Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Ôn Thành cảm thấy bất lực cô độc cực kỳ!

Đồng môn của hắn ít nhiều đều biết chuyện Ôn gia, nhưng sau khi trải qua sự kiện chép phạt, trong lòng Ôn Thành đối với sự lợi hại của ca ca vẫn luôn có điểm bỡ ngỡ. Hiện tại bọn họ liền thấy, Ôn Luân sắc mặt như thường đứng nói chuyện cùng nhiều đại nhân vật bình thường không thể tiếp xúc đến, nhất thời cả bọn đều tâm sinh hướng tới.

“Ôn ca ca thật là lợi hại a.”

“Tê… Ôn ca ca thế nhưng lại là quan môn đệ tử của Diêu Đại tiên sinh!”

“!”

Ôn Thành bị đồng học mang thần tình dấu chấm than mà nhìn mình, da mặt co rút. Hắn lén lút đối với bạn tốt, đồng học oán giận vài câu chuyện trong nhà cũng thôi, nhưng trong trường hợp này, hắn cũng không thể giáp mặt tước mặt mũi Ôn Luân. Ở trước mặt nhiều đại gia tiên sinh như vậy, vô luận là Ôn Thành hay là Ôn Luân, đại biểu đều là Ôn gia.

Ôn Thành trong lòng cứ việc nín thở, lúc này cũng không thể không bày ra một chút tư thái vui sướng. Nhưng mà trước mắt trong trà lâu người đến người đi, ai không phải là nhân tinh nha. Điểm ấy mặt ngoài công phu của Ôn Thành, cùng không làm quả thực cũng không có gì khác nhau.

Trà lâu bố trí nhìn rất tùy ý, nhưng trên thực tế thập phần trộn lẫn hứng thú, mỗi một góc tự thành nhất thể, tiện cùng bạn tốt một cái vòng tròn ba năm người gặp nhau một đường.

Thị giả đưa Ôn Thành dẫn tới trước một vòng tọa ỷ. Ôn Thành cùng đồng học ngồi xuống, tùy tay cầm một quyển thư tịch lật xem, so trong nhà còn tùy ý ba phần, mới vừa nhìn không bao lâu,  liền cười đến đầu vai run rẩy.

Một đồng học khác nhìn đến, sát lại nhìn thoáng qua, nhanh chóng che miệng lại, ôm bụng buồn cười.

Ôn Thành thấy thế, đem vài cuốn sách bên tay tùy ý lật lật, phát hiện không phải cái gì cổ kim tạp thuyết, chính là một ít dật sự tin đồn thú vị, câu chuyện nhỏ bé nhanh nhẹn, rồi lại khôi hài thú vị. Ôn Thành không tự giác mà lật ba trang, nhờ thị giả nhẹ giọng nhắc nhở vài lần mới hồi thần.

Đan tử nước trà làm thành một quyển thẻ tre, mặt trên là chủng loại nước trà cơ bản giống các trà lâu khác, chỉ có một thứ hắn chưa nghe nói qua: “Quân tử trà?”

Thị giả nhẹ giọng nói: “Vâng. Quân tử trà này là trà đặc sản của trà lâu chúng ta, chọn dùng lá trà của cổ trà hoang dại trăm năm, thêm mấy vị thảo dược nghiêm khắc điều phối chế thành, có công hiệu dưỡng sinh. Bởi vì cổ trà ra lá trà rất thưa thớt, lượng không nhiều lắm, cho nên mỗi ngày số lượng có hạn.”

Số lượng ít = thứ tốt!

Thứ tốt, cũng tự nhiên có một giá cả tốt. Bất quá một hồ tiền trà, mấy vị đang ngồi cũng không thiếu, gọi đến thập phần sảng khoái. Một vị đồng học khác lại từ một mặt khác trên quyển thẻ tre chọn ra mấy thứ trà bánh: “Trà lâu các ngươi cũng không phải đơn giản, vài dạng ta đều chưa thấy qua, nhưng đừng là thay đổi cái tên.”

Thị giả mỉm cười, cũng không đáp lời, đem đan tử cùng mấy người xác nhận qua, chỉ chốc lát sau liền bưng lên trà cụ cùng trà bánh. Tất cả vật đều đơn giản mộc mạc, rồi lại tại chi tiết nơi nơi tỉ mỉ.

Bàn bên vài vị lão tiên sinh đã nhẹ giọng tán thưởng: “Phong nhã, đại diệu!”

Mấy người nhìn nhau. Hương vị nước trà là cái gì, bọn họ lúc này thật không có không nhấm nháp. Những người ở trước mắt đối bọn họ mà nói, quả thực tương đương với một cái thang trời!

Giữa người đọc sách quả thật có lẽ có chút yêu nói thơ luận phú, ẩn sĩ tán gẫu gửi gắm tình cảm; nhưng bọn hắn đều là muốn vào triều, thanh niên trong tâm đều ôm ấp nhất triều phong hầu bái tướng. Dùng Ôn Luân mà nói, tất cả đều là một trung nhị đế tự cho mình rất cao.

Có thể cùng Ôn Thành xen lẫn với nhau, tất nhiên xuất thân cũng sẽ không kém, nghĩ muốn thượng vị, thì là phải kháo tiến cử. Phân lượng người tiến cử, trực tiếp quan hệ đến bọn họ ở quan trường khởi điểm cao thấp, thậm chí có thể ảnh hưởng đến con đường làm quan của bọn họ. Những người trước mắt này, vô luận là ai đồng ý tiến cử bọn họ, chẳng sợ chính là thay bọn họ nói một hai lời, đó cũng là chuyện khó có được.

Ôn Thành so vơi Ôn Luân còn muốn ngốc hơn, so sánh với đám đồng học cũng không kém. Đồng học của hắn có thể nghĩ được, hắn đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, hơn nữa hắn còn càng suy nghĩ nhiều hơn một phần —— Ôn Luân, chính là ca của hắn!

Ôn Luân không biết tính toán của Ôn Thành, mang theo Diêu Thanh trước mặt vài vị đại gia lăn làm quen. Vài vị lão tiên sinh khảo giáo một phen, nhất thời đối Diêu Thanh khen không dứt miệng.

Diêu Thanh rốt cuộc còn nhỏ tuổi, mấy ngày nay vào phủ thành, Đại Hùng có thời gian rảnh, mỗi ngày mang theo tiểu hài nhi đi chơi. Diêu Thanh chỉ trả lời mấy vấn đề liền hiện ra có chút mệt nhọc. Trong khoảng thời gian ở trên núi này, hắn đi theo tiểu sư huynh của hắn khác không học được, ngược lại dưỡng thành thói quen ngủ trưa, đến giờ liền tự động không giữ được mắt.

Ôn Luân thấy thế, dắt tay tiểu hài nhi, hướng vài vị sư trưởng cáo lui.

Vài lão tiên sinh nhìn hai người rời đi, Ôn Luân ngồi xổm người xuống muốn ôm Diêu Thanh, lại bị Diêu Thanh ấn bả vai cự tuyệt.

“Thật không hổ là tôn tử của Diêu Đại tiên sinh.”

“Cũng may có tiểu sư huynh như Ôn Luân vậy.”

“Tiểu sư huynh mang hài tử thật lưu loát.” Một lão tiên sinh nghĩ đến những đời con cháu nhà mình, quả thực đau đầu.

“Ta ngược lại nghe nói. Ôn Luân xung hỉ cho cha hắn, kết quả gả vào trong tám trăm đại sơn?”

“Ôn Luân thật là hiếu thuận, nghe nói thời điểm cỗ kiệu nâng xuất phủ, bản thân hắn trong lòng còn nhớ phụ thân, cũng đã bi thương quá độ.”

“Phụ thân Ôn Luân… Không là Huyện Bá Long Châu? Không nghe nói có đại sự gì phát sinh a.” Lão Huyện Bá đối một ít tân quý mà nói, khả năng chính là lão quý tộc không có thực quyền gì, nhưng bọn họ những người này còn không rõ? Vị kia cũng không đơn giản nha.

Đừng nhìn vài vị lão tiên sinh trong ngày thường ru rú trong nhà, bên người truyền lời cũng không ít, hai ba câu bới móc, đã bóc sạch Ôn Luân. Nguyên bản bọn họ cũng biết Ôn Luân. Diêu Đại tiên sinh thu đồ đệ chính là đại sự, còn là quan môn đệ tử, tự nhiên dẫn tới chú ý của các giới. Cố tình quan môn đệ tử này đúng là thứ trưởng tử của Huyện Bá Long Châu, loại thân phận không thể diện này, lúc ấy vòng luẩn quẩn trong còn đồn đãi Diêu Đại tiên sinh khí tiết tuổi già khó giữ được. Thẳng đến sau này, Ôn Luân học có chút thành tựu, chảy ra một ít văn vẻ thi họa, mới đem đồn đãi áp xuống.

“Ai, đứa nhỏ này thật đáng tiếc.” Lão tiên sinh lắc lắc đầu, nghĩ đến vừa rồi Ôn Luân cự tuyệt, cảm khái vạn phần.

“Học sinh tâm không chí lớn, cuộc đời này gửi gắm tình cảm nơi núi rừng.” Ôn Luân lúc ấy đường hoàng nói xong, mang theo Diêu Thanh trở lại khách phòng nghỉ ngơi.

Hiện tại khách phòng cũng không đơn sơ như trước, bố trí rất là thoải mái. Đại Hùng đang ngồi trên ghế nằm, uống lão nhân trà, cầm một quyển thư, xem hứng thú nồng hậu. Thấy hai người tiến vào, Đại Hùng buông thư xuống: “Không thể tưởng được người đọc sách còn viết loại này.” Mấy quyển này, đều là Ôn Luân bình thường nhìn từ trong sách giải trí chỉnh lý ra. Sao chép thành sách, Ôn Luân cùng Diêu Thanh đều mất khí lực thật lớn.

“Người đọc sách cũng sẽ nói chê cười.” Ôn Luân tùy ý trả lời, gọi Lý Nhị đưa nước vào.

Lý Nhị đi tới đưa nước. Diêu Thanh đã tự lo được, lau đơn giản, liền bò lên giường, một tay còn kéo vạt áo Ôn Luân: “Tiểu sư huynh?”

Ôn Luân cúi đầu hôn hôn ót hắn, đắp chăn cho hắn: “A Thanh hôm nay tự mình ngủ, ân?”

Diêu Thanh gật gật đầu, chờ Ôn Luân đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn mãnh liệt vùi vào gối đầu, bưng ót, lỗ tai bạo hồng. Tiểu sư huynh, thế nhưng…

Ôn Luân vừa ra khỏi cửa phòng đã bị Đại Hùng kéo đến nằm úp sấp trên người. Ôn Luân hoảng sợ, khẩu khí không tốt lắm: “Làm chi?”

Đại Hùng khẩu khí càng thêm không tốt: “Ta nhìn thấy!” Thấy Ôn Luân không rõ, y cường điệu, “Ta nhìn thấy đệ hôn A Thanh!”

Ôn Luân trợn to mắt, chần chờ nói: “Huynh sẽ không ăn dấm A Thanh là một hài tử nhỏ như vậy đi?”

Đại Hùng mặt già đỏ lên, lập tức lại cứng cổ: “Không quản, đệ cũng phải hôn ta.”

Ôn Luân cười tủm tỉm kéo ót Đại Hùng hôn chụt một cái.

Đang lúc Đại Hùng nghĩ để tức phụ hôn thêm vài cái, Lý Nhị ở ngoài phòng gõ gõ cửa: “Đại thiếu gia, phu gia, nữ quyến bên kia đã xảy ra chuyện.”

Có chuyện? Đại Hùng cùng Ôn Luân liếc nhau, cố không nị oai nữa nhanh chóng sửa sang lại quần áo đứng lên.

“Là Hoắc gia Thiếu phu nhân.” Lý Nhị một bên dẫn đường, vừa nói, “Sau khi uống dưỡng nhan trà, tiêu chảy, đã phái người đi thỉnh đại phu.”

“Hoắc gia?”

“Hoắc gia là đại tộc phủ thành, Hoắc gia Đại lão gia là tứ phẩm đại quan, Hoắc thiếu gia là cao túc* Lâm Thượng thư.”

*Cao túc: tôn xưng học trò của người khác.

“Lâm gia?” Đại Hùng nhăn mày.

Ôn Luân thấy thế, nghi hoặc: “Ngươi nhận thức?”

Đại Hùng nhớ tới chuyện Lâm lão nhị, nói: “Bất quá Lâm lão nhị ở Lâm gia bọn họ cũng… Bỏ đi, đám người đọc sách tâm nhãn chính là nhiều.”

Ôn Luân thân là người đọc sách, lúc này nằm cũng trúng tên, nhưng hiển nhiên lúc này không so đo được. Chờ ba người đi vào phòng nữ quyến, tình huống hiển nhiên không như bọn họ sở liệu.

Hoắc Thiếu phu nhân sắc mặt thoáng có một chút tái nhợt, trên mặt ngược lại mang theo một phần cười: “Hạ nhân không hiểu chuyện, khiến các vị phu nhân sợ hãi.” Dứt lời, vịn cánh tay nha hoàn đứng lên, cước bộ bất ổn, nửa thân mình trọng lượng đều đặt trên người nha hoàn kia.

Khuôn mặt Bích Hà khẩn thiết dẫn đại phu đi tới, trực tiếp thuận thế đem Hoắc thiếu phu nhân đẩy lên trên người mình, ấn trở lại chỗ ghế mềm: “Hoắc thiếu phu nhân, đừng đi vội. Đại phu đến, vẫn là xem rõ ràng lại nói.”

Dùng lời Đại Hùng mà nói, Bích Hà là một kỳ tài luyện võ khó được, đáng tiếc tuổi đã lớn, nếu là từ nhỏ tập võ, tuyệt đối có thể trở thành cao thủ. Bích Hà trong âm thầm làm động tác, ai cũng không thấy rõ ràng, mà ngay cả Hoắc thiếu phu nhân cùng nha hoàn kia cũng chỉ là cảm thấy hoảng hốt, người lại ngồi trở về.

Đại phu đã ngồi trên băng ghế Lý Nhị dọn tới.

Hoắc thiếu phu nhân buông xuống tia tối tăm hiện lên trong mắt, nhưng chỉ có thể đem cổ tay giao cho đại phu.

Bên cạnh ngồi vài phụ nhân già trẻ, một chút cũng không biến hóa, nên uống trà vẫn uống trà, nên nói cười vẫn nói cười. Dưỡng nhan trà bị nha hoàn kia nói thành “Uống hỏng thiếu phu nhân”, cũng từ miệng một hơi uống đi xuống.

Đại phu rất khoái chẩn xong mạch, cười tủm tỉm nói: “Phu nhân không ngại, chính là tì vị hơi có chút không điều.”

Nha hoàn kia lập tức kêu lên: “Ngươi nói bậy! Tì vị không điều, thiếu phu nhân nhà của ta sẽ đau thành như vậy?! Nhất định là uống cái gì dưỡng nhan trà xảy ra vấn đề!”

“A Hương!” Hoắc thiếu phu nhân quát chói tai, lập tức nói với Ôn Luân cùng Đại Hùng, “Hạ nhân không hiểu chuyện…”

“Cái gì hạ nhân không hiểu chuyện, ta xem là ngươi cái này làm chủ nhân không hiểu chuyện.”

Hoắc gia được cho là gia đình có hạng trên ở toàn bộ phủ thành, Hoắc thiếu phu nhân xuất thân cũng không kém, sao từng bị người trách móc như vậy, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn qua, vừa thấy rõ ràng người tới, lập tức cúi đầu: “Tri phủ phu nhân giáo huấn đúng.”

Vài cái quan thái thái lục tục đi theo tri phủ phu nhân tiến vào, đều dùng một loại ánh mắt xem kịch vui nhìn Hoắc thiếu phu nhân.

Thân phận Đại Hùng là ai, mặt mũi đều không cần bán, lập tức ngay thẳng nói: “Hoa lão thần y phối trí phương thuốc, xem ra ngươi không thích hợp. Sau này Hoắc thiếu phu nhân vẫn là đừng đến. Thể chất của ngươi xem ra rất đặc biệt, tì vị không điều cũng có thể đau thành như vậy, vẫn là ở nhà tĩnh dưỡng đi.”

Tri phủ phu nhân thuận miệng nói tiếp: “Hùng Tướng quân nói rất đúng. Hoắc thiếu phu nhân thân mình hư, về sau vẫn là đừng đi ra.”

Hoắc thiếu phu nhân bị một trận trách móc, vốn sắc mặt tái nhợt càng thêm không có huyết sắc. Giữa các quý phu nhân cũng có vòng luẩn quẩn, hôm nay lời này là muốn chứng thực, nàng chẳng khác nào bị toàn bộ quý phụ trong vòng luẩn quẩn ở phủ thành đá ra. Về sau nàng sao sống yên?

Nhưng mà trước mắt, không ai cho nàng có bất luận hối hận đường sống gì, tất cả mọi người giống như đang xem cuộc vui, không người thay nàng ra tiếng nói một câu nói.

Nói giỡn, Hoắc gia bọn họ ôm đùi Lâm gia không giả, nhưng Lâm gia núi cao nước xa, ở An Giang Thành có thể sử dụng bao nhiêu phần khí lực? Vị kia nhà bọn họ cũng là ngoại phóng quan. Chẳng qua là có điểm thân phận địa vị ấy, những nữ quyến gia đang ngồi đây, còn thật ai sợ ai? Chẳng lẽ chỉ mỗi Hoắc gia có núi dựa?

Lăng Thanh bà bà lúc này cười nói: “Thì ra là Hoa lão thần y ra tay, lão bà tử ta đây uống xong cảm giác trẻ ra mấy tuổi nha.”

Tất cả nữ quyến đang ngồi, không có người địa vị có thể so sánh với Lăng Thanh bà bà cao. Lập tức tất cả đều phụ họa ngươi một lời ta một ngữ hàn huyên mở ra.

Hoắc thiếu phu nhân chỉ cảm thấy vô tri vô giác, thẳng đến bị đỡ lên cỗ kiệu nhà mình, mới hồi thần. Nàng vốn tưởng rằng, Trấn Nam tướng quân có uy danh hiển hách như thế nào, hiện giờ chẳng qua một tướng quân không phẩm cấp không thực quyền; một Huyện Bá, đó cũng là co đầu rút cổ trong một cái tiểu thị trấn sa cơ thất thế. Nàng cũng không nghĩ muốn khiến bọn họ như thế nào, chỉ là muốn để người lưu lại cái ấn tượng xấu mà thôi, không thể tưởng được hậu quả lại biến thành như vậy.

Hoắc thiếu phu nhân về đến nhà. Hoắc thiếu gia đã biết được tin tức, chờ.

Hoắc thiếu gia cũng không nói nhiều, thở dài nói: “Đành vậy. Việc này,  ngày mai ta tự mình đi qua một chuyến.”