Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Ôn Luân có chuyện, Hùng gia là giấu không được.

Ôn Luân trong khoảng thời gian này siêng năng chạy lên núi, nhưng vài ngày gần đây lại không thấy cậu đâu, các thôn dân trên núi làm công chỉ cần có chút tâm đều kịp phản ứng.

“Ôn đại thiếu gia như thế nào mấy ngày nay không gặp người?”

“Hình như là không được.”

“A? Xảy ra chuyện gì?”

“Hai ngày trước thấy Ôn đại thiếu gia bị người nâng đi xuống.”

“Tê… Không thể nào? Bất quá, Ôn đại thiếu gia thể trạng hình như không tốt lắm.”

“Người này phải đi rồi thì làm sao?”

“Xuy! Có đi hay không, còn không giống nhau. Chẳng lẽ quầy lớn như vậy nói đóng liền đóng? Đại Hùng còn có một đống đồng bào ở đây.”

“Cũng đúng.”

Ôn Luân nghe thanh âm chít chít oai oai này, khó chịu cau mày. Tiếp cậu lại nghe được một ít thôn dân khác nói, lại giãn mày ra. Tốp mầm trà lúc đầu thôn trưởng mua về, có hơn một nửa nhân gia đem đổi cho những nhà khác, hiện tại có trà trang xuất thân đại sư cùng lão nông dân trồng chè chỉ đạo miễn phí gieo trồng cùng chế trà, cho nên bọn họ đều hối hận chồng chất. Đừng hy vọng bọn họ sẽ tự nhận mình xui xẻo, hiện tại còn có một nhà đang nháo yêu thiêu thân, còn những nhà lúc trước mua mầm trà, cơ hồ gia gia đều náo nhiệt đến thực.

Ôn Luân mấy ngày nay bị Đại Hùng “Giam lỏng” tại nhà, cơ hồ mỗi ngày đều phải dựa vào “Kịch truyền thanh” giải buồn. Cậu buông thư xuống, đứng lên, Diêu Thanh cơ hồ lập tức liền ngẩng đầu nhìn cậu.

Ôn Luân khí yếu nói: “Ta chỉ là muốn đi một chút, ở trong phòng.” Cậu làm sao biết bản thân sẽ té xỉu, hơn nữa thân thể cậu không có vấn đề gì a, cả Hoa lão thần y đều nói cậu không thành vấn đề, như thế nào lại không được hành động tự do?

Diêu Thanh không chút nào thả lỏng mà theo dõi cậu, cường điệu: “Không thể ra cửa phòng.”

Vô luận là vườn trà, dược viên hay là trà xưởng, ký túc xá đang dựng lên đều không thể ly khai người, nếu không Đại Hùng khẳng định phi thường vui lòng tự mình làm cai ngục. Hiện tại Đại Hùng không ở, trong có Diêu Thanh theo dõi, ngoài có Lý Nhị, ngoài cửa còn có Bích Hà ở. Ôn Luân lại không có năng lực qua năm quan, chém sáu tướng, thân là một nhược kê chân chính, chỉ có thể cả ngày bị theo dõi.

Trạch là không có gì nha, nhưng mà nơi này lại không có internet, lăn qua lộn lại chỉ vài cuốn sách như vậy, còn đều là thư trong trí nhớ nguyên thân đều xem qua, thật nhàm chán có được hay không ( gào thét -ing)!

Ôn Luân đứng ở cửa sổ, nhìn khắp sân lá trà xanh đang tại phơi nắng, hướng tiểu cai ngục trình thân thỉnh: “A Thanh, Tiểu sư thúc không ra khỏi cửa phòng, chúng ta làm một ít chuyện được không?”

Diêu Thanh không chút nghĩ ngợi, như đinh đóng cột: “Không được.”

Ôn Luân cũng không tranh luận, thật sâu thở dài, vẻ mặt hướng tới ngoài cửa sổ.

Diêu Thanh cầm lấy sách, tiếp tục đọc.

Ôn Luân ánh mắt phiêu liếc mắt xuống phía dưới một cái, lại thở dài, các loại bất đắc dĩ nhàm chán trên đời không cái gì vui.

Diêu Thanh tay cầm sách nắm chặt, nhỏ giọng nói: “Tiểu sư thúc muốn làm cái gì?”

Ôn Luân lắc lắc đầu: “Bỏ đi, không làm khó dễ ngươi.”

Diêu Thanh nhìn nhìn Ôn Luân, đơn giản buông sách xuống, nhảy xuống ghế dựa: “Tiểu sư thúc cứ nói đừng ngại.” Đại Hùng thúc nói không cho Tiểu sư thúc đi ra ngoài là được, chuyện khác hẳn là không có quan hệ gì đi?

Ôn Luân vỗ vỗ hai cái tiểu sừng trên đầu Diêu Thanh, cười lắc lắc đầu: “Tiểu sư thúc không có việc gì, A Thanh chỉ quản đọc sách đi.” Nói xong, cậu lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế, cầm một quyển sách, ánh mắt lại nhìn ngoài cửa sổ.

Diêu Thanh nhíu mày, bò lên ghế dựa, thấy lá trà ngoài cửa sổ, như có sở ngộ.

Những dã trà này tất cả đều được hái từ trong thung lũng. Sau khi nông dân trồng trà trong trà trang đến, cắt cành trước hái một đám, dù sao cũng là làm giao lưu kỹ thuật, đối với phẩm chất lá trà cũng không nhiều chú ý. Hoặc là nói, làm công cụ dạy học mà nói, loại không chú ý mới tốt. Ít nhất bởi vì dạy học mà sinh ra tổn thất sẽ không quá lớn.

Địa phương nguyên bản dùng làm lâm thời trà xưởng, hiện tại đang tại xây dựng rầm rộ, nên lớp dạy học đều bị đưa đến sân Hùng gia.

Sư phụ chế trà đang nghiêm túc làm mẫu, bên cạnh là nhóm sư phụ chế trà tương lai được sàng chọn ra tới, ánh mắt nhìn chằm chằm sư phụ chế trà mỗi một bước làm.

Chế trà là một môn đại học vấn, trong khoảng thời gian ngắn có thể nắm giữ thật tốt là không có khả năng. Hơn nữa, chủng loại lá trà rất nhiều, mỗi một loại trà từ lựa chọn bộ vị lá trà, đến phơi nắng như thế nào, sao như thế nào, có cần lên men hay không, trình độ lên men ra sao, còn có phối hợp đốt củi, có yêu cầu ướp trà hay không, vô cùng phức tạp.

Đại sư phụ chế trà đến từ ba cái trà trang, thêm đồng thời cũng chỉ là có vài loại sở trường. Chính là vài loại này, đã đủ cho bọn họ học.

Ôn Luân tựa vào ghế trên, một bên nhìn nhóm sư phụ chế trà giảng giải, một bên bắt giữ mỗi cái chi tiết về lá trà.

Diêu Thanh nhìn nhìn, yên lặng từ ghế trên đi xuống dưới, đi ra cửa đi gọi Lý Nhị.

Ôn Luân chân mày cau lại, nhẹ nhàng nhe răng, một chút cũng không có tâm áy náy khi lừa gạt sự đồng tình của tiểu hài tử. Không trong chốc lát, Bích Hà đi đến bên người sư phụ chế trà, sư phụ chế trà kia ngẩn người, tiếp đón đồ đệ, đem công cụ dọn đến phía trước cửa sổ phòng Ôn Luân.

Ôn Luân cười gật gật đầu.

Diêu Thanh vào cửa, lắc đầu thở dài, đột nhiên lĩnh ngộ được Ôn Luân nói qua một câu ——  thân thể là tiền vốn cách mạng. Tiểu hài nhi lập tức quyết định càng thêm cố gắng luyện võ, giáo hóa hương dân gánh nặng đường xa, tám trăm dặm đại sơn có nhiều nguy hiểm, hắn phải có một thân thể tốt, mới có thể giáo hóa càng nhiều người miền núi. Đại Trà thôn, chính là một cái bắt đầu!

Ôn Luân không biết Diêu Thanh đang suy nghĩ gì. Trong lớp học tại nhà do cậu tự tay dạy, Diêu Thanh là thuộc loại đệ tử bớt lo nhất, nhưng mà có khi cậu cũng thường thường không biết trong lòng tiểu hài nhi đang suy nghĩ gì, luôn cảm thấy thằng bé đang tại làm các loại quyết định, có một loại ý thức như ông trời giáng xuống cho bản thân sứ mệnh lớn.

Tới gần ngày mùa thu, sư phụ chế trà cùng lão nông dân trồng trà đều đi trở về trà trang. Đây là thời điểm vườn trà vội nhất, cho dù là mặt mũi của lão Huyện Bá cũng không thể mạnh lưu người ở lại trong Đại Trà thôn.

Trà thu ngắt lấy cùng chế tác so trà xuân càng dụng tâm hơn, từ ngắt lấy mỗi một bước đều là phải qua tay sư phụ già kinh nghiệm phong phú. Cho dù là đại trà trang như Tuấn Hiền trà trang, cũng không có được vài vị đại sư phụ.

Nói đến, bọn họ tổng cộng cũng chỉ sáu người, nhưng vừa ly khai Đại Trà thôn, Ôn Luân đã cảm thấy toàn bộ thôn đều yên tĩnh trở lại.

Đại Hùng cũng nhàn một ít. Phòng thu chi cùng quản gia đã có thể dần dần phát huy công dụng, trà xưởng cùng ký túc xá nơi đó trụ cột kiến thiết cũng đã không sai biệt lắm.

Thời điểm các thôn dân bắt đầu thu gặt hoa màu, vườn trà cũng thử ngắt lấy một đám trà thu. Số lượng cực nhỏ, nhưng phơi nắng đầy một sân.

Trải qua Ôn Luân cùng Đại Hùng tiến sâu nhiều lần xâm nhập bàn bạc sau, Đại Hùng rốt cục đồng ý chuyển một đống lá trà nhỏ cho Ôn Luân chơi.

Không sai, chính là chơi.

Bất quá Ôn đại thiếu gia địa vị bất đồng, cho dù là chơi, cũng thập phần cao đoan, bên người có nha hoàn hầu hạ, có tiểu cai ngục nhìn chằm chằm.

Đồng dạng bước đi, Ôn Luân mỗi một bước tại người khác nhìn trong mắt, đều có chút như vui đùa. Cậu cơ hồ nhảy vọt qua bước phán đoán, trực tiếp thượng tay. Sư phụ già có kinh nghiệm, đều thông qua loại kinh nghiệm này, mới có thể đoán được điểm khác nhau vi diệu trong đó, biết mỗi cái bước đi hẳn là từ thời điểm nào bắt đầu, thời điểm nào chấm dứt.

Ôn Luân làm việc, nói dễ nghe là đại khai đại hợp, nói trắng ra chút chính là làm hỏng thứ tốt.

Nhất là Lý Nhị, nhìn Ôn Luân xuống tay những lá trà đó, quả thực trong lòng lấy máu.

Đừng nhìn hiện tại một sân đều là lá trà, nhưng chờ đến chế thành thành phẩm, căn bản là không bao nhiêu.

Các thôn dân trồng số lượng ít, toàn gia có thể hái đến lượng càng ít. Lá trà phẩm chất sai biệt, tạo thành giá cả sai lệch thập phần cách xa. Các thôn dân đối đãi lá trà, so đối đãi thu hồi tới hoa màu còn muốn coi trọng hơn.

Nhưng hoa màu phải phơi nắng khô thu vào kho, lá trà cũng phải phơi nắng, hơn nữa phơi nắng càng cần chú ý. Trong núi địa phương thích hợp phơi chỉ một chút như vậy, trong khoảng thời gian này người trong thôn cơ hồ mỗi ngày vì địa bàn mà đánh mấy trận.

Hơn nữa còn có đám tiểu quỷ nuôi thả nghịch ngợm gây sự, toàn bộ thôn cơ hồ lật trời.

Ôn Luân một đám lá trà nhỏ đã ngâm nước hơn phân nửa, hiện tại liền muốn bắt đầu chân chính sao trà.

Trước kia cậu có một giáo sư cũng thích tự sao trà cho mình, trong nhà còn có vườn trà. Có mấy sư huynh sư tỷ còn cùng nhau đi thăm thực tập, đó là chân chính ngọn núi, khu bảo hộ tự nhiên, thâm sơn độ cao so với mặt biển trên tám trăm mét, chuyên sản xuất Vân Vụ trà, từ sinh trưởng đến thành trà không dính nửa điểm tro bụi, dùng nước suối trong núi phao, hương vị kia… Ôn Luân không uống qua, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản Ôn Luân hướng tới.

Bếp lò dựng xong, đốt tùng mộc, nồi lớn hơi hơi nghiêng. Chuẩn bị sẵn sàng công tác, Ôn Luân ngồi trên một cái băng ghế nhỏ, vươn tay cách nồi lớn một khoảng nhỏ cảm thụ độ ấm, cảm thấy không sai biệt lắm sau, bóc một nắm lá trà bỏ vào trong nồi. Lá trà phải bị nóng đều, cho nên không được dừng tay đảo, dùng tay.

Ừ, là trực tiếp dùng tay không.

Ôn đại thiếu gia loại “Quân tử” này ngay cả sạn nồi cũng chưa từng cầm qua, thiếu chút nữa liền đem một cái móng vuốt sao chín.

Gần đây, nhóm tân thủ chế trà phát sinh loại sự cố này cũng không phải án đặc biệt, nhưng Ôn Luân da mềm thịt non, cho nên thoạt nhìn càng thêm nghiêm trọng hơn.

Thuốc mỡ là có sẵn. Hoa Vĩnh sớm có đoán trước, trước đó phối trí rất nhiều.

Đại Hùng mày nhăn đến có thể kẹp chết muỗi.

Ôn Luân dùng cái tay khỏe còn lại, đập vào ót y: “Sách, ta cũng không phải cái gì tiểu cô nương, chỉ là đỏ một chút mà thôi.” Ngay cả cái bọt nước cũng không nóng ra, có tất yếu đại kinh tiểu quái như vậy sao? Còn bao băng gạc, thật sự là đủ.

Đại Hùng vẫn cảm thấy không thoải mái: “Tức phụ, đệ thích sao trà như vậy?” Không thể trực tiếp giao cho người khác tới làm sao? Trong trà xưởng người có thiên phú không ít, hơn nữa còn có đại sư phụ chế trà không tàng tư mà giáo dục như vậy. Tức phụ ở nhà hảo hảo đọc sách nghiên cứu học vấn là được, hà tất làm những việc nặng này đó?

Ôn Luân không chút do dự gật đầu: “Ân.” Dừng một chút, cậu cúi đầu cười khổ, “Dĩ vãng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Ta đọc sách đọc thành như vậy, cha ta hẳn là thực phức tạp đi.”

Đại Hùng đầu tim nhảy dựng, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu tức phụ, cổ họng như là bị nghẹn không nói ra lời.

Ôn Luân tiếp tục đánh bài bi tình: “Dù sao cứ như vậy đi. Có một vườn trà, cũng có thể bớt nhàn hạ. Chuyện đọc sách nghiên cứu học vấn, vẫn là giao cho A Thanh tốt hơn.” Ôn Luân nghe không được Đại Hùng trả lời, cẩn thận giương mắt, bị hốc mắt ửng đỏ của Đại Hùng làm cho hoảng sợ, “Huynh làm sao vậy?” Cậu không nói gì đó rất phiến tình đi?

Đại Hùng lắc lắc đầu, vươn tay ôm lấy người, thật lâu sau mới nói: “Muốn học sao trà thì tiếp tục đi.” Vô luận là lập trường của lão Huyện Bá, hay là xuất phát từ lập trường của y, Ôn Luân cũng không thể vào triều làm quan.

Nhất là y, thân là một người võ tướng, từ xưa hoàng quyền kiêng kị nhất văn võ cấu kết. Tập đoàn quan văn cùng tập đoàn võ quan các đời lịch đại đều giương cung bạt kiếm, cũng không phải nhìn nhau không vừa mắt đơn giản như vậy. Bản thân y thân phận như vậy, Ôn Luân cho dù làm quan, cũng sẽ không có cái gì phát triển, thậm chí còn sẽ cuốn vào trận đấu đá của thế lực khắp nơi, còn không bằng dưới sự bảo vệ của y, làm một nông dân trồng trà bằng lòng với số mệnh.