Quần chúng tỏ vẻ tiếc nuối. Quý công tử thở dài, "Nếu chủ tử các nàng có khí độ như vậy thì miễn cưỡng xem là không bôi nhọ mấy vị cô nương." Nhưng bằng hữu lại phản bác, "Ngốc nghếch! Không thấy hắn mặc đồ rất mộc mạc sao!" Cho nên thanh niên khó chất không tầm thường này chỉ là người hầu? Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía cửa xe thì thấy bốn tử sĩ đang bảo hộ bốn vị thị nữ cầm một dải lụa trắng lặng yên đứng một bên. Thanh niên dễ nhìn kia đi đến bên xa, hơi hơi đưa tay ra, ôn nhu nói, "Thành chủ, chúng ta đến rồi." Cửa xe mở ra. Một thanh niên mặc cẩm bào chậm rãi đi ra. Y đưa tay nắm lấy tay người kia thoáng ngẩng đầu lộ ra dung nhan. Sau đó..... Xung, quanh, tĩnh, lặng, như, tờ. Trong lòng mọi người đều yên lặng hộc ra một câu: Ngọa tào! Cẩm bào ngân sao, bạch y phiêu phiêu, khuôn mặt không tì vết, toàn thân trên dưới không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Thần tình của y tựa như sương tuyết mùa đông, cao cao tại thượng, lẫm liệt không thể xâm phạm. Mà y còn chưa xuống xe mà chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái lên tay của thanh niên kia – Trong nháy mắt, y tựa như một đám mây trắng vô thanh bay vụt lên. Cùng lúc đó, bốn thị nữ tung lụa trắng tiếp được ghế dựa do hộ vệ ném tới. Sau đó trong nháy mắt, thanh niên mặc cẩm bào kia vững vàng ngồi ở trên. Nếu ban đầu quần chúng kinh diễm thì hiện tại trong đầu mỗi người đều có một đàn thảo nê mã chạy qua như điên. Này, cái này con mẹ nó rất trang B a! Trong lúc mọi người im lặng tán thán, Cố Bạch vẫn duy trì thần tình cao quý lãnh diễm, chậm rãi mở miệng, "Ở trọ." Sau đó bốn thị nữ nhoáng một cái đã xuất hiện trong khách điếm. Ngụy Ngũ vẫn đang há to miệng thì đầu vai bị vỗ một cái. Cậu nhìn lại thì thấy thanh niên nãy giờ vẫn cười ôn nhu, "Chủ quán, thành chủ nhà ta ở trọ, làm phiền chiêu đãi." Ngụy Ngũ lấy lại tinh thần vội vàng nói, "Vâng vâng vâng, tiểu nhân dẫn đường cho các ngài." Nói xong cậu nhanh chóng đuổi theo. Kỳ Quan Duệ cười đi vào nhưng tại nơi không ai thấy hắn nhẹ nhẹ vỗ tay. Chính giữa bàn tay một làn khói đen hạ xuống. Vừa rồi khi hắn định hạ xà cổ Ngụy Ngũ thì xà cổ lại bị thứ gì đó thiêu cháy. Kỳ Quan Duệ hơi hơi đăm chiêu. Chẳng lẽ....Ngụy Ngũ này có thân phận gì đặc biệt? Xem ra ở khách điếm này hắn phải cẩn thận không nên làm ra động tác gì khiến người ta hoài nghi. Cố Bạch mặt than ngồi ở ghế dựa xa hoa, cảm giác cực kì khẩn trương. A a a a lúc trước trang B ở thành Thiên Đô thì không có cảm giác gì nhưng ở thành thị lớn này thì cứ có cảm giác thấp thỏm a! Không biết vừa rồi quần áo có bị nhăn hay không, không biết tóc có bay loạn hay không, không biết là động tác có đủ tiêu sái không ngao! Thiếu chút nữa khi đằng không trượt chân rơi, xuống, luôn, rồi! Thế nhưng sau lần này, Cố Bạch cho rằng kĩ năng trang B của mình có thể thêm cái tán. Tiếp tục rèn luyện thì một ngày nào đó y có thể luyện đến mãn cấp! Kỳ Quan Duệ đã sớm đi tới bên người Cố Bạch. Tầm mắt của hắn thời thời khắc khắc đều dừng trên người Cố Bạch nên đương nhiên cũng thấy hai mắt vô thần của y. Kỳ Quan Duệ mỉm cười. .....Lại thần du sao? Nhưng mà không sao, có một số việc chỉ để hắn biết là được. Tử Xa Thư Bạch chỉ cần nhìn một mình hắn là được. Chờ khi Cố Bạch lấy lại tinh thần thì đoàn người đã dừng trước một biệt viện. Biệt viện có rất nhiều khí thế bất đồng thoát ra, hiển nhiên là ở trong có không thiếu cường giả không thể trêu chọc. Biệt viện này có diện tích cực kì rộng lớn, hơn nữa vừa thấy đã có cảm giác xa hoa. Đúng vậy, là một tác giả viết ngựa đực văn sơ cấp lại trải qua kiếp sống trạch nam hai mươi năm nên tất cả từ ngữ của y lúc này chỉ có thể tụ lại bởi hai chữ "xa hoa." Quả thực là người không có khả năng viết văn miêu tả. Nhưng loại nội tâm phun tào này thành công được giấu dưới vẻ bề ngoài cao quý lãnh diễm vì thế nên hiện tại kết hợp với vẻ mặt băng sơn vạn năm khiến y lại thêm cao quý lãnh diễm. Hoàn toàn không lộ ra một điểm kinh ngạc tựa như biệt viện này chẳng có gì khác biệt. Cho nên khi mọi người nhìn thấy loại biểu hiện này của y thì lại thấy thêm bội phục. Trước mặt Cố Bạch, Ngụy Ngũ cũng không dám tỏ vẻ mà chỉ cẩn thận nói, "Thành chủ vào ở có phân phó gì nữa không?" Cậu cảm giác trước mặt vị thành chủ này mình rất nhỏ bé, ngay cả đến thanh âm cũng xúc phạm đến y thì phải làm sao a! Vẻ mặt Cố Bạch không chút thay đổi nhìn về phía Kỳ Quan Duệ. Từ lúc Tiểu Sơn đoạt đi công việc của thị nữ phàm là khi cần mở miệng thì đều là hắn thay y nói. Vạn nhất một lúc nào đó y quên mất mà nhìn thị nữ thì người này sẽ ai oán nhìn y cả ngày đó. Y đến tột cùng là tìm thấy một đệ đệ sao? Mẹ nó sao giống tìm đến một bảo mẫu a! Y thực sự rất muốn nắm lấy áo hắn mà gào lên, "A~~~ ta thực sự hít thở không thông a!" Có được hay không! Kỳ Quan Duệ ôn nhu nhìn Cố Bạch sau đó ôn hòa nói với Ngụy Ngũ, "Chúng ta muốn nơi tốt nhất, tiền bạc không phải là vấn đề." Ngụy Ngũ nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Kỳ Quan Duệ, "Thỉnh chư vị đi theo tiểu nhân." Kỳ Quan Duệ gật gật đầu, quay đầu lại nhẹ giọng nói, "Ca ca nhẫn nại chút, chúng ta có thể vào ở ngay thôi." Sau khi rít gào nội tậm xong thì Cố Bạch hiện tại rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút áy náy. Được rồi, mỗi lần y oán hận Cố Sơn đều cảm thấy áy náy. Đứa nhỏ này lúc nào cũng cảm giác không an toàn, cảm thấy mình vô dụng nên mới kiếm việc để làm, tuy rằng gà mẹ như vậy cũng không ổn cho lắm. Mà thôi, ngẫu nhiên ân cần như vậy cũng không tính là áp lực....phải không? Chỉ trích bản thân một phen xong Cố Bạch nắm tay Kỳ Quan Duệ đứng lên từ ghế. Đến địa bàn của người ta thì phải nể mặt mũi của người ta, không được quá kiêu ngạo. Chỉ là Cố Sơn đỡ y như vậy khiến y có cảm giác....cực kì quỷ dị a.