Không có khả năng. Không có khả năng là yêu thú thất cấp. Nếu như thật sự có yêu thú thất cấp thì đã sớm không có thái bình như hiện tại rồi.” Mộ Thần nói với giọng chắc chắn.

Mộ thiếu nói đúng.” Mạnh Thanh Như gật đầu đồng ý.

Mộ Thần híp mắt, sắc mặt không có dịu đi chút nào, tuy rằng không có khả năng là yêu thú thất cấp, nhưng cũng có thể đó là một con yêu thú lục cấp đỉnh. Thú triều lần này có khả năng chính là do con yêu thú này phát động để tăng lên thất cấp. Tu luyện giả thăng cấp cần có số lượng lớn nguyên thạch, còn yêu thú thăng cấp thì có thể dùng huyết khí để thay thế.

Không quản là huyết khí yêu thú hay là huyết khí tu luyện giả, đó đều có chỗ tốt đối với yêu thú.

Yêu thú và nhân loại chiến đấu, thây ngã khắp nơi, huyết khí tán ra hẳn là đủ cho con yêu thú kia thăng cấp.

Đáng tiếc, cho dù hắn nhìn thấu điểm này thì cũng vô lực bỏ đi trận chiến của yêu thú với nhân loại.

Diệp Thạch thấy sắc mặt khó coi của Mộ Thần, khó hiểu hỏi: “Mộ Thần, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?

Mộ Thần miễn cưỡng cười: “Không có gì.” Phải nhanh chóng giúp đỡ Khúc Khôn thăng cấp võ tông, nếu không khi có yêu thú thất cấp xuất hiện mà bên bọn họ lại không có ai có thể chống lại, vậy thì sẽ phiền toái lớn.

Mộ thiếu, không biết ngươi còn có bao nhiêu phù chú lục cấp?” Mạnh Thanh Như hỏi.

Mộ Thần thản nhiên quét mắt nhìn mấy người này, ánh mắt có chút lãnh liệt: “Cũng không ít, năm triệu nguyên thạch một tờ, nếu các vị tiền bối muốn mua thì đều là giá này.

Mạnh Thanh Như sửng sốt, hơi có chút không hiểu: “Mộ thiếu, ngươi rất thiếu nguyên thạch à?

Mộ Thần gật mạnh đầu: “Thiếu, rất thiếu.

Đám người Mạnh Thanh Như không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Mộ thiếu, cái giá này có thể bớt bớt một chút không?

Diệp Thạch bĩu môi nhìn mấy người do dự, có chút bất mãn nói: “Có tu luyện giả ngoài kia ra giá mười triệu nhưng mà Mộ Thần không bán kìa, muốn mua thì nhanh tay. Không mua thì bọn ta bán cho mấy người bên ngoài.

Đám người Mạnh Thanh Như hai mặt nhìn nhau, lập tức sôi nổi nói, “Tất nhiên là mua rồi.

Tuy nguyên thạch rất quan trọng, nhưng mà tính mạng lại càng quan trọng hơn, huống chi, giá mà Mộ Thần báo ra cũng không mắc.

Không phải là mỗi vị võ hoàng đều là người nghèo.

Trong đám võ hoàng này có một vị ra bốn mươi triệu, mua tám tờ phù chú lục cấp.

Diệp Thạch vốn tưởng rằng, tìm một trăm triệu nguyên thạch mang về không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng bây giờ mới phát hiện, hình như cũng không có gì khó lắm nhỉ.

… …

Các vị tiền bối, yêu thú có động tĩnh.” Một võ vương nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bẩm báo.

Mộ Thần nghe vậy, linh hồn lực tán ra ngoài, “Tám con yêu thú lục cấp đồng thời xuất động, chúng ta mau đi ra thôi!” Tám con yêu thú lục cấp đồng thời xuất động, thế tới rào rạt, có chủ ý ở trên phòng tuyến xé rách một cái miệng.

Mộ Thần và Diệp Thạch không chờ được liền xông ra ngoài.

Mạnh Thanh Như nhìn theo bóng dáng Mộ Thần và Diệp Thạch, trong lòng có một loại cảm giác quái dị. Hai người kia vội vàng như thế không phải là muốn chạy trốn chứ?

Mạnh Thanh Như không kịp nghĩ nhiều hơn, cũng nhanh chóng xông ra ngoài.

Yêu thú chậm rãi hướng lại đây, đàn yêu thú phi hành trên không trung che lấp cả mặt trời.

Diệp Thạch nhìn thấy một con yêu thú phi hành xuyên phá lá chắn bay xuống cắn một tên tu luyện giả. Yêu thú phi hành luôn là yêu thú làm người ta khó lòng phòng bị nhất.

Mộ Thần vung ống tay áo lên, hơn một ngàn con Thôn Thiên Phong bay ra, Thôn Thiên Phong dưới sự chỉ huy của trùng vương lớn như nắm tay, hướng về đàn yêu thú trên bầu trời bay tới.

Một con yêu thú lập tức bị Thôn Thiên Phong cắn xuyên bụng mà chết.

Mộ Thần lãnh tĩnh nhìn một màn này, Thôn Thiên Phong thật là kén miệng ghê, chỉ cảm thấy hứng thú đối với một khối thịt ngon nhất ở thắt lưng yêu thú, còn có máu huyết trong lòng.

Con yêu thú phi hành cực lớn bị cắn xuyên bụng, lộp bộp rớt xuống.

Tu luyện giả phía dưới thấy một màn như vậy, cả đám khiếp sợ không thôi.

Bỗng một tiếng chói tai rít lên.

Trên trăm con Thôn Thiên Phong trong khoảnh khắc bị một đạo sóng âm này đánh chết, mà tu luyện giả có cấp bậc thấp một chút thì dưới đạo sóng âm này sôi nổi hộc máu, ngã trái ngã phải.

Đôi mắt Mộ Thần co lại, là công kích bằng sóng âm.

Mộ Thần ngẩng đầu, thấy được một con dơi dài mấy chục mét, bay xung quanh trên trời.

Con dơi đó có một đôi răng nanh dị thường sắc bén, răng nanh trắng như tuyết mang theo mùi máu tươi, vừa thấy là biết không phải vật phàm.

Đôi mắt Diệp Thạch co lại, đánh ra một quyền tới con dơi trên bầu trời.

Diệp Thạch nhẹ nhàng vung tay lên, san sát sát trận hiện lên, con yêu thú dơi trên bầu trời trúng một quyền này của Diệp Thạch, nổ tung hơn phân nửa thân mình.

Diệp Thạch thấy uy lực một quyền này của mình, sắc mặt tức khắc vui mừng không thôi.

Trên quyển sách trận pháp của vị phụ thân xa lạ của Diệp Thạch có pháp môn luyện trận nhập thể, sau khi Diệp Thạch luyện thành thì đây là lần đầu tiên y sử dụng nó.

Diệp Thạch tưởng rằng trên sách trận pháp viết uy lực sau khi luyện thành luyện trận nhập thể có chút nói ngoa, không nghĩ tới, uy lực luyện trận nhập thể so với trên sách viết còn lớn hơn.

Không ngờ Diệp Thạch lại có thể luyện hóa sát trận vào trong thân thể.” Mạnh Thanh Như nhìn Diệp Thạch, trong mắt hiện ra vài phần không dám tin.

Luyện trận nhập thể cần thân thể của tu luyện giả có lĩnh ngộ đối với trận pháp, còn cần pháp môn đặc biệt nữa.

Mạnh Thanh Như vẫn luôn cho rằng luyện trận nhập thể chỉ có trong truyền thuyết, lại không nghĩ rằng giờ có thể nhìn thấy tận mắt.

Sát trận quanh thân Diệp Thạch bắt đầu khởi động, thanh mang trong mắt bắn ra bốn phía, như một vị sát thần.

Mộ Thần vung tay lên, xuất ra một đoàn dị hỏa bay tới ngay chỗ bị thương của con yêu thú dơi, một mùi khét trong nháy mắt tràn ngập, trong giây lát, yêu thú dơi lục cấp đã bị đốt xuyên bụng mà chết.

Diệp Thạch hưng phấn bay ra thu hồi thi thể yêu thú dơi, dào dạt đắc ý nói: “Con đầu tiên.

Mộ Thần và Diệp Thạch trong khoảnh khắc đã giải quyết xong một con yêu thú lục cấp, xác thực trấn trụ hết mọi người.

Còn có bảy con nữa.” Trong mắt Diệp Thạch hiện lên phấn khởi và khát vọng.

Mạnh Thanh Như nhìn ánh mắt điên cuồng của Diệp Thạch, trong lòng có loại cảm giác không rét mà run.

Mộ Thần phất tay tung ra ngoài ba bình dược tề, lập tức nổ tung. Một mùi hương ngọt dịu tản ra, loài người không bị ảnh hưởng gì, nhưng một ít yêu thú cấp bậc thấp lại trực tiếp uể oải xuống.

Mọi người đang cùng yêu thú lục cấp chiến đấu đều phát hiện, con yêu thú đang chiến với mình tự dưng trở nên yếu hơn rất nhiều, họ lập tức có vài phần cảm kích với Mộ Thần.

Dược tề mê hồn lục cấp, có thể giảm mạnh chiến lực của yêu thú.

Diệp Thạch vung cây roi trong tay, siết chặt cái cổ của một lão hổ.

Lão hổ nổi giận đánh tới Diệp Thạch, Diệp Thạch không chút hoang mang đá ra một cước. Thân thể Diệp Thạch trải qua ngàn lần ngâm máu yêu thú, cường độ thân thể không thua gì võ tông. Lão hổ trực tiếp bị Diệp Thạch đá một cước bay ra ngoài.

Hình thể của Diệp Thạch ngay cả bằng một phần trăm hổ yêu cũng chưa tới, bị một tên “tiểu bất điểm” như vậy đá bay, yêu thú hổ đã mở linh trí, lúc này thẹn quá thành giận, liên tục rống giận.

Hổ yêu lần thứ hai đánh tới Diệp Thạch, Mộ Thần tung ra một tờ phù chú, chuẩn xác đập trúng miệng lão hổ, đầu lão hổ liền nổ tung.

Diệp Thạch nhìn đầu lão hổ huyết nhục mơ hồ, bất đắc dĩ thở dài, không có việc gì thì mở lớn miệng như vậy làm chi, không biết miệng là nơi mà Mộ Thần thích dùng phù chú công kích nhất sao?

Diệp Thạch phất tay, thi thể lão hổ bị Diệp Thạch thu vào trong nhẫn không gian, con thứ hai rồi.

Diệp Thạch nhìn qua phía xa xa, một con lang yêu lục cấp đã chết dưới sự liên thủ công kích của hai vị võ hoàng.

Diệp Thạch nhẹ hít một hơi, chết một con, yêu thú lục cấp có thể xuống tay lại mất đi một con.

Chương Kha vừa giải quyết xong một con yêu thú lục cấp, quay đầu lại liền thấy được thần sắc tiếc nuối của Diệp Thạch, tâm tình lúc này liền có chút cổ quái. Cái sắc mặt này của Diệp Thạch cứ như là bị người khác đoạt đi thứ yêu quý nhất vậy. Đám yêu thú lục cấp điên cuồng nguy hiểm này có cái gì tốt mà đoạt!!

Mộ Thần phất tay, dị hỏa cháy lan ra đồng cỏ, đại lượng yêu thú kêu thảm, mất đi sinh mệnh trong biển lửa.

Thôn Thiên Phong phần phật bay tới đàn yêu thú, những xon yêu thú bị Thôn Thiên Phong công kích liền bộp bộp rơi xuống.

Mộ Thần đứng lặng ở giữa không trung, tóc dài bay trong gió, đôi mắt băng lãnh, giống như vị sát thần lãnh huyết.

Diệp Thạch chớp mắt nhìn bộ dạng suất khí của Mộ Thần, sau đó thu liễm thần sắc trên mặt, xoay người nhào vào trong thú triều.

Sát trận di động quanh thân Diệp Thạch, những nơi y đi qua, yêu thú lập tức chết.

Đại khái là do sát khí trên người Diệp Thạch quá sắc bén, mấy con yêu thú lục cấp đều có chút tị hiềm Diệp Thạch.

Đáng tiếc, yêu thú lục cấp thì muốn cách xa Diệp Thạch, nhưng Diệp Thạch thì lại dây dưa không bỏ.

Trải qua một ngày một đêm khổ chiến, tám con yêu thú lục cấp toàn bộ bị giết, trong đó có năm con chết trên tay Mộ Thần và Diệp Thạch.

Trải qua trận chiến này, mọi người rốt cục cũng khắc sâu ý thức được, tuy rằng Mộ Thần và Diệp Thạch chỉ là hai vị võ hoàng mới thăng cấp, nhưng chiến lực của hai người lại không chút nào yếu hơn những vị võ hoàng lâu năm.

Mộ Thần tản ra linh hồn lực, thấy được một trận huyết khí lặng yên không tiếng động nhẹ nhàng hướng về phương xa.

Mạnh Thanh Như đánh giá Mộ Thần và Diệp Thạch, trong lòng nồng đậm kinh hãi, với thực lực hai người họ, cho dù có gặp được võ hoàng cửu tinh cũng sẽ không ở hạ phong, hai người này mới có mười tám tuổi thôi đấy, nếu để cho hai người này thêm một đoạn thời gian thì ai có thể là đối thủ của hai người được!

Mộ Thần, ngươi làm sao vậy?” Diệp Thạch thấy sắc mặt ngưng trọng của Mộ Thần thì lo lắng hỏi.

Mộ Thần lắc đầu: “Không có việc gì.

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, bất an cắn môi.

Mộ thiếu, đa tạ.” Mạnh Thanh Như đi lên nói.

Mộ Thần cười nhạt: “Không có gì.

Ánh mắt Diệp Thạch sáng lên nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Như, mong đợi nói: “Về sau nếu còn có loại sự tình này thì có thể tìm chúng ta.

Mạnh Thanh Như thấy biểu tình chưa hết đã của Diệp Thạch, cười khan gật đầu: “Được.

Giải quyết cong hết tám con yêu thú lục cấp, Mộ Thần và Diệp Thạch liền trở về phòng tuyến Huyền Phong đế quốc.

Mộ thiếu, Diệp thiếu, hai ngươi đã trở lại rồi. Nghe nói lần này đi ra ngoài, hai vị lại trổ hết tài năng hả?” Mạc Vân cười hỏi.

Nghe nói bên Huyết Nguyệt đế quốc có tới tám con yêu thú lục cấp, mọi người đầu kinh hãi tới mức đêm không ngủ được. Kết quả, hai người Mộ Thần và Diệp Thạch liền xử lý sạch năm con, tám con yêu thú lục cấp căn bản không đủ để họ giết.

Mộ Thần miễn cưỡng cười, “Mạt thiếu nói đùa.

Đúng rồi, có người từ Đan Khí Các đến đây.” Mạc Vân thông báo.

Sắc mặt Mộ Thần hơi đổi, Đan Khí Các là một tổ chức thương nghiệp kéo dài qua mấy chục quốc gia lớn, tổng bộ của tổ chức này thiết lập ở Linh Tháp Châu, ở trong tứ quốc đều có phân bộ.

Đan Khí Các không giao thiệp hay tranh đấu, nhưng cường giả trong thế lực này nhiều như mây, thập phần đáng sợ.

Nghe nói thế lực này có cả võ tông, nhưng thế lực đó chỉ quản việc buôn bán, sẽ không đặt chân vào thú triều của tứ quốc.

Ngay từ lúc bắt đầu thú triều, cái thế lực này đã rút ra hơn phân nửa nhân thủ, cho dù tứ quốc có bị huỷ diệt thì đối với cái thế lực này mà nói, đấy chỉ là thiếu đi một vài nơi buôn bán mà thôi.

Người của Đan Khí Các tới làm gì?” Diệp Thạch không hiểu.

Mộ thiếu, lúc trước cha ta có tìm những thứ có thể trợ giúp dị hỏa thăng cấp, tin tức này truyền đến tai vị quản sự của Đan Khí Các, có vẻ trong tay bọn họ có đồ mà các ngươi muốn.” Mạc Vân nói.

Diệp Thạch vui vẻ: “Thật sao? Vậy thì tốt quá!

Mộ thiếu, Diệp thiếu, các ngươi mau vào đi, vị quản sự kia chờ các ngươi đã lâu.” Mạc Vân thúc dục.