Ban đêm trên bầu trời không có một ngôi sao, ánh trăng ló lấp sau màn mây.

Lê Lạc trước yêu cầu cung nữ trực ban tối nay đến Ngự Thiện Phòng lấy mấy đĩa điểm tâm, sau khi cung nữ kia tiến vào phòng, Lê Lạc liền đứng ở một bên nhìn cung nữ kia đem từng đĩa điểm tâm từ trong hộp đựng đồ ăn  bày lên bàn.

Thời điểm cung nữ kia đưa lưng về phía hắn, Lê Lạc chậm rãi tới gần cung nữ kia. Hắn bước chân nhẹ nhàng, giống như một con mèo nhỏ đi trên thảm, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Cung nữ kia hoàn toàn không nhận thấy hắn đang tới gần, vẫn như cũ cúi đầu chậm rãi đem một đĩa hạch đào lấy ra đặt lên bàn.

Lê Lạc ở trong đầu nghe Tiểu Thất hạ lệnh liền nhanh chuẩn tàn nhẫn đập vào gáy khiến cung nữ kia hôn mê. Nháy mắt cung nữ kia liền ngã xuống, Lê Lạc nhanh chóng duỗi tay tiếp lấy thân thể cung nữ kia, sau đó kéo thân thể của nàng đặt lên giường.

Bởi vì trang phục cung nữ bên trong còn có một tầng áo lót nên Lê Lạc cũng không có nhiều áp lực tâm lý. Chỉ là lột áo khoác bên ngoài của cung nữ kia mặc lên trên người mình, dịch dung vạn năng hoàn đeo ở cổ cảm nhận được ý niệm của hắn liền đem hắn biến thành cung nữ đang nằm trên giường, đến cả nốt ruồi ở phía sau tai của cung nữ cũng được sao chép lên người Lê Lạc hoàn hảo.

Lê Lạc nhẹ nhàng đắp chăn cho cung nữ kia, sau đó tới bên bàn đưa điểm tâm cho Tiểu Thất cất vào không gian của nó. Những điểm tâm này đều là hắn góp nhất hơn một tuần, hiện tại chạy ra khỏi Biện Kinh ít nhất đi đường cũng phải một tuần, nếu không thể kiếm được địa phương nghỉ ngơi ít nhất vẫn còn có thể bảo trì thể lực.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Lê Lạc liền cầm hộp đồ ăn mở cửa đi ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi cửa phòng, lập tức liền có ánh mắt xem xét cùng cảnh giác chăm chú nhìn hắn, thẳng đến hoàn toàn xác định thân phận của hắn, mới chuyển tầm mắt.

Lê Lạc tận lực duy trì cách đi của nữ nhi, từng bước nhỏ mềm mại chậm rãi đi ra khỏi cái nơi giam giữ hắn.

Hiển nhiên, những thị vệ đã cẩn thận dùng ánh mắt quan sát cũng không còn hoài nghi thân phận của hắn, thời điểm hắn rời khỏi sân, không ai cho hắn một chút ánh mắt.

【 chúc mừng ký chủ đã thành công bước ra khỏi cuộc sống, phóng thích tự do ヘ(^o^)ノ\(^_^)~】 Tiểu Thất khi thấy Lê Lạc bước ra khỏi sân viện liền không ngừng trong đầu Lê Lạc rải hoa.

Lê Lạc nhìn Tiểu Thất ở trong đầu vui sướng quay cuồng, thiếu chút nữa liền trượt chân, té lăn trên đất. Khóe miệng hắn không khỏi giật giật  , bước ra khỏi cuộc sống còn chưa tính, phòng thích tự do là cái quỷ gì?

Bởi vì tạm thời còn phải dùng đến Tiểu Thất nên Lê Lạc không cho Tiểu Thất vào trạng thái ngủ đông. Tuy rằng Tiểu Thất có chút thoát tuyến, nhưng dưới tình huống này, chỉ có thể thương lượng, hơn nữa cũng chỉ có Tiểu Thất giúp được hắn.

Lê Lạc hiện tại cũng cảm thấy có chút may mắn vì hắn còn có Tiểu Thất. Nếu không có công năng hệ thống của Tiểu Thất, cho dù hắn đánh hôn mê cung nữ, thời điểm giả trang ra bên ngoài, cũng sẽ bị những thị vệ đó phát hiện hắn không thích hợp, căn bản là không có khả năng thành công rời đi.

Bởi vì là đêm tối, các cung nhân trên tay đều cầm theo ngọn đèn dầu, ánh sáng từ đó phát ra có thể nhìn được rõ đường. Mỗi lần vừa thấy nơi xa có ánh sáng đến, Lê Lạc đều nhanh chóng chuyển phương hướng hoặc  tìm một chỗ nấp đi không cùng những cung nhân đó gặp mặt. Dù sao hắn cũng không hiểu quy củ trong cung, nếu gặp gỡ một quý nhân nào đó phải hành lễ thì làm sao, hắn không có phản ứng lại liền có thể bị chậm trễ thời gian.

Lê Lạc một đường vô cùng cẩn thận, trốn đông trốn tây, tiêu phí hơn hai canh giờ, rốt cuộc cũng tới mật đạo thông ra ngoài trong đại hoa viên theo lời Tiểu Thất.

【…… Ký chủ đại nhân, có thể nhìn rõ đường đi sao? 】

Giọng nói Tiểu Thất vừa vang lên, Lê Lạc liền thấy trước mắt mình xuất hiện một bản vẽ nửa trong suốt, giống bản đồ của Baidu ở thế giới thực, điểm đỏ chính là nơi cần tới, điểm xanh chính là vị trí hắn hiện tại đang đứng. Bởi vì là nửa trong suốt nên không che mất tầm mắt của hắn.

Lê Lạc theo biểu thị màu đỏ đi qua, thực mau liền tìm tới một rừng trúc sau núi giả.

******

Trong một căn phòng xa hoa, khói trắng như có như không phiêu đãng, xạ hương khiến người say mê tràn ngập toàn bộ đại điện. Từ trong phòng ra tới cửa bị ngăn bởi tầng tầng lụa mỏng làm đứng ở ngoài cửa phòng hoàn toàn không thể thấy rõ được cảnh tượng bên trong.

Cảnh Thuần Thái Hậu nằm trên trường kỷ, con ngươi nhẹ nhàng nhắm, tựa hồ lâm vào trong giấc ngủ.

Đứng bên cạnh nàng là vài cung nữ, một cung nữ cầm cây quạt hầu nàng quạt gió, một cung nữ đứng ở sau lưng hầu nàng đấm vai, còn hai cung nữ còn lại thì quỳ gối bên chân nàng, thủ pháp tinh tế giúp nàng bóp chân.

Một cung nữ từ cửa phòng vội vàng chạy vào, vén lên tầng tầng lụa mỏng, nhẹ nhàng đi đến bên Cảnh Thuần Thái Hậu, hướng tới Cảnh Thuần Thái Hậu quỳ xuống. Đầu tiên là giương mắt xem xét sắc mặt Cảnh Thuần Thái Hậu một cái, sau mới cung kính nói: “ Thưa Thái Hậu, trưởng thị vệ Vân Dương Điện cầu kiến ngài.”

“Nga? Vân Dương Điện?” Vân Dương Điện, không phải là cái nơi giam giữ  tiểu tử kia sao? Cảnh Thuần Thái Hậu bỗng dưng mở mắt, “Tuyên hắn tiến vào.”

“Vâng” Cung nữ kia nhận được mệnh lệnh liền đứng lên, nhanh chóng ra khỏi phòng, báo cho trưởng thị vệ kia đi vào.

Cảnh Thuần Thái Hậu vừa thấy được biểu tình của trưởng thị vệ, biết sự tình đại khái không tốt, nàng hơi nhíu mày, giọng điệu trở nên sắc bén hơn nhiều, “Sao lại thế này?”

“Thái Hậu, nhóm vi thần đều không trông giữ Tô Mục Trừng hảo, khiến cho hắn trốn thoát.”

“Trốn?!” Cảnh Thuần Thái Hậu tuy rằng trong lòng đã đoán được ba bốn phần, nhưng thật sự nghe được tin tức này, nàng vẫn có chút không thể tin, vì sao không phát sinh sai lầm, Lê Lạc lại có thể có cơ hội chạy trốn. 

Nàng đã phái rất nhiều thủ hạ tinh anh đến canh giữ Lê Lạc, nàng thật sự không tưởng tượng ra, rốt cuộc Lê Lạc trốn như thế nào.

Mà hiện tại, đội trưởng nàng tỉ mỉ chọn lựa canh giữ hắn nói, người nàng yêu cầu bọn họ canh giữ, liền như vậy không thấy?!

Quả thực không thể tưởng tượng được!!

Mặt Cảnh Thuần Thái Hậu hoàn toàn đen lại, trưởng thị vệ quỳ gối phía dưới hoàn toàn không dám nhìn lên xem xét sắc mặt Cảnh Thuần Thái Hậu, hắn vẫn chỉ có thể căng da đầu, chịu Cảnh Thuần Thái Hậu gây áp lực tiếp tục nói: “Vâng, đúng vậy, cung nữ buổi sáng hôm nay đi vào hầu hạ hắn liền phát hiện trên giường nằm người biến thành một cung nữ.”