“
Thạch Đầu, con sao vậy? Sắc mặt sao lại kém như vậy? Bị ai chửi sao?” Trần Đạt nhìn sắc mặt Diệp Thạch, có chút bất an hỏi.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười, “
Không có, con không sao.”
Tuy rằng Trang Du không mắng y, nhưng mà so với mắng thì càng làm cho y khó chịu. Mộ Thần rất đáng thương? Cưới y, thì Mộ Thần liền rất đáng thương?
Y không nên si tâm vọng tưởng, trèo cao Mộ Thần.
Diệp Thạch cắn răng, y cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, tuy rằng ngoài miệng nói khinh thường, nhưng trong lòng vẫn ôm vài phần ảo tưởng đối với vị hôn phu của mình, nhất là sau khi tiếp xúc qua Mộ Thần mấy lần, Mộ Thần tựa hồ cũng không có biểu hiện chán ghét với y, trong lòng Diệp Thạch lại ảo tưởng nhiều thêm vài phần, nhưng mà, lời nói của Trang Du đã mạnh mẽ đánh mất ảo tưởng của Diệp Thạch bảy tám phần.
Trần Đạt khẽ thở dài nhìn sắc mặt Diệp Thạch, Diệp Thạch mặt ngoài thoạt nhìn vân đạm phong khinh, mọi việc đều không lo lắng, trên thực tế y lại là một hài tử tự ti mẫn cảm, nhìn bộ dáng Diệp Thạch bây giờ, liền biết là y lại bị ăn khổ.
“
Thạch Đầu, con đừng suy nghĩ miên man.” Trần Đạt nói.
Diệp Thạch cắn môi, yểu xìu nói: “…
Con biết rồi…”
… …
“
Về rồi?” Mộ Viễn Phong nhìn thấy Mộ Thần đi vào thì cười nói.
“
Vâng, phụ thân.” Mộ Thần gãi đầu nói.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Thần lạc đường biết quay lại, quan hệ với Mộ Viễn Phong hòa hoãn hơn rất nhiều, Mộ Viễn Phong cũng không nóng lòng bế quan, hưởng thụ tình cảm phụ tử ôn nhu khó có được.
Đại khái là do Mộ Thần có chí tiến thủ, làm cho khúc mắc mà Mộ Viễn Phong tích tụ bấy lâu lập tức tiêu tán, tu vi Mộ Viễn Phong nguyên bản đình trệ, không ngờ lại bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
“
Đồ vật đã tặng rồi sao?” Mộ Viễn Phong hỏi.
Mộ Thần gật đầu trả lời: “
Đã tặng rồi ạ.”
“
Nếu thật sự thích người ta, vậy nên sớm một chút đưa người ta về đi. Y là một song nhi, tuổi lại nhỏ, ở bên ngoài xuất đầu lộ diện thì không tốt lắm đâu.” Mộ Viễn Phong chắp tay sau lưng nói.
Mộ Thần gật đầu, có chút xấu hổ nói: “
Con cũng tính như vậy, nhưng mà y… không nghe con.”
Mộ Viễn Phong nhìn bộ dạng mao đầu tiểu tử có mối tình đầu của Mộ Thần, nhịn không được nở nụ cười. “
Không sao, từ từ sẽ được thôi, Diệp Thạch là một người mạnh miệng mềm lòng, con cứ dụng tâm một chút, y tự nhiên sẽ nghe lời con thôi.”
Mộ Thần gật gật đầu.
“
Mộ Thần đã về rồi à?” Một thanh âm hòa khí bỗng dưng truyền tới.
Mộ Viễn Phong nhìn người tới, đôi mày hơi nhăn lại.
“
Chào đại bá.” Mộ Thần cung kính chào, tuy rằng biết Mộ Viễn Hàng không có ý tốt với mình, nhưng mà công phu trên mặt vẫn phải làm đủ.
Mộ Viễn Hàng cười nhìn Mộ Thần, hỏi: “
Thần nhi, gần đây con đúng là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng! Đã là võ giả rồi.”
Mộ Viễn Phong vỗ bả vai Mộ Thần rồi nói: “
Thực lực Thần nhi về điểm này làm sao có thể so sánh với Hồng nhi của đại ca chứ! Lúc hắn ở độ tuổi như Thần nhi bây giờ thì cũng đã là võ giả hai sao rồi.”
“
Nhìn tiến độ của Thần nhi hiện giờ, không qua bao lâu thì người sau có thể vượt người trước rồi ấy.” Mộ Viễn Hàng khích lệ nói.
“
Vậy liền mượn cát ngôn của đại ca.” Mộ Viễn Phong chắp tay nói.
Mộ Viễn Hàng nhìn Mộ Thần, tuy rằng trên mặt tràn đầy từ ái, nhưng trong lòng lại dậy sóng mãnh liệt.
“
Nhị đệ, ta nghe nói vị hôn thê của Thần nhi đã đến Mặc Thành, sao lại không thấy y tới đây gặp mặt?” Mộ Viễn Hàng hỏi.
Mộ Viễn Phong nhíu mày, Diệp Thạch đã tới, nhưng lại bị nô tài nhà mình đuổi đi rồi, nô tài kia dù sao cũng là nô tài của Mộ gia, việc này là do Mộ gia không đúng.
“
Có lẽ đối phương có suy tính gì đó, chuyện của đám tiểu bối thì cứ để tự bọn họ đi xử lý, chúng ta không cần nhúng tay.” Mộ Viễn Phong nói.
Mộ Viễn Hàng gật đầu, “
Nói cũng đúng, Thần nhi hiện tại cũng trưởng thành rồi.”
Có lệ vài câu với Mộ Viễn Hàng, Mộ Thần và Mộ Viễn Phong liền ly khai.
Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần đi kế bên, tâm tình không khỏi sung sướng, Mộ Thần trước kia vô cùng thân cận với Mộ Viễn Hàng, nhưng đối với phụ thân thân sinh này lại rất bình thản, Mộ Viễn Phong tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng luôn không có tư vị tốt.
Thấy Mộ Thần chủ động có khoảng cách với Mộ Viễn Hàng, Mộ Viễn Phong không khỏi vui mừng. Hắn và Mộ Viễn Hàng tuy là huynh đệ, nhưng lòng người không có cách nào đo được, sự tình nội bộ bất hòa trong đại gia tộc có rất nhiều.