Tại sao Lý Phong có thể đúng lúc chạy đến chỗ đoàn người Lý Chính được, may là bởi vì sau khi bọn họ vào núi liền phát hiện dấu vết bầy sói để lại, trong ngọn núi không tính là cách thôn quá xa xuất hiện bầy sói liền không tính là chuyện tốt đối với người trong thôn, cho nên đoàn người của Lý Phong một đường này đều lần theo dấu vết của đám sói mà đi, lúc này mới gặp phải đoàn người Lý Chính cũng đi theo hướng khác vào núi, bằng không, bởi vì thời gian vào núi khác nhau hơn nữa đường đi cũng không giống nhau, hai đoàn người ở trong núi sẽ rất khó gặp mặt.

Sau khi trở về Lý Phong cũng không rảnh rỗi, năm trước là không có thời gian vào núi, nhưng mà hiện tại bầy sói xuất hiện liền không dám khẳng định bên trong núi sẽ không có mãnh thú khác đến xâm chiếm thôn làng, mười mấy con sói kia chỉ sợ chỉ là một phần trong bộ tộc sói, sói trời sinh thù dai, không dám chắc sẽ không bởi vì ngửi thấy mùi người ở trong thôn lưu lại mà không mò tới.

Lý Chính đang thương lượng cùng Lý Phong cùng một số hộ săn bắn khác một chút, quyết định trước hết đặt chút cạm bẫy ở trong núi, định kỳ để người đi tuần tra,một khi phát hiện tung tích của sói cùng mãnh thú khác, lại tổ chức một đoàn thanh niên khỏe manh vào núi đánh giết.

Dù cho trong thôn không có ai tổ chức, Lý Phong cũng đã sớm dự định đặt tầng tầng lớp lớp bẫy thú ở khu vực rìa núi, hắn cũng không muốn thành quả mình cùng Minh ca nhi kinh doanh thời gian dài như vậy lại bị đám dã thú đột nhiên xông vào hủy hoại trong một ngày, hơn nữa trên núi còn mấy gia đình, an toàn của bọn họ cũng cần chịu trách nhiệm.

Đám người Thiết thúc Đạt thúc đều tạm thời gách những chuyện khác trong tay lại, theo Lý Phong bận bịu cả ngày, liền ngay cả Triệu lục thúc đều đến đây giúp một hồi, đám người Đại Sơn thì lại cùng Lý Chính và những hộ săn bắn có kinh nghiệm khác đi đặt bẫy ở chỗ khác.

Ở thời điểm toàn bộ thôn Bình Sơn đều bận bịu, thời gian thoát hiếu của Đường Xuân Minh cũng dần dần tiến đến.

Vào lúc này, Triệu lão tam Triệu Bình Xuyên trong thời gian dài không ra mặt cũng quay về rồi.

&&&

“Đại ca ngươi đâu? Sao không trở về cùng ngươi?” Triệu lão ma vừa nhìn thấy Triệu lão tam liền mặt đầy nụ cười, khỏi nói vui mừng đến mức nào, nhưng mà cũng sợ hãi nhảy lên, âm trầm hỏi, “Sao ngươi gầy vậy? Đại Ngưu chăm sóc ngươi như thế nào vậy?”

Hắn biết con trai đặc biệt chạy về đây là vì cái gì, còn không phải chính là vì lão nhị đã chết kia, dù sao người chết cũng đã chết rồi, nghi thức bỏ tang này hắn căn bản cũng không coi là chuyện đáng kể, vẫn là tam thúc công muốn thể diện nên ra lệnh cho hắn khiến hắn không thể để người khác mượn cớ, hắn mới không cam lòng để cho Vương Xuân Hoa chuẩn bị đồ, ngẫm lại Vương Xuân Hoa vì thế tìm hắn muốn bạc, suýt chút nữa khiến cho hắn cắn nát răng.

“Đại ca? Hắn không về? Ta còn cho rằng hắn đã sớm về rồi.”

Từ phản ứng của con trai. Triệu lão ma dù ngu ngốc đến mấy cũng phát hiện ra điều không đúng trong đó, đặc biệt là Vương Xuân Hoa,cũng có ý kiến trong lòng, hán tử đương gia lên trấn hầu hạ tiểu thúc, để lại hắn một mình ở đây cả ngày bị Triệu lão ma hành hạ, liều mạng ngóng trông Triệu Đại Ngưu trở về, nhưng mà, cái gì mà đã sớm về rồi? “Đại Ngưu không phải là ở trong thành hầu hạ ngươi sao? Sao ngươi lại làm khó huynh đệ ngươi? Được a, hiện nay toàn bộ gia đình bị Triệu lão tam ngươi dằn vặt a!” Vương Xuân Hoa muốn điên rồi.

Triệu gia bởi vì Triệu lão tam trở về mà lại náo loạn một hồi, chờ đến khi Triệu tam thúc công đến mới phát hiệu, bạc tam thúc công cũng Triệu lão ma để Triệu Đại Ngưu mang đi căn bản không đến tay Triệu lão tam, nếu không phải hắn có chút bạc do lúc trước thi đỗ tú tài, bằng không nửa cuối năm nay học ở trên trường căn bản không hề dễ chịu chút nào, tuy rằng bề ngoài  không có nói ra, nhưng mà mọi người đều thầm biết, Triệu Bình Xuyên đắc tội chủ bộ đại nhân, liền ngay cả Huyện thái gia cũng không có ấn tượng tối với hắn, vì vậy chịu không ít xa lánh.

Triệu lão ma không tìm được Triệu Đại Ngưu, đem oán khí đều phát tiết lên người Vương Xuân Hoa, Vương Xuân Hoa cũng không phải dễ chọc, đem đầu mâu hướng về phía Triệu lão tam, hướng Triệu lão tam đòi người, Triệu Đại Ngưu vì hắn mới đến huyện, hiện tại người không thấy không tìm Triệu lão tam thì là ai? Triệu lão tam bức tử Triệu Đại Hổ, hiện tại có phải là còn muốn tiếp tục giết chết Đại ngưu.

Triệu gia náo loạn bao nhà, ai cũng không nhớ đến có cần phái một người đến huyện tìm Triệu Đại Ngưu hay không, bây giờ đến cùng là sống hay chết.

Vì vậy, khi Đường Xuân Minh mang theo hai đứa nhỏ cùng một đống đồ cũng lớn đến mộ của Triệu Đại Hổ, dĩ nhiên không có nhìn thấy bóng người của Triệu gia. Nhưng mà hắn cũng không thèm để ý, trước đó người của Triệu gia cũng không thông báo cho hắn, hắn cũng không đi dò hỏi Triệu gia làm như thế nào, chỉ để ý bản thân mình làm đúng tất cả các trình tự để người khác không tìm được nhược điểm để nói.

Khi Đường Xuân Minh mang theo một đống thứ ra khỏi cửa, không ít người nhìn thấy, nhìn Đường Xuân Minh chuẩn bị những thứ đó, đầy đủ hết, chỉ sợ tốn không ít bạc. Ngày hôm nay A Lâm cũng thay quần áo sáng màu mặc một bộ vải bố, A Sâm bị Vương Anh ôm vào trong ngực cũng mặc vải bố, ngày hôm nay nó cũng phải đến khấn đầu trước cha đẻ, còn sau này, chính là người không có liên quan, dù sao nó cũng chưa thấy cha đẻ.

Lý Phong ở lại trong nhà không ra ngoài, không đến mộ Triệu Đại Hổ làm gì.

A Lâm đi bên người a mẫu, Vương Anh ôm A Sâm đến bên cạnh Đường Xuân Minh, thấp giọng nói, “Sao không thấy động tĩnh từ Triệu gia? Nhà bọn họ không thể không biết ngày này chứ?”

“Hình như Triệu lão tam về, không thể không nhớ ngày a, bây giờ hắn học ở trong huyện, giống như tam thúc công vô cùng sỉ diện, Triệu Đại Hổ chính là huynh trưởng của hắn, hắn nhất định sẽ làm chuyện này thật tốt để người khác không nói được gì.” Đường Xuân Minh vô tình nói, chuyện Triệu lão tam trở về hắn có biết được, nhưng mà Triệu gia xảy ra một hồi chiến tranh hắn cũng không quá rõ ràng, chủ yếu là một đống chuyện chiếm hơn phân nửa tinh lực của hắn, nào có thời gian rảnh xen vào chuyện của người ta.

“Vậy cũng đúng, lão nhân kia là người buồn nôn nhất.” Vương Anh không hề có chút ấn tượng tốt nào đối với lão nhân tam thúc công, dưới cái nhìn của hắn, lão nhân này còn đáng ghét hơn Triệu lão ma, người phía sau là biểu hiện ra mặt, hắn tàn nhẫn, mĩnh cũng có thể phản kích lại, nhưng mà lão nhân kia làm việc lại khiến cho người ta không có cách nào lập tức phản kích lại được.

Đường Xuân Minh xì cười một tiếng, nói, “Ta chỉ sợ hắn cuối cùng là giỏ trúc múc nước công dã tràng, chờ xem kịch vui đi.” Hắn dám nói, mặc kệ cuối cùng Triệu lão tam thành công hay thất bại, tam thúc công đều không chiếm được chỗ tốt, người như Triệu lão tam, chính mình thành công sẽ dẫn theo tộc nhân? Muốn Đường Xuân Minh nói, chính là kẻ vô tình nhất, ngay cả huynh đệ ruột thịt của mình cũng đối xử như vậy, huống hồ là thân thích? Bây giờ gần tam thúc công như vậy cũng chỉ là vì người này vẫn còn có tác dụng mà thôi.

Đường Xuân Minh cũng không có nhiều lời thừa thãi, A Lâm biểu hiện ra đặc biệt thông minh, có thể là do những gì đã trải qua, có thể là bởi vì không gian, vì vậy Đường Xuân Minh cũng chú ý không ở trước mặt nó nói cái gì về Triệu Đại Hổ, không cho người kia đặc biệt là Triệu gia tham gia vào cuộc sống của bọn họ, qua đợt nghi thức này, Triệu gia cùng Triệu Đại Hổ sẽ càng thêm phai nhạt trong cuộc sống của bọn họ.

Đi lên trước khấn đầu, cũng coi như là phần liên hệ máu mủ giữa hai đứa nhỏ kia. Cái khác, chờ đến khi hai đứa nhỏ lớn rồi nói sau đi, hắn sẽ không cho rằng đứa nhỏ do chính mình cùng Lý Phong nuôi dạy khi lớn lên sẽ đem phần máu mủ này còn quan trọng hơn so với công nuôi dưỡng.

Nếu là như vậy, vậy cũng không phải là con trai hắn.

Mộ của Triệu Đại Hổ đương nhiên an táng cùng những tổ tiên của Triệu gia, nhưng mà thời gian Triệu gia đến thôn Bình Sơn cũng không phải là quá lâu, vì vậy cũng chỉ có thưa thớt mấy mộ phần, dựa vào gần nhất chính là Triệu lão cha, nhưng mà nửa năm không có ai đến đây,  trên mộ mọc đầy cỏ dại, Đường Xuân Minh không thể không trước tiên dọn dẹp phần cỏ mọc trên mộ.

Nhìn gò đất nhỏ lồi ra kia, Đường Xuân Minh bĩu bĩu môi, trong này chôn cất căn bản không phải là bản thân Triệu Đại Hổ, mà là những mảnh vụn quần áo được tìm thấy của Triệu Đại Hổ,chính xác mà nói, trong này thực ra chỉ có một bộ y quan.

Hai đời, Đường Xuân Minh cũng coi như là trải qua mấy lần tang sự, đối chiếu với ký ức của nguyên thân, lại sớm dò hỏi người trong thôn cũng mẹ kế, cũng không quá khác so với thủ tục đám ma ở chỗ của mình, cũng chỉ là làm cho qua mà không cần phải làm lớn.

Ngoại trừ mới đầu bĩu môi một cái, thái độ của Đường Xuân Minh vẫn tương đối thật lòng, cũng là vì thành toàn cho một phần tâm ý của nguyên thân, nếu như thật sự có âm tào địa phủ, phu phu bọn họ hẳn là đã sớm chạm mặt đi, dù cho hoàn cảnh như thế nào, nguyên thân đối với Triệu Đại Hổ là thật lòng, bằng không cũng sẽ không bởi vì gặp đả kích như vậy mà toi đời nhà ma, nhưng Triệu gia đối xử như vậy, nguyên thân cũng không có oán thán hay tức giận, cúng Triệu Đại Hổ, Đường Xuân Minh cũng là cúng cho nguyên thân, hi vọng nguyên thân có thể đầu thai một lần nữa, đời sau không nên gặp phải người như Triệu Đại Hổ, hai đứa nhỏ này, hắn nhất định sẽ cố gắng nuôi lớn.

Ánh lửa sáng lên, khói bay đầy trời, thật lâu không thể tiêu tan được, giống như nghe được tiếng lòng của Đường Xuân Minh, một cơn gió thoảng qua, khói rất nhanh liền tán đi, bầu trời sáng sủa hẳn lên, như là báo trước cuộc sống tương lai, hoặc có thể là nguyên thân chúc phúc hắn cùng hai đứa con trai.

“Nào, hướng chỗ này cúi đầu, sau này đem áo bố ném vào đống lửa.” Đường Xuân Minh chỉ vào phương hướng khói tan đi nói với A Lâm.

Ngày hôm nay A Lâm cũng vô cùng ngoan ngoãn, a mẫu làm cỏ, nó cũng đến bên người a mẫu giúp đỡ, dù cho lấy sức mạnh của nó cũng không thể nào nhổ được cây nào, thời điểm a mẫu bày ra đồ tế, hắn cũng ngoan ngoãn ở một bên hỗ trợ, hiểu chuyện đến làm người ta đau lòng.

“Vâng ạ, a mẫu.” A Lâm nghe lời làm việc, thân thể được Đường Xuân Minh nuôi đến tròn  vo hơn nữa mặc lại nhiều, khó khăn mới làm xong động tác Đường Xuân Minh bảo, Đường Xuân Minh nhìn thấy tâm tình nhất thời chuyển biến, khóe mắt cũng lộ ra ý cười, chờ đến khi A Lâm đem áo bố trên người ném vào đống lửa thì nó ngẩng đầu ánh mắt sáng rỡ cầu khen ngợi, Đường Xuân Minh cười vuốt đầu nó.

Vương Anh cũng ôm tiểu A Sâm hướng về phía mộ phần vái một cái, đem áo bố trên người nó cũng cởi xuống.

Cuối cùng là Đường Xuân Minh.

Chỉ có tiểu A Sâm không buồn không lo, vẫy vẫy móng vuốt cười a a, trời lạnh nên nó ít khi được ra ngoài chơi, ngày hôm nay được ra thông khó nó là người vui nhất a.

“Đi thôi, chúng ta trở về, Phong thúc thúc của các con  còn đang chờ ở nhà đấy.” Đường Xuân Minh xoa xoa nắn nắn mũi của tiểu A Sâm, dắt tay A Lâm nói, đoàn người xoay người hướng về phía ngược lại mộ phần.

Lúc sắp ra khỏi phạm vi nghĩa địa mới nhìn thấy người của Triệu gia xuất hiện, quy mô của đội mũ thực sự không nhỏ, ngoại trừ Triệu lão ma cùng Triệu lão tam, còn có một gia đình của Tam thúc công, người lớn người bé cũng có hơn mười mấy người, Đường Xuân Minh ôm lấy A Lâm cùng mẹ kế hướng sang một bên, bọn họ nhiều người nên để cho bọn họ đi trước.

Đám người kia vừa nhìn thấy Đường Xuân Minh thì vẻ mặt khác nhau, có coi thường, có hận không thể nhào tới cắn một cái, còn có con mắt đố kỵ, đương nhiên còn có xấu hổ muốn che mặt, Đường Xuân Minh cùng Vương Anh quét mắt qua liền nhìn thấy toàn bộ, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Có mấy gia đình nhìn thấy vẻ mặt của Triệu lão ma cùng Vương Xuân Hoa, hận không thể cách xa mấy người này một chút, tuy không thể làm quá rõ ràng, nhưng rõ ràng là thả chậm cước bộ kéo ra một khoảng cách nhỏ với những người này. Mắt thấy những tháng ngày của Minh ca nhi càng ngày càng tốt, trong lòng bọn họ vô cùng ước ao, dưới cái nhìn của bọn họ, cùng chờ Triệu lão tam hư vô mờ ảo kia không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện được, không bằng theo Minh ca nhi, lợi ích thực tế gần ngay trước mắt lập tức thấy được, nhưng mà tam thúc công lại một mực hạn chế bọn họ không cho bọn họ qua lại cùng Minh ca nhi.

Nhưng mà có mấy gia đình vẫn len lén chạy đến chỗ Lý Chính mua một mẫu lúa mạch về trồng, cũng không cho người trong nhà lộ ra đến tai tam thúc công, trời đất bao la tam thúc công không quản được vấn đề ăn cơm của bọn họ.