Mộ đại sư, ngài nói cái đan lô này là do ngài luyện chế?” Lâm Tạ vô cùng giật mình.

Gương mặt La Hòa lập tức trở nên trắng bệch. Hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, một cái đan lô thất cấp vậy mà sẽ dẫn tới Mộ Thần, mà cái đan lô này vẫn là do Mộ Thần luyện chế.

Cái người tên Phong Viễn này trong tay có đan lô của Mộ Thần, khẳng định là có giao tình gì đó với Mộ Thần.

La Hòa khẩn trương mà trán ứa ra mồ hôi lạnh, hắn đã nhiều lần hỏi Lâm Ngọc rằng Phong Viễn này có hậu trường hay không, Lâm Ngọc luôn nói không có.

Người ta đều đã nhấc lên quan hệ cùng Mộ Thần, vậy mà còn kêu không có hậu trường. Tên nữ nhân ngu ngốc này trừ bỏ lục đục với nhau, những thứ khác gì cũng không biết.

Lâm Tạ nhìn qua Mộ Viễn Phong, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Mộ Viễn Phong vô cùng vui sướng, trấn an nhìn Mộ Thần, sau đó cười với Lâm Tạ.

Lâm Tạ nhìn vẻ mặt Mộ Viễn Phong, thầm nghĩ Mộ Thần xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, đối phương hẳn là tới vì Phong Viễn. Nhưng mà Phong Viễn cùng Mộ Thần có quan hệ như thế nào mà Mộ Thần lại tự mình tới đây?

Mộ Thần thưởng thức chiếc phiến trong tay, cười nói: “Thật xấu hổ, đan lô này quả thật xuất từ tay bản tôn, bởi vì năm đó luyện khí thuật của bản tôn khá thô thiển, cho nên không có lưu danh phía trên đan lô, chỉ tại một chân của đan lô khắc một chữ‘Thần’.”

Mọi người nghe được lời Mộ Thần nói liền nhìn, quả nhiên ở trên chân đan lô phát hiện một chữ ‘Thần’ rất nhỏ.

Lâm Ngọc cắn môi, thân thể khắc chế không nổi mà phát run.

Mộ Thần lấy đan thuật danh dương Trung Châu, nhưng tất cả mọi người đều biết, trừ đan thuật, Mộ Thần đồng dạng còn tinh thông trận pháp, minh văn, luyện khí cùng phù chú.

Trên người Phong Viễn vậy mà lại có pháp khí do Mộ Thần luyện chế, người này rốt cuộc có thân phận gì?!

Khó trách đâu, Mộ đại sư đa tài đa nghệ, tinh thông các môn học thuật, đan lô cao siêunhư vậy cũng chỉ có ngài mới luyện ra được.

Mộ Thần liếc mắt nhìn người bên cạnh, nói: “Ngươi quá khen rồi, thiên hạ này đầy người tài ba dị sĩ, ta cũng đã nói,kỳ thật phẩm chất của cái đan lô này cũng không ra làm sao.”

Mộ đại sư, saođan lô do ngài luyện chế lại trở thành đồ vật của La luyện dược sư?” Một luyện dược sư nhìn La Hòa, sắc mặt cổ quái hỏi.

Cái này thì phải hỏi La luyện dược sư rồi.Cái đan lô này là ta luyện chế vào khoảng ba năm trước, tại nước ngoài.” Mộ Thần dừng một chút nhìn La Hòa, trong mắt hiện lên sát ý, “Sau khi luyện chế thành công, bản tôn liền đưa nó cho phụ thân, ta thậtkhông biết Laluyện dược sư làm thế nào đã sử dụng được cái đan lô này năm năm trước rồi?

Phụ thân?” Lý Phi sửng sốt, kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, liền bị Lâm Tạ hung hăng trừng một cái.

Ánh mắt Lâm gia lập tức hoàn toàn ngưng tụ trên người Mộ Viễn Phong, chẳng lẽ là…

Đám người Lâm gia ban đầu đứng ở một bên nói chuyện vì La Hòa, lập tức chân đều mềm nhũn.

Lâm Tạ lăng lăng nhìn Mộ Viễn Phong, thì ra người này có thân phận như vầy, khó trách mặc dù hiện giờ Mộ Thần quyền cao chức trọng, còn tự mình xuất đầu vì người này.

Sắc mặt Lâm Ngọc trắng bệch. Chẳng lẽ, người mà Thất ca cứu được lại chính là phụ thân của Mộ Thần? Mệt nàng còn tưởng rằng đối phương không hậu trường.

Lâm Ngọc giật mình nhớ tới, lúc nàng hỏi Mộ Viễn Phong, chỉ hỏi trưởng bối nhà hắn như thế nào, lại không có hỏi vãn bối nhà hắn như thế nào.

Mộ Thần sinh ra ở nước ngoài, gia tộc của hắn chỉ là một cái gia tộc nhỏ bé, mà gia tộc của hắn nhỏ như thế, nói không chừng ngay cả một võ tông cũng không có. Nhưng một cái tiểu gia tộc như vậy, lại cố tình sinh ra một quái thai như Mộ Thần.

Lâm Ngọc cả người phát run, nàng sao lại xui như vậy chứ.

… …

Mộ Thần đi tới bên cạnh Mộ Viễn Phong, cung kính hành lễ, tất cung tất kính gọi một tiếng, “Phụ thân.

Diệp Thạch đi theo phía sau Mộ Thần, cũng cúi mình vái chào Mộ Viễn Phong, gọi một tiếng, “Phụ thân.

Mộ Viễn Phong nử nụ cười nhìn Mộ Thần, “Thần nhi, ngươi trưởng thành rồi, Thạch Đầu cũng trưởng thành rồi.

Lý Phi bụm miệng, vị luyện dược sư lục cấp mà thiếu gia nhà bọn họ cứu lại là phụ thân của Mộ Thần!!!!

Khó trách Phong Viễn nói, luyện đan thuật của hắn là cùng nhi tử hắn học.

Khó trách Phong Viễn nói, luyện đan thuật của nhi tử hắn rất lợi hại, lại nói, nhi tử hắn không phải là luyện dược sư thất cấp.

Khó trách Phong Viễn vừa lại đây liền hỏi làm thế nào mới nhìn thấy được Mộ Thần. Hắn còn tưởng rằng Phong Viễn đối với Mộ Thần chính là mù quáng sùng bái, thì ra là người ta muốn tìm nhi tử.

Khó trách Phong Viễn lúc nhắc tới Mộ Thần, biểu tình trên mặt không giống như sùng bái, mà lại như là vui mừng.

Phụ thân, ta đang nghĩ sau khihội đấu giá chấm dứt liền ra nước ngoài tiếp ngài, không nghĩ tới phụ thân ngài lại trước tiên tới đây.” Mộ Thần nói.

Mộ Viễn Phong cười: “Ta là do lúc vào bí cảnh thì ngoài ý muốn truyền tống tới.

Phụ thân, sao lúc ngài đến Trung Châu không phát tin tức cho ta?Nếu ta không đến, phụ thân ngài liềnbị người ta coi thành trộm cướp rồi.” Mộ Thần nhíu mày, sắc mặt không tốt đảo qua đám người Lâm Ngọc.

Mộ Viễn Phong cười khổ nói: “Đưa tin phù bị hủy, nếu không phải vậy thì ta đã sớm liên hệ ngươi rồi.” Mấy năm nay, ở nước ngoài hắn cũng coi như là nhân vật hùng bá một phương, được vạn người kính ngưỡng, sinh hoạt ăn nhờ ở đậu như vậy, hắn cũng không quen.

Hiện tại muốn gặp ngươi cũng không dễ dàng đâu.” Mộ Viễn Phong đùa giỡn nói.

Mộ Thần xấu hổ cười: “Phụ thân nói đùa.

… …

Mọi người nghe Mộ Thần cùng Mộ Viễn Phong nói chuyện, một đám sắc mặt quỷ dị.

Phụ thân của Mộ Thần đến Trung Châu, vậy mà không hề có ai hay biết.

Này nếu như có ai trước đó giúp người này một phen, hiện tại xác định là thăng chức rất nhanh.

Một người đắc đạo, gà chó lên trời. Hiện tại những tên tùy tùng, hộ vệ ở Bạch gia, một đám giá trị con người đều tăng lên…

Mà không ngờ rằng phụ thân của Mộ Thần lại điệu thấp đến thế, điệu thấp tới mức bị người ta coi thành tiểu thâu, mà thứ trộm lại còn là nhi tử Mộ Thần của mình luyện chế, tin tức này nếu như truyền ra đi, chắc chắn là sẽ bị người ta cười đến rụng răng.

Vô số ánh mắt chê cười dừng ở trên người La Hòa, La Hòa khẩn trương đổ mồ hôi ròng ròng.

Phụ thân, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta về Bạch gia trước đi.” Mộ Thần nói với Mộ Viễn Phong.

Mộ Viễn Phong gật đầu: “Cũng tốt.

Mộ Viễn Phong liếc mắt nhìn Lâm Tạ một cái, quay qua hỏi Mộ Thần: “Thần nhi, có Phục Nhan Đan không?

Lâm Tạ cúi đầu, thân thể nhịn không được nhẹ run lên một cái.

Mộ Thần liếc mắt nhìn Lâm Tạ một cái, nói: “Giờ trên người ta không có, nếu phụ thân muốn, ta có thể trước tiên lấy một viên từ khu bán đấu giá lại đây ngay, hoặc là ngày mai ta sẽ giúp ngài luyện chế ra một lò.

Mộ Viễn Phong do dự một chút, nói: “Ngươi luyện ra một lò đi.

Lý Phi nhìn Mộ Thần, âm thầm nghĩ, luyện dược sư cửu cấp chính là luyện dược sư cửu cấp. Đan dược mà thiếu gia nhà mình cầu không được, đối với người ta mà nói chỉ là tốn mấy giây.

Khó trách Mộ Viễn Phong không đặt La Hòa vào mắt, có một nhi tử là luyện dược sư cửu cấp kiêm võ tôn, đừng nói là luyện dược sư thất cấp, chính là luyện dược sư bát cấp thì thế nào?

Phụ thân, vị này là ai vậy?” Mộ Thần hỏi.

Cảnh tượng Mộ Viễn Phong bị nhằm vào, Mộ Thần cũng có thấy được phần lớn. Bên Lâm gia này, cũng chỉ có vị song nhi hủy dung này đứng ở bên người phụ thân, Mộ Thần trực giác thấy phụ thân cùng vị song nhi này có quan hệ không tầm thường. Mẫu thân của nguyên chủ sau khi sinh ra nguyên chủ không lâu thì đã mất, Mộ Thần cũng không để ý Mộ Viễn Phong tìm một người.

Đây là Lâm gia Thất thiếu – Lâm Tạ.” Mộ Viễn Phong đơn giản giới thiệu.

Mộ Thần cùng Mộ Viễn Phong hàn huyên vài câu, mang Mộ Viễn Phong, Lâm Tạ cùng Lý Phi đi.

… …

Đám người Mộ Thần vừa rời đi, không khí trong viện mới khoan khoái hơn một ít.

“La luyện dược sư, ngươi cũng thật lợi hại, bắt trộmlại bắt đến trên đầu phụ thân của Mộ đại sư.

Mộ đại sư tùy tiện lấy ra một viên đan dược cũng có thể bán được cái giá trên trời, phụ thân của hắn sao có thể lại mơ ước một cái đan lô của ngươi.

La luyện dược sư, ánh mắt của ngươi thật không tồi nha. Tính kế liền tính đến trên đầu Mộ đại sư.”

La luyện dược sư, đan lô này Mộ thiếu không mang đi, nếu là của ngươi, ngươi nênnhanh chóng thu hồi lại đi.

“…”

La Hòa siết chặt tay, nghe tiếng châm chọc khiêu khích chung quanh, đáy lòng một mảnh tro tàn.

Đan lô kia Mộ Viễn Phong vốn muốn lấy lại, nhưng Mộ Thần nói, đan lô kia phẩm chất quá kém, đơn giản cứ ném đi.

Hiện tại đan lô đặt ở trong sân, nhưng lại không có người nào dám đụng tới.

La Hòa không cần thả ra linh hồn lực, cũng có thể đoán được hiện tại có bao nhiêu người muốn giết hắn.

Hắn còn sống đứng đây, Mộ Thần không có ra tay với hắn, căn bản là do khinh thường. Mộ Thần căn bản không cần phải ra tay với hắn, nhiều người như vậy đều đã biết hắn đắc tội phụ thân của Mộ Thần, còn có nhiều người muốn lấy lòng Mộ Thần, muốn giết hắn tranh công.

La Hòa chuyển ánh mắt đến trên người Lâm Ngọc, nếu không phải do Lâm Ngọc, hắn sao có thể đắc tội phụ thân của Mộ Thần, đều là cái tên nữ nhân chết tiệt này!

Phụ thân của Mộ Thần có vẻ rất có hảo cảm với tên Lâm Tạ bị hủy dung kia. Mộ Thần đối với Lâm gia thái độ ba phải cái nào cũng được, nhưng hắn hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Lâm Ngọc đã hãi đến sắc mặt trắng bệch, cả người đều có chút dại ra.

Lâm Ngọc cắn chặt môi, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Tại sao có thể như vậy, nàng cho rằng đời này Lâm Tạ đều không xoay người được, nào biết, hắn vậy mà lại dán lên được phụ thân của Mộ Thần. Lâm Tạ đây là có cái vận khí gì chứ!

Nếu sớm biết được thân phận của Mộ Viễn Phong, nàng sao có thể cứ luôn ghép Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong lại với nhau như thế.

Lâm Ngọc cắn môi, lúc trước tính kế Lâm Tạ, thực sự là giúp Lâm Tạ một phen rồi.

Lâm Ngọc siết chặt tay, trong lòng tràn đầy không cam lòng cùng sợ hãi, mệnh Lâm Tạ sao lại tốt như vậy.