Mọi người đều biết quy luật: Bình thường ở nhà thì chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng chỉ cần ra khỏi cửa là lập tức gặp chuyện.

Loại tình huống này được xưng là "Đãi ngộ của nhân vật chính" mà Cố Bạch khổ bức xuyên đến đây cũng vinh quang chiếm được một phần đãi ngộ này.

Vì thế khi xe ngựa đang thuận lợi chạy thì đột nhiên dừng lại.

Trong thùng xe, Cố Bạch vẫn quen nằm trên đùi Kỳ Quan Duệ → dù sao thì lấy thể chất của y hiện tại cũng không sợ cận thị khi nằm.

Xe ngựa dừng lại đột ngột như thế đương nhiên kinh động hai người.

Kỳ Quan Duệ đang yên lặng hấp thu võ khí mở mắt ra, hàn quang chợt lóe sáng.

Cố Bạch buông sách, "Sao thế?"

Kỳ Quan Duệ nhẹ giọng hỏi, "Ca ca có cần ta đi hỏi không?"

Cố Bạch vẫy vẫy tay, "Không cần ngươi đi." Sau đó mở miệng gọi, "Lục Tiêu."

Là người đứng đầu của bốn thị nữ thân tín, Lục Tiêu mặc một bộ váy xanh lả lướt thân hình, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện.

Lục Tiêu cúi người, thanh âm như tiếng chim hót, "Thành chủ."

Cố Bạch lãnh đạm hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"

Lục Tiêu cung kính, "Bẩm thành chủ, phía trước có người gây chuyện, xe ngựa không thể đi qua được."

Cố Bạch cao quý nhướn mày, "Vậy sao? Nói tình huống cụ thể."

Lục Tiên càng cung kính kể lại sự tình rất sống động.

Hóa ra là xe ngựa hiện đang đi qua một vùng hoang vu ít người sống.

– Đợi đã, các ngươi không thấy bối cảnh này có gì đó quen mắt sao?

Tất nhiên là điềm báo phiền toái a!

Cố Bạch thực sự rất muốn cắt đứt lời nói của Lục Tiên nhưng vì bảo trì hình tượng thành chủ nên chỉ có thể 囧 囧 nghe tiếp.

Quả nhiên không ngoài những gì y nghĩ, chuyện y đang gặp phải là chuyện mà mỗi bản ngựa đực văn nào cũng có nhan nhản – anh hùng cứu mỹ nhân.

Đúng vậy, phía trước có muội tử thân kiều thịt nhuyễn đang bị một đám người vạm vỡ đuổi giết.

Nhưng không biết vì sao nhuyễn muội tử nhìn qua không có gì là khỏe mạnh cho cam lại có thể trốn chạy được lâu như vậy → đương nhiên, đây là sự không khoa học của ngựa đực văn.

Sau đó mắt muội tử sáng lên vì nhìn thấy xe ngựa xa hoa.

Người thường thấy cái xe ngựa ngưu bức này sẽ nghĩ đến cái gì đầu tiên?

Đúng vậy! Kẻ có tiền! Kẻ có tiền dám rêu rao nhất định có bản lĩnh! Có bản lĩnh là có thể cứu mạng a!

Đương nhiên là muội tử sẽ cầu cứu rồi.

Đáng thương thay đám tử sĩ của Thiên Đô thành lại không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc.

Vì thế vị tử sĩ xa phu chẳng những không xuống xe cứu người , ngược lại còn dùng cái xe ngựa hoành tráng này ngăn đường của muội tử.

Muội tử: Ông trời muốn vong ta.....

Nhưng sau đó chủ nhân của xe ngựa – Cố Bạch nghe được chuyện ồn ào nên đã hỏi.

Là một thanh niên võ công cao, khí chất hảo, Cố Bạch đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, mà thị nữ trước mặt tuy không nói nhưng ánh mắt 'pikapika' sáng chói lại bán đứng tâm trạng. Tất cả đang nháo cái gì hả? Có cần phải viết tâm trạng lên mặt như thế không?

Cố Bạch cảm thấy thực khổ bức.

Y thực sự hi vọng mình không cần cứu muội tử này....Ai mà biết muội tử bên ngoài kia có phải là thực nhân hoa hay không?

Nhưng cũng không thể phá hủy hình tượng quang huy trong lòng Lục Tiêu được....

Cố Bạch ngồi dậy, mặt không thay đổi, "Giết, chỉ trừ người cầu cứu."

Lục Tiêu lập tức trả lời, "Tuân lệnh!"

Sau đó liền lấy tốc độ bay ra ngoài để truyền tin.

Kỳ Quan Duệ đặt cằm lên đầu vai Cố Bạch, "Ca ca....thực thích mỹ nhân?" Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt đuôi tóc y, thanh âm thực ôn nhu, "Toàn bộ Thiên Đô thành đều là của ca ca. Nếu ca ca thích có thể thu nàng làm thiếp."

Khóe miệng Cố Bạch thoáng giật giật.

......Ta trong mắt Tiểu Sơn chính là người chỉ biết nhìn mỹ sắc sao.

Sai! Sai mười phần! Ngươi chắc chắn đã nhìn lầm một ca ca tốt như ta!

Ta chỉ là muốn cho thủ hạ chút phúc lợi mà thôi! Nếu không phải chuyến đi nhàm chán quá ta mới không cho thủ hạ tìm việc vui để làm thế này đâu!

Nội tâm Cố Bạch tựa như có một đàn thảo nê mã chạy qua nhưng vì mặt than nên không thể biểu lộ ra ngoài.

Kỳ Quan Duệ thấy y không đáp lại, ánh mắt càng ngày càng tối lại.

Hiện tại hắn có chút khó chịu.

Nếu Tử Xa Thư Bạch thật sự vì nữ nhân đó....Ngón tay hắn hơi hơi nắm chặt.

Cố Bạch, ".....A."

Tiểu Sơn, hùng hài tử nhà ngươi kéo tóc ta đau!

Kỳ Quan Duệ buông tay.

Nếu Tử Xa Thư Bạch mà vì nữ nhân kia thì chỉ cần giết nàng ta là tốt rồi.

Bằng không biến thành khôi lỗi cũng không tồi.

Nếu Tử Xa Thư Bạch sủng hạnh nữ nhân kia....

Kỳ Quan Duệ hơi hơi há mồm làm khẩu hình "Oành."

Ta sẽ khiến khôi lỗi kia tự bạo trên giường.

Đến lúc ấy, Tử Xa Thư Bạch cả người đầy máu nhất định rất đẹp.

Tử sĩ của Thiên Đô thành có hiệu suất không thể chê, vài người ở ngoài đương nhiên không thể là đối thủ nên không quá vài phút đã có người báo.

"Thành chủ, người bên ngoài đã diệt trừ, người cầu cứu đã cứu, không biết thành chủ muốn thẩm vấn ở đâu?"

Cố Bạch thở dài, mẹ nó, đương nhiên là hỏi bên ngoài.

Trong xe ngựa là địa bàn tư nhân, a miêu a cẩu có thể vào sao? Đừng khôi hài như vậy.

Thế nên y nói, "Mở cửa."

Nhóm tử sĩ, "....Vâng."

Vì thế thị nữ nhanh chóng mở rèm mở rèm, mở cửa mở cửa, tóm lại là cực kì phô trương.

Kỳ Quan Duệ thấy Cố Bạch đứng dậy thì cũng đứng lên, "Ca ca, ta cũng đi."

Cố Bạch gật đầu, "Tới đây."

Hai người một trước một sau đi ra ngoài xe ngựa.

Ngay khoảnh khắc vừa bước ra, bước chân Cố Bạch hơi ngưng lại.

Đây không phải là do y hối hận mà là y đột nhiên phát hiện một vấn đề cực kì nghiêm trọng.

Quần, áo, còn, chưa, đổi!

Vì mỗi ngày chỉ ở trong xe ngựa bốn mắt nhìn nhau với Kỳ Quan Duệ, Cố Bạch đương nhiên chỉ mặc đồ thoải mái, chính là đồ mặc ở nhà.

Nhưng hiện tại đi gặp người ngoài sao có thể mặc áo ngủ được chứ?

Quả thực rất phá hình tượng a!

Nếu giờ muốn trở về đổi quần áo.....Vẫn quá phá hình tượng TAT.

Thế nên Cố Bạch hiện tại tiến không được, lui không xong, cảm giác cực kì xấu hổ.

Mà Kỳ Quan Duệ lại là một người biết quan sát ngôn sắc.

Ngay khi Cố Bạch dừng bước, hắn lập tức phát hiện Cố Bạch đang rối rắm, sau đó ánh mắt đảo qua đảo lại một vòng là nhìn ra vấn đề.

Nếu là bình thường hắn cảm thấy rất đáng cười nhưng hiện tại Cố Bạch không những muốn cứu một nữ nhân mà còn muốn gặp nàng ta, vì gặp nữ nhân kia mà còn muốn thay quần áo....Tâm tình của hắn trở nên tối tăm, ánh mắt có chút vặn vẹo.

Nhưng Cố Bạch hoàn toàn không nhận ra.

Y nghĩ a nghĩ, linh cơ lóe lên, đột nhiên quay đầu, "....Tiểu Sơn."

Đã đến lúc khảo nghiệm ngươi a, thân ái!

Kỳ Quan Duệ lập tức hồi thần, "Ca ca?"

Cố Bạch nhìn Kỳ Quan Duệ từ trên xuống dưới, lúc trước y thấy vóc dáng cao của hắn khiến thân làm huynh trưởng rất mất mặt nhưng hiện tại vóc dáng này rất tốt a!

Y lập tức nói, "Ngươi đi trước mở đường cho ta."

Kỳ Quan Duệ có điểm kinh ngạc.

Cố Bạch đè thấp giọng, "....Giúp ta che giấu một chút."

Kỳ Quan Duệ ban đầu còn sửng sốt nhưng sau đó đã sáng tỏ.

Hắn mỉm cười, gật đầu đáp ứng, "Nhất định sẽ không để nàng nhìn thấy ca ca."

Cố Bạch vỗ vỗ vai hắn cổ vũ.

Huynh đệ tốt, có nghĩa khí!

Tâm tình Kỳ Quan Duệ lập tức chuyển tốt, hắn bước lên trước Cố Bạch rồi che kín cả người y phía sau.

Dưới tình huống như vậy, Cố Bạch chỉ cần nghiêng mặt là có thể thấy được tình hình bên ngoài nhưng vì góc độ nên người bên ngoài chắc chắn không nhìn thấy y.

Rất tốt, hình tượng tạm thời được bảo về.

Vì thế, Cố Bạch cực kì an tâm mà nhìn.

Ngoại trừ thi thể của đại hán bị tử sĩ xếp thành một tòa núi nhỏ thì chỉ có một thiếu nữ ngã ngồi trên thảm cỏ.

Đó là một thiếu nữ mỹ lệ mà thanh thuần. Nàng mặc một thân bạch y đáng yêu điềm đạm, mắt ngận nước lóng lánh, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất nhưng phần nhiều là cảm kích.

Bất cứ một nam nhân nào thấy thiếu nữ như vậy đều muốn ôm nàng vào lòng, cẩn thận che chở.

Bởi vì nàng thực sự khiến người ta trìu mến, mảnh mai động lòng người.

Nhưng mặc kệ là nhìn từ dưới lên trên hay từ trước ra sau....dáng người của thiếu nữ này cũng quá phẳng đi.

Dung nhan của nàng tuy mỹ lệ nhưng lại cực kì trẻ con.

Không sai đó là một thiếu nữ mười một mười hai tuổi....a, hoặc là chỉ gọi là nữ hài (bé gái?) có vẻ thỏa đáng hơn.

Đây cũng là lý do vì sao thị nữ của Cố Bạch lại động lòng trắc ẩn.

....Tốt nha, lại là vị thành niên.

Cho dù Cố Bạch xuyên việt rất nhiều năm thì đối với loại sinh vật nhu nhược này y cũng có chút mềm lòng.

Y nhìn thiếu nữ rồi bảo Lục Tiêu, "Để ý đến nàng."

Lục Tiêu đương nhiên hiểu tâm ý của thành chủ, lập tức đi đến nâng thiếu nữ dậy rồi đặt nàng lên một cái ghế vừa được lấy ra.

Thiếu nữ bị dọa không nhẹ, thành thành thật thật ngồi trên ghế. Tử sĩ hai bên cầm đại đao khiến nàng muốn khóc cũng không dám khóc.

Lục Tiêu nhẹ giọng hỏi, "Tiểu cô nương, ngươi tên là gì? Là người ở đâu?"

Thiếu nữ ngập ngừng một chút, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu vang lên, "Ta, ta tên là Vân Mộng Liên, là, là người thôn Tần Trạch...." Nàng nói tới đây, tựa như sợ người ta không tin tưởng, nên vội vàng nói nhanh hơn, "Thật đấy! Ta lên núi hai thuốc, kết quả lại gặp nhóm người kia. Ta không biết vì sao họ muốn đuổi giết ta. Nếu không phải may mắn được các vị cứu thì ta, ta đã sớm không còn mạng...."

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!

Ngay khi nghe thấy tên của thiếu nữ, trong đầu Cố Bạch đã vang lên tiếng sấm.

Ngọa tào, hóa ra là Vân Mộng Liên!

Mẹ nó, vì sao lại là Vân, Mộng, Liên!

Cố Bạch tỏ vẻ, y đã quá khiếp sợ đến độ không thể nói được.

Nhân vật chính có hậu cung ba ngàn mỹ nhân, trong số đó, nổi danh nhất chính là nhất hậu, nhị phi, tứ tiên tử, bát mỹ nhân (một hậu, hai phi tử, bốn tiên tử, tám mỹ nhân)

Mà Vân Mộng Liên, thật tình cờ ại là một trong hai phi tử nổi danh.

Cũng là người duy nhất tự mình trèo lên ngai vàng "Ba nữ nhân quan trọng nhất đối với nhân vật chính."