Diệp Thạch thấy sắc mặt Hà Tĩnh Nguyệt kinh hoàng, âm thầm cắn chặt răng, không cam lòng hỏi: “Rốt cuộc Bạch Thần Tinh là ai?!

Bạch Thần Tinh là một nhân vật truyền kỳ của Bạch gia, hắn trời sinh đã có thiên phú về tu luyện cùng thiên phú về trận pháp, tu vi một đường đi thẳng.

Ước chừng hơn hai mươi năm trước, hắn gặp phải một trận biến cố, bị trọng thương, thực lực xuống dốc không phanh, nghe nói không có thuốc nào cứu được.

Bạch Thần Tinh vốn có một vị hôn thê thanh mai trúc mã – Hạ Nhược Tuyết, Hạ Nhược Tuyết xuất thân Hạ gia, thiên phú về trận pháp cũng rất tốt, lúc trước Hạ Nhược Tuyết và Bạch Thần Tinh vốn là một đôi, nhưng khi thấy Bạch Thần Tinh bị thương, Hạ gia liền từ hôn.

Bạch Thần Tinh bị kích thích, rời khỏi Bạch gia, mà Bạch Thần Tinh sau khi rời khỏi thì không biết tung tích.

Ba năm sau hắn trở lại, không biết từ nơi nào hắn lại đạt được trận pháp sư truyền thừa tối cao, tu vi và trận pháp thuật đều được khôi phục, khi trở về đã là võ tôn ngũ tinh, cũng là trận pháp sư cao giai. Hắn là một nhân vật không thể trêu vào, ông nội ta cũng không phải là đối thủ của hắn đâu.

Diệp Thạch gật đầu, có chút buồn bực nói: “Ta biết rồi, ta không nói loạn nữa là được chứ gì.

Thật vất vả y mới làm ra khoảng cách với Trang Du, mắt thấy Trang Du lại sắp bắt kịp y, Diệp Thạch không nóng vội không được.

Vận khí Trang Du thật tốt, đi tới chỗ nào cũng có thể ôm đùi đám người mạnh mẽ được.

Dù Bạch Thần Tinh có lợi hại hơn thì sao, còn không phải cũng bị nữ nhân từ bỏ à!” Diệp Thạch vui sướng khi người gặp họa.

Hà Tĩnh Nguyệt cười nói: “Năm đó, sau khi thiên phú Bạch Thần Tinh bị hủy, Hạ gia liền từ hôn, rồi sau đó Bạch Thần Tinh mất tích, phụ thân của Bạch Thần Tinh là Bạch Huy liền nổi giận, thế nên tuy Hạ Nhược Tuyết đã giải trừ hôn ước với Bạch Thần Tinh, nhưng lại cũng không có người nào dám cưới về.

Sau khi Bạch Thần Tinh trở về, thiên phú khôi phục, tu vi càng hơn lúc trước. Hạ gia có ý nối lại tình xưa với Bạch gia, khôi phục hôn ước với Hạ Nhược Tuyết, nhưng Bạch Thần Tinh không đồng ý, kỳ quái chính là, Bạch Thần Tinh không đồng ý, nhưng cũng không có tái giá, sống cô độc suốt mười mấy năm, cứ như muốn khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền vậy, đúng là khiến người ta đoán không ra!

Diệp Thạch bĩu môi nói: “Có gì mà không đoán ra. Ta đoán ra được này.

Hà Tĩnh Nguyệt khoanh tay, hứng thú hỏi: “Hả, ngươi đoán được à? Vậy ngươi nói một chút coi là vì sao.

Diệp Thạch đảo mắt, truyền âm cho Hà Tĩnh Nguyệt, nói: “Hắn không cứng được.

Hà Tĩnh Nguyệt tức giận trừng mắt liếc Diệp Thạch: “Ngươi nói quỷ gì đấy! Lời này không thể nói lung tung!” Tuy Bạch Thần Tinh còn trẻ nhưng thực lực lại ở cấp bậc lão tổ, Diệp Thạch này thật can đảm.

Điều này cũng khó trách, Diệp Thạch sinh ra ở bên ngoài, căn bản không biết Bạch Thần Tinh là một nhân vật đáng sợ cỡ nào, đúng là người không biết không sợ!

Diệp Thạch nhún vai, y chính là biết không thể nói lung tung cho nên mới dùng truyền âm mà! Hà Tĩnh Nguyệt là một nữ hài, hẳn là sẽ không đi ra ngoài nói lung tung.

Đi thôi.” Sợ Diệp Thạch lại nói ra câu gì khó đỡ, Hà Tĩnh Nguyệt không kiên nhẫn lôi Diệp Thạch đi.

Bỗng một cỗ xe ngựa bay qua bầu trời, Diệp Thạch nhìn theo, trong mắt hiện lên dị sắc.

Hoa văn trên xe ngựa kia và hoa văn trên quyển sách phụ thân y lưu lại, không ngờ lại giống nhau như đúc.

Sao thế?” Hà Tĩnh Nguyệt nhìn xe ngựa bay qua hỏi.

Diệp Thạch cười nói: “Hoa văn trên cỗ xe ngựa kia thật đặc biệt.

Sắc mặt Hà Tĩnh Nguyệt thay đổi, vẻ mặt có chút cứng ngắc nói: “Hoa văn đó, chính là đồ đằng của Bạch gia.

Diệp Thạch nhăn mày, thấy thế nào y cũng có quan hệ với Bạch gia, nếu máu của y có thể mở ra sách trận pháp của Bạch gia, như vậy…

Diệp Thạch cắn môi, nếu Trang Du đã đi chung với Bạch Nghị, giờ y mà tùy tiện tới Bạch gia cũng sẽ không chiếm được gì tốt, nghe nói Bạch Nghị là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Bạch gia, còn phụ thân của y thì không chừng chỉ là một gã ăn cơm trắng ở Bạch gia mà thôi.

Y bây giờ là người của trận pháp sư công hội trong trận pháp tháp, mà bộ dáng của trận pháp tháp và Bạch gia có vẻ không hợp nhau, y vẫn nên làm rõ tình huống trước đã.

Trong chiếc xe vừa rồi hình như có một nữ hài.” Diệp Thạch dời qua đề tài khác.

Hà Tĩnh Nguyệt nói: “Đó là thiếu nữ thiên tài ở Bạch gia, Bạch Cẩm Nhạc, nàng ta là nghĩa nữ* của Bạch Thần Tinh.

*Nghĩa nữ: con gái nuôi

Nghĩa nữ?” Diệp Thạch nghi hoặc.

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Phải. Bạch Cẩm Nhạc năm nay hai mươi ba tuổi, là một võ vương thất tinh, tuy rằng kém hơn Bạch Nghị, nhưng đấy cũng rất lợi hại rồi.

Bạch Thần Tinh độc thân nhiều năm, rất có ý sẽ sống cô độc trong quãng đời còn lại. Bạch Cẩm Nhạc sinh ra từ một nhánh của Bạch gia, vì lấy lòng Bạch Thần Tinh, tộc nhánh đó đã đưa Bạch Cẩm Nhạc cho Bạch Thần Tinh làm nghĩa nữ.

Ban đầu mọi người đều cho rằng Bạch Cẩm Nhạc sẽ cùng Bạch Nghị kết thành vợ chồng, không nghĩ tới Bạch Nghị lại yêu đương với Trang Du, thế nên Bạch Cẩm Nhạc có mâu thuẫn rất sâu với Trang Du.

Diệp Thạch có chút thương hại: “Trừ Mộ Thần ra, ta còn chưa gặp được nam nhân nào có thể ngăn cản mị lực từ Trang Du. Thật sự thì Trang Du không ra làm sao cả, nha đầu kia thật đáng thương.

Hà Tĩnh Nguyệt nghe được lời Diệp Thạch nói, trong lòng âm thầm rùng mình, Trang Du đúng là rất quỷ dị.

Bạch Cẩm Nhạc là người Bạch gia, còn Trang Du chỉ là một người ngoài, người Bạch gia hẳn là càng đồng ý Bạch Nghị yêu đương với Bạch Cẩm Nhạc chứ?” Diệp Thạch suy nghĩ rồi nói.

Hà Tĩnh Nguyệt lắc đầu: “Đều không phải như ngươi nghĩ. Tình huống trọng nam khinh nữ trong Bạch gia rất nghiêm trọng, mà Bạch Nghị có được linh văn nhãn, Trang Du có được linh mắt trời sinh, Bạch gia hy vọng Bạch Nghị và Trang Du sẽ sinh ra một đứa con càng mạnh mẽ hơn, cho nên họ hy vọng Bạch Nghị thu cả Trang Du lẫn Bạch Cẩm Nhạc luôn.

Diệp Thạch: “

Chỉ là, Bạch Cẩm Nhạc tâm cao khí ngạo, khinh thường Trang Du, thường xuyên ồn ào túi bụi với Trang Du.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.

Diệp Thạch: “

Bạch gia có rất nhiều người có được linh văn nhãn sao?” Diệp Thạch hỏi.

Hà Tĩnh Nguyệt trả lời: “Không nhiều lắm, trong đám tiểu bối Bạch gia chỉ có Bạch Nghị và Bạch Cẩm Nhạc có được linh văn nhãn.

Diệp Thạch gật đầu, “A” một tiếng.

Hà Tĩnh Nguyệt và Diệp Thạch đi dạo trên đường, vừa lúc gặp phải Bạch Nghị và Trang Du.

Hà Tĩnh Nguyệt vốn định lôi Diệp Thạch rời đi, nhưng Trang Du đã nhìn thấy Diệp Thạch, lại lôi kéo Bạch Nghị đi về hướng hai người, Hà Tĩnh Nguyệt muốn tránh cũng tránh không khỏi.

Diệp Thạch siết chặt tay, trên mặt hơi hiện sát khí.

Diệp Thạch, sao ngươi lại xuất hiện ở Trung Châu?” Trang Du nghi hoặc hỏi.

Bạch Nghị rõ ràng nói, người nước ngoài muốn đến Trung Châu là chuyện cơ hồ không có khả năng, vậy tại sao Diệp Thạch lại xuất hiện ở chỗ này? Trang Du lúc trước còn nghĩ, dù Mộ Thần và Diệp Thạch có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có thể ở lại nơi hoang dã kia làm võ tông như ếch ngồi đáy giếng, nào biết, Diệp Thạch vậy mà cũng xuất hiện ở Trung Châu.

Diệp Thạch cắn răng, lạnh lùng nhìn Trang Du, trong lòng dâng lên một cỗ hận ý khắc cốt, “Mắc mớ gì tới ngươi?

Trang Du nhíu mày nói: “Diệp Thạch, sao ngươi hay lộ ra thái độ căm thù với ta vậy, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, Mộ Thần đâu?

Diệp Thạch siết chặt tay, tâm hung hăng run rẩy, “Hắn không truyền tống tới đây.

Tuy rằng rất muốn tát một bàn tay lên mặt Trang Du, nhưng nhớ tới lời nhắc nhở của Mộ Thần, Diệp Thạch cuối cùng cũng nhịn xuống. Y chỉ vừa mới đến, Bạch Nghị lại là địa đầu xà, tốt nhất là y không nên đắc tội lung tung thì hơn.

Ngươi từ bỏ hắn, còn mình thì truyền tống tới đây?” Trang Du nhíu mày nhìn Diệp Thạch, trong mắt hiện lên ý trách cứ.

Diệp Thạch siết chặt tay. Tiện nhân! Tiện nhân chết tiệt! “Không cần ngươi quan tâm!

Trang Du có chút bất mãn nhìn Diệp Thạch, nhẹ hít một hơi, ý vị sâu sa nói: “Vì tiền đồ, ngươi rốt cuộc chọn buông tha Mộ Thần.

Diệp Thạch nghe thấy lời Trang Du nói, bụng đầy tức giận, khí tức tán loạn.

Bạch Nghị liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, nói với Trang Du: “Được rồi, chúng ta đi thôi.

“Phốc.” Diệp Thạch ôm ngực, hộc ra một búng máu.

Diệp Thạch nhìn bóng dáng Bạch Nghị và Trang Du, hung hăng cắn chặt răng. Giết bọn họ! Nhất định phải giết bọn họ! Bọn họ gián tiếp khiến Mộ Thần và y bị chia cắt, lại còn chạy đến trước mặt y đắc ý!

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn sắc mặt Diệp Thạch, trong lòng cũng dâng lên một cỗ khó chịu.

Dựa theo lời nói của Diệp Thạch, thì Mộ Thần là bởi vì nguyên thạch không đủ mới buông tha truyền tống, thế nhưng vừa rồi Trang Du lại nói cứ như là Diệp Thạch sai.

Hà Tĩnh Nguyệt nâng Diệp Thạch dậy, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?

Diệp Thạch cắn răng nói: “Ta không sao, chúng ta đi thôi.”

Ngươi yên tâm, Mộ Thần kia của ngươi rất lợi hại, hắn nhất định sẽ tới tìm ngươi.” Hà Tĩnh Nguyệt an ủi.

Diệp Thạch gật đầu, sắc mặt tái nhợt hơi hiện lên vài phần huyết sắc: “Ngươi nói đúng, Mộ Thần nhất định sẽ tới, hắn rất luyến tiếc ta, hắn nhất định sẽ tới tìm ta.

Nếu Mộ Thần thật sự không đến được, vậy y sẽ trở về. Nếu Bạch Nghị có thể truyền tống đến Linh Tháp Châu, vậy y cũng nhất định có thể! Y phải kiếm đủ nguyên thạch, nhất là nguyên thạch thượng phẩm, chỉ cần y kiếm đủ nguyên thạch, vậy chính y cũng có thể trở về mang Mộ Thần tới đây.

Bạch Nghị nhìn Trang Du, hỏi: “Ngươi quen biết người vừa rồi?

Trang Du gật đầu: “Có biết!

Người nọ hẳn là thiếu niên thiên tài được trận pháp tháp bên ngoài truyền tống vào đây.” Bạch Nghị nói.

Thế lực Bạch gia cực lớn, chân trước Diệp Thạch được truyền tống qua, chân sau Bạch gia đã có người nhận được tin tức.

Trang Du sửng sốt: “Thật sao?” Hắn là do Bạch Nghị mang tới, mà Diệp Thạch lại là bằng bản lãnh của mình mà truyền tống tới, “Y là trận pháp sư thất cấp?

Bạch Nghị gật đầu nói: “Nếu có thể được truyền tống đến trận pháp tháp chỗ này, vậy y nhất định đã là trận pháp sư thất cấp.

Sắc mặt Trang Du hơi đổi, thầm nghĩ không ngờ Diệp Thạch lại tới bước này.

Ánh mắt Bạch Nghị hiện lên ám quang, “Phụ mẫu của Diệp Thạch này có lai lịch gì, ngươi biết không?

Trang Du nói: “Biết, phụ thân của y tên là Diệp Tầm, là một võ sư, vài năm gần đây rất suy sút, trở thành tửu quỷ. Diệp Thạch là một đứa con bất hiếu, rõ ràng y có rất nhiều nguyên thạch, cũng có năng lực, thế nhưng lại không giúp đỡ Diệp Tầm, bỏ mặc Diệp Tầm sa đọa. Y đối xử với em gái cùng cha khác mẹ cũng rất thô bạo.

Mẫu thân của y đâu?” Bạch Nghị hỏi.

Mẫu thân của y là một song nhi, là một tiểu thiếp của Diệp Tầm, hình như mười mấy năm trước đã buồn bực mà chết rồi.” Trang Du nói.

Bạch Nghị gật đầu: “Thì ra là như vậy! Vậy Diệp Thạch này bao nhiêu rồi?

Hình như cỡ mười tám tuổi.” Trang Du nhíu mày nói.

Võ hoàng nhị tinh mười tám tuổi, lại là lớn lên ở bên ngoài, tư chất đúng là không tầm thường!” Bạch Nghị nói.

Trang Du sửng sốt hỏi: “Y là võ hoàng nhị tinh?

Vẻ mặt Bạch Nghị ngưng trọng, gật đầu nói: “Đúng vậy.

Uổng hắn còn cho rằng nước ngoài không có nhân tài nào, không nghĩ tới lại có người như Diệp Thạch, mười tám tuổi đã là võ hoàng nhị tinh. Khi hắn ở độ tuổi đó còn chưa tới cảnh giới đấy đâu.

Sắc mặt Trang Du hơi đổi, nói: “Do y có vận khí tốt mà thôi. Ngươi không biết đâu, lúc trước có mấy vị võ hoàng mang theo y lúc đó chỉ là võ linh tiến vào một cái bí cảnh. Kết quả, Diệp Thạch người này chẳng những độc chiếm tất cả vật tư bên trong bí cảnh, còn lợi dụng cấm chế hại chết vài võ hoàng. Y thích nhất là lấy oán trả ơn, tu vi của y cao như vậy chắc là do ăn nhiều đan dược, trong thân thể hẳn là có rất nhiều đan độc, tuy rằng thực lực bây giờ của y rất mạnh, nhưng mà không gian để tăng lên sau này cũng không lớn.

Trong mắt Bạch Nghị hiện lên vẻ khinh thường, nói: “Thật sao? Vốn gia tộc còn muốn mời chào y, nhưng một kẻ ăn cây táo rào cây sung như vậy, có mời chào vào, chỉ sợ cũng không có chỗ tốt gì.

Trang Du rũ mắt, tâm nhất thời buông lỏng vài phần.