Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Không giống với mấy lần trước, lúc này đây lên núi, thời tiết thật ấm áp. Ôn Luân phát hiện còn có không ít người ra vào núi, nam nữ già trẻ đều có.

Đại Hùng liền bớt thời giờ giải thích cho Ôn Luân: “Những người này là đến hái thuốc.”

Trong tám trăm dặm đại sơn tài nguyên tự nhiên phi thường phong phú, dù cho nguy hiểm cũng không ngăn cản được dân chúng đang sống không nổi. Nửa số người hái thuốc đều là người miền núi, chỉ có một phần nhỏ là đại phu. Giống Hoa lão thần y và Hoa Vĩnh, trước kia cũng thường xuyên tự mình lên núi hái thuốc.

Hái thuốc không là chuyện một hai ngày. Những đại phu ngẫu nhiên sẽ ở lại trong núi, ngủ lại trong thôn, dùng y thuật để đổi lấy ăn ở, cũng sẽ dạy thôn dân phân biệt một ít thảo dược thông thường vân vân.

Giống thôn dân Đại Trà thôn, hàng năm thu thập thảo dược đối với thôn dân mà nói, cũng là hạng nhất thu vào trọng yếu của gia đình.

Năm nay đối với thôn dân Đại Trà thôn cùng vài toà thôn phụ cận mà nói, tình huống muốn tốt hơn nhiều, bởi vì bọn họ có Hoa Vĩnh tọa trấn. Các thôn dân có đau đầu nhức óc, cũng không cần bản thân chịu khổ, cầm lên một ít thảo dược chỉ định, liền có thể nhìn chẩn mạch.

Hoa Vĩnh chỉ định thảo dược trong tám trăm dặm đại sơn không nói nơi nơi đều có, nhưng cũng không hiếm thấy. Các thôn dân đối Hoa Vĩnh cảm kích, cơ hồ nhanh bắt kịp Bồ Tát sống. Nhưng luôn có vài tên thích phá hư quy củ.

“Hoa đại phu, van cầu ngài nhìn xem đi! Oa nhi đã sắp ba ngày chưa ăn thứ gì … Hài tử mới lớn một chút như vậy, mắt thấy liền sắp đi a! Ông trời ơi!” Phụ nhân ôm tiểu hài nhi chừng năm sáu tuổi, khóc đến đầy trời đen kịt.

Một bên nam nhân ngăm đen chính là dập đầu bộp bộp.

Hai tráng hán đứng ở bên người Hoa Vĩnh, mày ụ thành núi.

Hoa Vĩnh thần tình khó xử: “Đứa nhỏ này không nghiêm trọng như vậy, làm chút trần bì ngậm thì tốt rồi.”

Nam nhân kia thần tình không thể tin: “Hoa đại phu, ngài vậy mà gạt người! Chúng ta mặc dù nghèo, cũng không thể lừa gạt chúng ta như vậy. Ngài là Bồ Tát sống, có thể thưởng xuống chút tiên thảo…”

“Phi!” Nam nhân nói còn chưa nói xong, bên cạnh đã bay tới một cước liền đá người lăn trên mặt đất. Tráng hán nhảy qua hướng bên cạnh, tránh thoát phụ nhân kia đâm vào, thân thủ linh hoạt vô cùng.

Trái lại phụ nhân kia lại ngã trên mặt đất, oa nhi ôm vào trong ngực đều ngã văng ra ngoài, ủ rũ khóc như tiểu miêu.

Phụ nhân kia rõ ràng không đứng dậy, quỳ rạp trên mặt đất một phen khóc rống.

Tráng hán hắc hắc cười lạnh: “Đổng nhị cẩu tử cùng tức phụ ngươi, ở đây cũng không phải là Đổng gia thôn các ngươi! Nghĩ đến Đại Trà thôn chúng ta nháo sự, có phải ngứa da hay không?”

Phụ nhân kia giọng càng thêm khóc lớn hơn.

Ôn Luân thật xa chợt nghe được, bị thanh âm kia đâm vào ót đau. Lư xe đến phụ cận vừa thấy, phụ nhân kia đã bị vài phụ nhân trong thôn vây quanh.

Đừng nhìn người trong thôn quanh năm suốt tháng ăn không đến mấy lần cơm no, nhưng mà thời điểm đánh nhau mắng chửi người, khí lực tuyệt đối lớn mạnh. Tức phụ Đổng nhị cẩu đã khóc kêu không ra hơi.

Người Đại Trà thôn còn tại hùng hùng hổ hổ: “Chỉ có nhà ngươi có oa nhi, nhà khác không có?”

“Nhà ngươi oa nhi nhiều quý cỡ nào, còn xin tiên thảo!”

“Đem toàn gia ngươi đều bán, cũng mua không nổi tiên thảo!”

“Còn trông cậy vào Hoa đại phu cho không, người nào a?”

“Không phải là ỷ vào bản thân nghèo đi!”

Phụt. Ôn Luân nghe được mỉm cười, ngẫm lại cảm thấy rất có đạo lý.

Diêu Thanh nghe được liên tục gật đầu: “Thì ra là thế. Nghèo, cũng là thế. Cái gọi là ỷ thế hiếp người, bọn họ liền ỷ vào chính mình nghèo, đến hiếp bức Hoa đại phu thiện tâm.”

Ôn Luân sờ sờ đầu Diêu Thanh: “Quả thật như thế. Nhưng mà bọn họ cho tới bây giờ cũng không nghĩ, nguyên nhân bọn họ nghèo là bởi vì bản thân bọn họ, Hoa đại phu cũng không thiếu bọn họ cái gì. Huống chi, họ còn đòi lấy tiên thảo, quả thực là không biết liêm sỉ.”

Lần biểu hiện này của các thôn dân Đại Trà thôn, ngược lại ra ngoài Ôn Luân đoán trước. Loại chuyện này khả năng không phải là lần đầu tiên, nếu không bên người Hoa Vĩnh sẽ không mang theo hai tráng hán.

Đại Hùng không kỳ quái: “Trong thôn mình có nhìn nhau không vừa mắt như thế nào, cũng là chuyện trong thôn mình. Thôn khác khi dễ tới cửa là không thể được.”

Vừa nói như thế, Ôn Luân liền hiểu. Thì ra Đại Trà thôn cái thôn tạp họ như này còn rất đoàn kết nha.

Người trong thôn thấy Đại Hùng một chuyến trở lại, nhất thời cũng cố không làm ầm ĩ, sôi nổi xông tới, đối với đại lư tiểu lư, ánh mắt đều hâm mộ đỏ. Bất quá bọn hắn đỏ mắt thì đỏ mắt, tối thiểu giáp mặt không nói gì không giữ lời, nhìn ra được là đang nghĩ muốn lấy lòng, nhưng cứ xoa xoa tay mãi cũng không biết nói cái gì.

Hiện tại trong thôn nhiều người, các thôn dân ngày cũng tốt hơn rất nhiều. Vườn trà cùng dược viên sắp mở ra, đối Ôn Luân mà nói cũng chính là một câu nói, nhưng thời điểm cụ thể thực thi, tuyệt đối sẽ không lướt nhẹ như vậy.

Ôn Luân trở lại nhà, nghe được nhóm tráng hán cùng Đại Hùng hội báo công tác trong khoảng thời gian này, mới chậm chạp hồi thần.

Cây trà cũng tốt, thảo dược cũng thế, không phải tùy tiện có một ngọn núi là có thể trồng. Phía sau núi đá nhiều, chỉ xử trí những phiến đá đó, cũng không phải là một chuyện nhỏ, còn phải đem vùng núi khai khẩn xong, hạ phân, vận chuyển mầm trà tới trong khoảng thời gian ngắn trồng xuống… Ôn Luân phủi tay chưởng quầy, Đại Hùng lại không ở, nhóm tráng hán sầu hỏng.

Đại Hùng hướng Hoa Vĩnh thi lễ: “Nhờ có Hoa thúc.”

Hoa Vĩnh cười tủm tỉm mà xua tay: “Chỗ nào chỗ nào. Vừa lúc các thôn dân hình như muốn ra ngoài làm công, dứt khoát liền để cho bọn họ ở trong thôn làm việc thôi.”

Thời gian rất khẩn, Hoa Vĩnh liền làm chủ để các thôn dân vào vườn trà cùng dược viên công tác. Đức hạnh của thôn dân, đừng nói là Đại Hùng, đến Ôn Luân cũng có thể biết, làm cho bọn họ thành thành thật thật làm công, cơ hồ là chuyện không thể nào. Vậy trong đó Hoa Vĩnh nhất định là đã dùng chút thủ đoạn.

Hoa Vĩnh tiếp giảng đến một người: “Chuyện này ta ngược lại là chính mình làm chủ, thay vườn trà mua người.”

“Mua người?” Ôn Luân có chút kỳ quái, Hoa Vĩnh lại không xuống núi, trong núi này như thế nào mua người? Chẳng lẽ là giống thằng nhóc Nhị Trụ tử kia cứng rắn nhét tới?

Đại Hùng nhìn biểu tình của Ôn Luân, vỗ vỗ lưng cậu: “Xảy ra chuyện gì?”

Hoa Vĩnh cười tủm tỉm mà nói: “Người này gọi Lý Thổ Sinh. Các ngươi sau khi xuống núi không cách vài ngày, cũng không biết từ nơi nào hỏi thăm tới, biết chúng ta ở đây muốn mở vườn trà. Hắn liền gánh hai khuông mầm trà đi lên bán. Mầm trà tuy rằng nhỏ một chút, nhưng lớn lên thật không tệ.”

Chuyện này, còn mệt đến Hoa Vĩnh ánh mắt lợi hại, nếu không liền mệt lớn. Hoa Vĩnh là từ trong đống thảo dược lớn lên, đối với việc nhận thảo dược đã thành bản năng. Rất nhiều thảo dược cùng độc thảo thường thường chỉ có khác biệt phi thường rất nhỏ, Hoa Vĩnh ở phương diện này tuyệt đối sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn thấu bộ dáng những mầm trà kia, cùng Tuấn Hiền trà trang đưa tới mầm trà có khác biệt rất nhỏ.

Nguyên bản giá cả mầm trà, thuần túy là kiếm đồng tiền vất vả, chính là này khác biệt vừa ra tới, chuyện liền không đúng. Nếu không có Hoa Vĩnh ngăn cản, Lý Thổ Sinh thiếu chút nữa bị nhóm tráng hán đánh chết.

Hoa Vĩnh nói tới chỗ này, cả khuôn mặt đều cười lên: “Hắc hắc, thật đúng là chúng ta số đỏ. Lý Thổ Sinh này trước kia là lão nông dân trồng trà ở Tuấn Hiền trà trang, đối chuyện trồng trà rất rõ.”

Trước kia? Ôn Luân nghe ra không đúng: “Như thế nào từ Tuấn Hiền trà trang ra tới?”

“Nghe nói là nhiễm nghiện cờ bạc, đánh thua đến bán cả con mình, tức phụ cùng hắn hòa ly, hắn cũng bị Tuấn Hiền trà trang đuổi.”

Ôn Luân nghe đoạn này, luôn cảm thấy có chút quen tai. Mới nghĩ hình như ở chỗ nào nghe rồi, chợt nghe thấy thanh âm Lý Nhị đè ép phẫn nộ: “Ngươi như thế nào tới đây?”

“Nhị, Nhị oa.”

Ôn Luân cùng Đại Hùng liếc nhau, thật sự là vô xảo bất thành thư. Lý Thổ Sinh này dĩ nhiên là cha Lý Nhị?

Sau khi khung cảnh phụ tử quen biết nhau hỗn loạn rốt cục kết thúc, Ôn Luân cùng Đại Hùng gặp được Lý Thổ Sinh.

Nói thật ra, Lý Thổ Sinh này lớn lên thật sự không giống như là nông dân trồng trà, tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng diện mạo như vậy tuyệt đối đảm đương được bốn chữ nhân vật phong lưu, đem đầy đủ những danh môn đệ tử tự xưng là ngọc thụ lâm phong bỏ xa tám con phố. Không khó nhìn ra tướng mạo Lý Nhị là giống ai.

Người này dù sao cũng chính là một nông dân trồng trà, mặc một thân vải thô quần áo đắp mụn vá, tư thái pha trà lại giống như đại gia, tuyệt đối là dung mạo thêm phân.

Bất quá, trà này phao thật tâm không tồi.

Ôn Luân một thân kiến thức cùng phẩm vị đều là nguyên thân mang đến, gặp qua cùng đã dùng qua thứ tốt, chỉ nhiều không ít. Ôn Luân đặt chén trà xuống, bất động thanh sắc: “Mang ta đi nhìn xem những mầm trà đó.” Không quan hệ đến nghiện cờ bạc, trên núi này không có chỗ bài bạc. Nếu thực sự có cái gì tật xấu, nhóm tráng hán thu thập còn không phải chỉ như một bữa ăn sao. Ôn Luân một chút cũng không lo lắng.

Mầm trà này chỉ đương nhiên là những cái Lý Thổ Sinh mang đến. Thời điểm hắn gánh tới trên núi nhiều đến nỗi có chút cố sức, nhưng so với đỉnh núi liên miên này mà nói, thì mầm trà này chỉ có chiếm một góc mà thôi. Dù sao đất đai mở ra cũng đủ, Hoa Vĩnh liền làm chủ khiến hắn đem những mầm trà quái dị này trồng trên một cái sườn núi nhỏ.

Chỗ kia có chút xa. Nửa đoạn trước Ôn Luân còn có thể kiên trì tự mình đi, đoạn sau liền bị Đại Hùng ghét bỏ đi quá chậm, trực tiếp cõng đi qua.

Đến đích, Ôn Luân trước mắt sáng ngời: “Cây dầu trà!” Cậu tốt xấu cũng học hai năm nông khoa, tuy rằng nhận thức thu hoạch còn không bằng đồng học xuất thân nông thôn, nhưng thi thố vẫn là gánh được. Được rồi, đại bộ phận đều trả lại cho lão sư. Cậu nhớ rõ cây dầu trà, còn bởi vì một đề mục thiếu chút nữa hại cậu oanh liệt tại trường thi, quả thực là loại khắc cốt minh tâm.

Cây dầu trà là hảo vật.

Lý Thổ Sinh không hiểu, nhưng không ngại hắn đoán được từ biểu tình của chủ gia, vội nói: “Nơi ta phát hiện, còn có rất nhiều. Nếu đại thiếu gia yêu cầu, hiện tại còn kịp dời đi.”

Ôn Luân quả thực không chút nghĩ ngợi đã gật đầu.

Đại Hùng ngăn cản một phen, hỏi rõ ràng địa phương, số lượng cây sơn trà, lớn nhỏ, yêu cầu công cụ cùng nhân thủ, lại tìm một người tráng hán hỏi lượng công việc gần đây của vườn trà cùng dược viên, mới chọn lựa vài người, tính toán ngày hôm sau liền đi đem cây sơn trà vận đến.

Ôn Luân quả thực muốn che mặt. Chuyện gì cũng không đơn giản, cậu còn cần phải học hỏi hơn nhiều.

“Cây dầu trà là có thể ép dầu?” Đại Hùng căn cứ theo tên như ý nghĩa mà liên tưởng.

(Chỗ này có điều cần nói, cây này qt dịch là cây dầu sở thụ – 油茶树tìm trên gg sẽ cho ra sơn trà, tên tiếng anh của hoa là Camellia Oleifera Abel, hạt hoa cho ra dầu và ăn được, ở Nhật có bán mỹ phẩm tinh dầu này)

TrinhTrinh: vì câu trên có nói Hùng ca từ tên mà liên tưởng ra tác dụng của cây này nên tui đổi nó thành cây dầu trà luôn.

Ôn Luân gật đầu: “Ân. Kỳ thật hạt cây trà bình thường cũng có thể ép dầu, nhưng hạt không nhiều lắm, có thể ép ra dầu cũng không bao nhiêu. Cây dầu trà liền không giống.”

Đại Hùng nghĩ nghĩ, đột nhiên chần chờ nói: “Trong thôn chúng có thể trồng chút không? Vừa rồi Lý Thổ Sinh nói số lượng hình như không ít, chúng ta cũng không thể toàn không mang về, dù sao chính là cho người trong thôn thêm cái đường kiếm tiền, đến lúc đó còn có thể làm cho bọn họ xuất lực.”

Trải qua vài vòng đả kích sau, Ôn Luân đã nhận thức đầy đủ được chỗ quản lý thiếu hụt của bản thân, trực tiếp để Đại Hùng làm chủ: “Huynh cảm thấy được là được.”

Đại Hùng liếc mắt nhìn kỹ Ôn Luân một cái, lôi kéo cậu đi tìm thôn trưởng, nói chuyện cây dầu trà, bắt chẹt “Giá cả”: “Mỗi người đưa ba mươi khối mầm trà cho vườn trà, nhiều ra đều về chính mình.”

Thôn trưởng đập bàn: “Đi!”