Mắt thấy đám lưu thú kia sẽ nhảy lên đây, đột nhiên trước mắt hiện lên bóng đen, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh “Oành oành” rơi xuống đất. Nguyên lai là Tu Nhĩ Tư rốt cục kịp thời mang theo các thú nhân chạy đến.

Bọn họ là tập hợp lai sau  khi Thụy Khắc xuất phát, đại khái so với đối phương chậm khoảng nửa giờ, bọn họ liền xuất phát. Tu Nhĩ Tư mang theo trăm thú nhân này một đường tìm, như thế nào đều không có phát hiện tung tích Thụy Khắc cùng Thụy Lạp. Đang lúc bọn họ bắt đầu phát sầu khi, một thú nhân thấy được quần áo cùng một thức ăn của Thụy Lạp,  theo dấu hiệu của số quần áo đó, bọn họ hành động rất nhanh, rốt cục ngay khi Thụy Khắc sắp chống đỡ không được, bọn họ đã kịp thời tới cứu. Kể từ đó, tình thế lập tức liền nghịch chuyển, 20 lưu thú đối mặt trăm thú nhân, quả thực là không chịu nổi một kích. Sau một lúc, chúng nó đã toàn bộ ngã xuống đất.

Mà lúc này Thụy Khắc sớm đã chống đỡ không được, hắn thật mạnh ngã xuống, Thụy Lạp vốn ngồi ở trên lưng hắn thấy thế, vội vàng ở bên cạnh hắn kêu gọi, đáng tiếc Thụy Khắc đã mất đi ý thức, mặc kệ đối phương kêu như thế nào, đều không nhận được lời hồi đáp.

Sau  khi Tu Nhĩ Tư cùng các thú nhân trong bộ lạc xử lý xong  20 đầu lưu thú kia thì nhìn thấy Thụy Lạp đang không ngừng kêu to Thụy Khắc, thấy thế, hắn lập tức xông lên, xem xét toàn thân con nhà mình,  cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở vết thương đang không ngừng đỗ máu trên bụng của Thụy Khắc, hắn nhịn không được nhíu mày thật sâu. Xem ra thương thế của Thụy Khắc thật thực sự nghiêm trọng, tâm tình Tu Nhĩ Tư khó tránh khỏi bắt đầu nôn nóng lên, bất quá hắn quay đầu nhìn các thú nhân đang đứng chờ mình phân phó, lập tức liền bắt buộc bản thân trấn định xuống, sau một lát trầm mặc, hắn rốt cục mở miệng.

Đầu tiên hắn gọi vài thú nhân bên cạnh đem Thụy Khắc nâng lên, chuẩn bị mang theo hắn mau chóng chạy về tìm y sư trong bộ lạc trị liệu. Tiếp theo hắn nhìn thoáng qua Thụy Lạp, cảm thấy đối phương dù sao cũng là“Con dâu” của mình, cứ để lỏa như vậy cũng không phải biện pháp. Vì thế hắn gọi đến một thú nhân, bảo hắn lấy ra kiện trường bào vừa rồi bọn họ nhặt được, tiếp theo hắn đem kiện y bào kia phủ trên người Thụy Lạp.

Thụy Lạp chỉ cảm thấy trên người ấm áp, y ngẩng đầu thì thấy, nguyên lai là Tu Nhĩ Tư tìm quần áo về cho mình. Nhớ tới trên người mình còn lưu lại một ít dấu vết của lưu thú, y rất nhanh đem trường che kín hết cả toàn thân mình.

Khi mọi người muốn tách Thụy Khắc ra khỏi Thụy Lạp thì  đột nhiên phát hiện bọn họ kéo không nhúc nhích, cúi đầu thì thấy phía dưới y bào của Thụy Lạp, nguyên lai còn có một cái đuôi màu bạc vòng quanh thắt lưng y, xem ra cho dù là mất đi ý thức, Thụy Khắc vẫn như cũ không quên phải bảo hộ đối phương. Tu Nhĩ Tư thấy thế, cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiếp theo phất phất tay, bảo  bọn họ nâng luôn Thụy Lạp trở về.

Nhóm người Tu Nhĩ Tư đi rất nhanh, rốt cục nửa giờ sau thì về tới Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, lúc này hiến tế đã mang theo y sư ở trong bộ lạc chờ, nhìn thấy Thụy Khắc bị nâng trở về, mọi người cũng chỉ là sửng sốt một chút, tiếp theo bọn họ bắt đầu tay chân lanh lẹ giúp đỡ Thụy Khắc xử lý miệng vết thương trên người hắn.

Hiến tế nhìn thoáng qua Thụy Lạp quần áo không chỉnh, vươn tay ôm y vào trong lòng mình, sau đó hai người bọn họ cùng nhau yên lặng nhìn chăm chú vào động tác của nhóm y sư. Bởi vì trong bộ lạc bọn họ không có giống cái mang năng lực chữa khỏi, cho nên đối với vết thương trên người Thụy Khắc, bọn họ chỉ có đắp một chút dược cầm máu, sau một hồi bận bịu, sắc mặt một vài y sư đều có chút khó coi.  Tu Nhĩ Tư nhìn thấy bọn họ đã ngừng lại, lập tức vọt tới hỏi:

”Y sư, con ta Thụy Khắc thế nào? vết thương trên người hắn không có vấn đề gì đi?”

“Tộc trưởng, vết thương trên người Thụy Khắc chúng ta đều đã xử lý qua, hiện tại đã không đổ máu, chính là…… vết thương trên bụng hắn quá sâu, mặc kệ chúng ta đắp bao nhiêu thảo dược cũng vẫn không thể cầm máu, hơn nữa nội tạng của hắn tựa hồ cũng có chút vỡ tan, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ……”

Câu nói kế tiếp, y sư không có tiếp tục nói. Bất quá nhìn sắc mặt bọn họ, Tu Nhĩ Tư đã hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, xem ra trừ phi là có kỳ tích xuất hiện, bằng không chỉ sợ Thụy Khắc thật sự sẽ…… Hắn nhịn không được gắt gao nắm chặt tay, máu bắt đầu chảy ra từ đầu ngón tay hắn, lần đầu tiên hắn cảm giác được bản thân vô lực như vậy, hắn làm thống lĩnh của Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, cư nhiên không có năng lực cứu sống đứa con duy nhất của chính mình.

Mà hiến tế cùng Thụy Lạp nghe xong, cũng đều bổ nhào vào bên cạnh Thụy Khắc, hai người nhìn bụng hắn vẫn đổ máu như cũ, nhịn không được rơi lệ đầy mặt. Lúc này, đột nhiên có một y sư trẻ tuổi mở miệng nói:

”Tộc trưởng, kỳ thật ta có một biện pháp, không biết các ngươi có nguyện ý thử hay không?” [Y-H: hỏi thừa, giờ này cái gì cũng thử]

Mọi người ở đây nghe được lời hắn nói, đều vội vàng đem tầm mắt đổ dồn vào trên người hắn, Tu Nhĩ Tư lại vội vàng tiến lên, một phen giữ chặt ống tay áo của đối phương, có chút không thể tin mở miệng nói:

”Ngươi nói là thật sự? Ngươi thật sự có biện pháp có thể cứu Thụy Khắc sao? Rốt cuộc là phương pháp gì, ngươi nói mau!”

Y sư kia lần đầu tiên bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú nhìn vào, hắn nhịn không được có chút đỏ mặt, thẳng đến Tu Nhĩ Tư giữ chặt ống tay áo của hắn, hắn mới phản ứng lại, bắt đầu có chút lắp bắp trả lời:

”Tộc trưởng, ta… ta là muốn nói… trước đây mọi người không phải nói qua ở Thái Cách bộ lạc có một giống cái rất lợi hại sao? Hình như tên là Lục Văn Thụy, đúng không? Nghe nói y có được một loại năng lực thực đặc thù, trước đó y đã cứu sống ba thú nhân của Thái Cách bộ lạc bị tập kích, nếu có thể làm cho y xuất thủ, Thụy Khắc chắc có thể được cứu? Ta chính là nghĩ như vậy.”

“Ân, ngươi nói đúng, ta như thế nào không có nghĩ đến đâu, ha ha, hảo, ta sẽ nhờ người mang Lục Văn Thụy đến, chỉ cần y đến đây, Thụy Khắc nhất định sẽ không có vấn đề.”

Tu Nhĩ Tư nghe vậy nhịn không được cười ha ha lên, giống như là ngay sau đó Thụy Khắc sẽ không có vấn đề gì vậy. Chỉ có hiến tế hai mắt đẫm lệ ở một bên đột nhiên ngẩng đầu lên, thản nhiên nói một câu,

”Tu Nhĩ Tư, ngươi có nắm chắc Lục Văn Thụy sẽ ra tay cứu Thụy Khắc sao? Ngươi cũng đừng quên, trước đó, con chúng ta vừa mới đắc tội hắn đó. Hơn nữa với tốc độ đổ máu hiện tại của Thụy Khắc, hắn là không có khả năng chống đỡ được tới lúc Lục Văn Thụy đến, cho dù bay suốt ngày đêm không ngừng nghỉ, cũng mất hết  20 ngày, ngươi cảm thấy hắn kịp sao? Thụy Khắc có thể kiên trì đến khi y tới sao?”

Tu Nhĩ Tư đột nhiên cảm giác có một bồn nước lạnh rót từ trên đỉnh đầu xuống dưới, hắn lăng lăng mở miệng nói:

”Đúng vậy, vấn đề này ta như thế nào không nghĩ tới đâu? Cho dù y thật sự nguyện ý đến, phỏng chừng cũng là không kịp, vậy… Chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Thụy Khắc chết sao?”

“Cũng không phải không có cách nào, tộc trưởng, kỳ thật chúng ta có thể bảo Khắc Lý dùng năng lực của hắn, đem vết thương trên bụng Thụy Khắc tạm thời đóng băng lại, như vậy sẽ không lo lắng hắn mất máu quá nhiều. Sau đó chúng ta cần chuẩn bị một ít thảo dược cẩn thiết trên đường cùng thức  ăn, để cho y sư cùng Khắc Lý đi theo, sau đó  phái vài thú nhân nâng Thụy Khắc, tộc trưởng tự mình dẫn dắt bọn họ, cùng nhau tiến đến Thái Cách bộ lạc. Nói như vậy, không những giảm bớt một nửa thời gian, cũng có thể khiến cho đối phương không thể cự tuyệt yêu cầu của chúng ta.” Vẫn là y sư trẻ kia mở miệng trả lời vấn đề của Tu Nhĩ Tư.

Hiến tế cùng Tu Nhĩ Tư bọn họ nghe xong, đều liên tục gật đầu, mọi người lập tức bắt đầu tự hành động, tranh thủ có thể mau chóng xuất phát. Mà Thụy Lạp vốn đã tuyệt vọng cũng không cầm được nước mắt, y cúi đầu tựa vào cự lang màu bạc bên cạnh mình, trong lòng đột nhiên lại dâng lên một tia hy vọng, Thụy kia, hẳn là có thể chữa khỏi cho Thụy Khắc đi.

Tục ngữ nói: Nhiều người dễ xong việc. Chỉ trong 1 giờ bận rộn, mọi người liền tập hợp ở bốn phía quanh Thụy Khắc. Đầu tiên, Khắc Lý tiến lên tiến hành đóng băng miệng vết thương của Thụy Khắc, tiếp theo có vài thú nhân đi đến, thật cẩn thận nâng Thụy Khắc lên, đặt ở trên một khối da thú thật lớn. Sau khi đem Thụy Khắc cùng Thụy Lạp đều sắp đặt ổn thỏa trên da thú, bọn họ nhanh chóng biến thành thú hình, *hai thất lang* ở phía trước, *hai thất lang* khác ở phía sau, bọn họ đều tự dùng miệng cắn vào một góc da thú, đem da thú nâng lên.

Tu Nhĩ Tư nhìn thấy mọi người đều đã chuẩn bị tốt, lập tức phát ra một tiếng gào thét, phía sau hắn có 20 thú nhân đi theo, nghe được tiếng huýt gió liền biến thành thú hình, trên lưng bọn họ là thảo dược, thức ăn, còn có một vài thú nhân thì chở theo vài y sư. Hiến tế đứng ở tại chỗ phất tay tạm biệt bọn họ, nhìn theo bọn họ rời đi, hy vọng lần sau khi trở về, Thụy Khắc có thể tự mình bay.

Đường đi của nhóm người Tu Nhĩ Tư cũng thực vất vả, bởi vì hiện tại đã là mùa hè, nhiệt độ không khí có vẻ cao, băng trên miệng vết thương của Thụy Khắc cơ hồ là qua vài giờ sẽ hòa tan một lần. Dọc theo đường đi Khắc Lý chỉ có thể một lần lại một lần tiến hành đóng băng miệng vết thương của Thụy Khắc, mọi người đối với việc này đều rất sốt ruột, bọn họ trừ bỏ dừng lại ăn một chút gì, cơ hồ là tranh thủ thời gian vội vàng đi, hy vọng có thể mau chóng đuổi tới Thái Cách bộ lạc.

Rốt cục trải qua 6  ngày đêm, bọn họ một hàng 30 mấy người phong trần mệt mỏi chạy tới bên ngoài Thái Cách bộ lạc, bất quá, khi bọn họ vừa tới gần, có một đội thú nhân tuần tra cũng đã bay lên chào hỏi bọn họ.

Bọn họ nhìn bộ dáng chật vật của nhóm người Tu Nhĩ Tư, đều có chút kinh ngạc, khi bọn họ chú ý tới cự lang màu bạc cùng Thụy Lạp đang bị nâng, bọn họ đã biết sự tình nghiêm trọng, vì thế bọn họ phái một thú nhân đi thông tri tộc trưởng cùng y sư trước, một ít thú nhân khác nhanh chóng tiến lên tiếp nâng Thụy Khắc cùng Thụy Lạp.

Lúc này 20 thú nhân đi theo kia mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dọc theo đường đi bọn họ đều phải thay phiên nâng Thụy Khắc, mọi người không ngủ không ngừng mà chạy nhiều ngày như vậy, nên đều mệt chết đi. Tu Nhĩ Tư nhìn tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt mỏi mệt, lập tức cho bọn họ đi xuống nghỉ ngơi, mà chính hắn thì đi theo kia vài thú nhân của Thái Cách bộ lạc cùng nhau đi tới trong nhà Tạp Lạc Tư.

Lúc này Tạp Lạc Tư đã được thú nhân tuần tra kia thông tri, hắn đầu tiên là trầm tư một lát, tiếp theo bảo thú nhân kia đi thỉnh Lục Văn Thụy lại đây, thuận tiện cũng bảo Khoa Lan đi sửa sang lại một chút “Phòng bệnh”bên cạnh  cùng một ít dược thảo, mà chính hắn là tự mình đi ra ngoài cửa, chuẩn bị nghênh đón nhóm người Tu Nhĩ Tư, dù sao người tới là khách thôi.

Quả nhiên, sau một lát, liền nhìn thấy Tu Nhĩ Tư mang bộ mặt phong trần theo vài thú nhân tuần tra bay lại đây, Tạp Lạc Tư bảo bọn họ trước đem Thụy Khắc nâng vào, mà hắn thì nói với Tu Nhĩ Tư:

”Tu Nhĩ Tư tộc trưởng, ta đã phái người đi thỉnh Lục Văn Thụy lại đây, ta tin tưởng ngươi cũng là vì hắn mà đến đi?”

Tu Nhĩ Tư nghe vậy không khỏi gật gật đầu, hắn hơi hơi cười nói:

”Ngươi vẫn am hiểu ý người như vậy a, Tạp Lạc Tư tộc trưởng, con ta Thụy Khắc vào 6 ngày trước bị một đám lưu thú công kích, vô ý thương đến bụng, nội tạng vỡ tan, làm cho đổ máu không ngừng, ngươi cũng biết ở trong bộ lạc chúng ta, ngay cả y sư có được năng lực chữa khỏi đều không có, cho nên không còn cách nào khác, ta cũng chỉ có thể tới tìm các ngươi.”

Tạp Lạc Tư nghe được đối phương nói như vậy, biết đối phương nhất định là thực lo lắng cho Thụy Khắc, cho nên hắn vỗ vỗ bả vai đối phương, nói:

”Không có quan hệ, ta tin tưởng có Khoa Lan cùng Lục Văn Thụy, Thụy Khắc nhất định sẽ không có việc gì.”

Tu Nhĩ Tư cảm nhận được đối phương an ủi, hắn cũng chỉ là cười cười, tiếp theo hai người bọn họ bước đi vào bên trong “Phòng bệnh”.