Trận pháp hôm nay, tựa hồ…” Lâm Mặc Uyên xem xét trận pháp trước mặt, trong mắt xẹt qua vài phần do dự.

Lâm đạo hữu, sao vậy?” Cố Diệu Ngọc khó hiểu hỏi Lâm Mặc Uyên.

Lâm Mặc Uyên lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là trận pháp này hôm naycho ta một loại dự cảm khôngtốt.

Cố Diệu Ngọc khó hiểu: “Trận pháp xảy ra vấn đề gì sao?

Không biết, nhưng có vẻ lại bị kia hai thằng nhóc kiađộng tay động chân.” Lâm Mặc Uyên lạnh lùng nói.

Cố Diệu Ngọc không cho là đúng: “Hai thằng nhóc kia không phải chỉ là thường xuyên chắp vá khắp nơi thôi sao? Chắc không có gì ghê gớm đâu.

Lâm Mặc Uyên nhìn trận pháp lóe ra quang mang, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.

Cố Diệu Ngọc nhìn Lâm Mặc Uyên thần tình ngưng trọng, trong lòng không khỏi cũng có chút khẩn trương, Cố Diệu Ngọc thật cẩn thận nện một kiếm lên quầng sáng, quầng sáng loạn một lúc, lại khôi phục bình tĩnh.

Thấy không có dị trạng gì, Cố Diệu Ngọc thở ra một hơi, thoạt nhìn không có gì khác bình thường!

Lão nhân Lâm Mặc Uyên này không có gì bản lãnh, lại còn cằn nhà cằn nhằn, Cố Diệu Ngọc khinh thường nghĩ.

Cố Diệu Ngọc tùy tay đánh ra vài lần lên quầng sáng, quầng sáng dao động một trận, sau đó khôi phục bình tĩnh.

Cố Diệu Ngọc nhăn chặt mày, quay đầu nhìn qua Lâm Mặc Uyên, “Lâm đạo hữu, có vấn đề gì sao?

Lâm Mặc Uyên thấy biểu tình Cố Diệu Ngọc mơ hồ lộ ra hoài nghi và khinh thường, tâm tình tích tụ lại.

Hiện giờ thoạt nhìn không có.” Lâm Mặc Uyên nói.

Ta nói nha, Lâm đạo hữu, ngươi quá cẩn thận rồi, không phải chỉ là hai tên nhóc lôngcòn chưa mọc dài thôi sao? Còn có thể làm cáigì ghê gớm chứ?” Cố Diệu Ngọc ngẩn cao cổ, khinh thường nói.

Lâm Mặc Uyên chau mày, không có đáp lời.

Diệp Thạch đứng ở xa xa dùng linh hồn lực quan sát tình hình, “Hình như Lâm Mặc Uyên đang nghi ngờ.

Mộ Thần không để ý nói: “Hắn tachỉ là một tên giá áo túi cơm mà thôi, cho dù hắn có nghi ngờ thì hắnlàm được cái gì?” Huống chi, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, có Cố Diệu Ngọc bên cạnh châm chọc khiêu khích, Lâm Mặc Uyên sớm muộn gì cũng sẽ nóng nảy.

Lâm đạo hữu, rốt cuộc ngươi có nhìn ra vấn đề gì không?” Cố Diệu Ngọc nghiêng đầu, có chút không kiên nhẫn mà hỏi Lâm Mặc Uyên.

Lâm Mặc Uyên vốn định tìm Trang Du tới đây nhìn thử, nhưng khi thấy vẻ mặt Cố Diệu Ngọc, cuối cùng lại nuốt xuống lời nói đang sắp ra khỏi miệng. Đã bị hai thằng nhóc trong kia bức tới loại tình trạng này rồi, nếu còn phải tìm Trang Du đến hỗ trợ, hắn thật sự là ném luôn mặt mũi.

Diệp Thạch thấy Lâm Mặc Uyên tiến lên, tâm tình liền kích động hô lên: “Mộ Thần!Lâm Mặc Uyên chuẩn bị ra tay kìa.”

Mộ Thần gật đầu, “Ừ! Hắn vừa ra tay thì chúng ta liền động thủ.

Cố Diệu Ngọc thấy biểu tình Lâm Mặc Uyên như lâm đại địch, ha hả nở nụ cười, “Lâm huynh, gần đây ngươi càng ngày càng buồn lo vô cớ, bị hai thằng kia dọa à.

Lâm Mặc Uyên thấy thần sắc khinh thường trên mặt Cố Diệu Ngọc, trong lòng đã bắt đầu nóng nảy.

Mộ Thần dùng linh hồn lực xem thấy một màn này, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Trên tay Lâm Mặc Uyên có thêm sáu chiếc xương, mỗi một chiếc đều có ánh sáng lưu chuyển, nhìn liền biết đó không phải là phàm vật, hẳn là từ xương của yêu thú lục cấp luyện chế ra, thoạt nhìn rất bất phàm.

Chiếc xương “Phanh” nện lên trận pháp.

Động thủ!” Mộ Thần trong nháy mắt đó phát động năm cái sát trận trên trận pháp.

Nháy mắt, pháp trận Tinh Tú Trận vẫn luôn thụ động bị đánh đó hóa thành một con cự thú hồng hoang hung mãnh, sát khí hóa thành nước lũ quét tới Lâm Mặc Uyên, luồng sát khí kia trực tiếp xay Lâm Mặc Uyên thành thịt nát.

Trong lúc hỗn loạn, Lâm Mặc Uyên kêu lên một tiếng thảm thiết, trong tiếng kêu còn có một phần độc ác, tiếng kêu chỉ duy trì trong chớp mắt liền biến mất.

Khi Cố Diệu Ngọc ý thức thấy không ổn thì lập tức nhanh chóng lui về phía sau, nhưng cũng vẫn bị sát khí trong sát trận đánh trúng, hộc máu một phen, trên người cũng bị một đạo sát khí kia làm cho nơi nơi đều có miệng vết thương.

… …

Nghe thấy động tĩnh, đám người Lục Hành Phong lập tức đuổi tới đây.

Xảy ra chuyện gì?” Lục Hành Phong kinh ngạc hỏi Cố Diệu Ngọc đang trọng thương.

Cố Diệu Ngọc hít sâu một hơi, bình phục cơn tức giận đang dâng trào trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai thằng nhóc kiađộng tay động chân với trận pháp, Lâm đạo hữu…Lâm đạo hữu đã bị bọn họ giết chết.

Trong lòng Cố Diệu Ngọc dâng lên một cơn hối hận, nếu sớm biết khi Lâm Mặc Uyên nói trận pháp không ổn thì nàng hẳn là nên thận trọng thêm một chút mới đúng.

Trang Du quan sát trận pháp, lập tức nhăn chặt mi.

A Du, ngươi thấy được cái gì sao?” Lục Nghiêu đứng bên cạnh Trang Du hỏi.

Trang Du cau mày trả lời: “Sát khí!Vô cùng nhiều sát khí!

Lục Hành Phong nhíu mày, “Ta hiểurồi, hai thằng nhóc kia vậy mà lạidung nhập sát trận vàođại trận.

Là Mộ Thần.” Ninh Hoài mím môi nói, Diệp Thạch là một người thẳng tính, trong bụng không có quanh quanh quẩn quẩn như vậy, Mộ Thần lại khác, mặt ngoài thì thấy là một quân tử ôn nhu, trên thực tế lại âm hiểm độc ác, ti bỉ vô sỉ, quỷ kế đa đoan, ý nghĩ xấu một bụng.

Hắn sớm nên nghĩ tới, trong khoảng thời gian này Mộ Thần rất lặng lẽ, nhìn như có xu hướng đã nhận mệnh, kỳ thật chỉ là đang suy nghĩ kế sách. Tên nhóc này quá ghê gớm, chỉ là một võ linh, lại tính kế giết chết được một người trong bọn họ.

Lâu Thanh cau mày, khó hiểu hỏi: “Lâm Mặc Uyên đã xảy ra chuyện gì vậy?Hắn dầu gì cũng là một trận pháp sư ngũ cấp mà, trận pháp này cóvấn đề lớn như thế này mà hắn không thấy một chút nào khả nghi sao?

Trái tim Cố Diệu Ngọc đập nhanh, nhanh chóng lắc đầu nói: “Các ngươi cũng biết, Lâm Mặc Uyên tại trên trận pháp thuật chỉ là gà mờ, nào có tài năng gì!

Cố Diệu Ngọc mím môi, cuối cùng cũng không dám nói cho mấy người kia biết, Lâm Mặc Uyên đã có nghi ngờ, nhưng nàng…

Lại nói, Lâm Mặc Uyên đích thực là tài sơ học thiển, nếu, nếu trận pháp thuật của hắn tốt hơn một chút thì sao lại bị Mộ Thần Diệp Thạch giết! Lâm Mặc Uyên có chết thì cũng đã chết, chỉ có nàng đáng thương, bị trọng thương theo.

Cố Diệu Ngọc phun ra một búng máu, từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược, nuốt vào.

Đôi mắt Cố Diệu Ngọc hiện lên sự hung ác, lần này tựa hồ nàng đã bị thương căn nguyên, chỉ sợ phải dưỡng mấy chục năm mới có thể dưỡng về.

Trong lòng Lâu Thanh dâng lên một cỗ hối hận, “Trận pháp thuật của Lâm Mặc Uyên đúng là có chút không đủ dùng…

Nếu sớm biết chuyện này sẽ trở nên như vậy, hắn sẽ không gọi Lâm Mặc Uyên tới đây, cho dù phải mạo phiêu, hắn nhất định cũng sẽ mời một trận pháp sư lục cấp.

… …

Mộ Thần phong độ nhẹ nhàng đi tới đối diện mấy người kia, Diệp Thạch nhắm mắt theo sau Mộ Thần, ở phía sau Mộ Thần ngó nghiêng.

Mọi người gần đây có khỏe không?” Mộ Thần phất tay áo, đứng sau trận pháp cười ha ha hỏi thăm.

Diệp Thạch mở to mắt nhìn, không biết tại sao, y cảm thấy Mộ Thần cười rất tà ác, nhưng, y thấy thế nào cũng hết sức đẹp trai.

Đối diện là những cặp mắt hung dữ kia trừng Mộ Thần, ánh mắt đó giống như là muốn đâm mấy trăm cái lỗ trên người Mộ Thần.

Mộ Thần!Ta muốn thiên đao vạn quả ngươi!” Lâu Thanh hung ác hét lên.

Lâm Mặc Uyên cũng từng nghĩ như vậy đó, đáng tiếc…” Mộ Thần dừng một chút, nhấn mạnh: “Hắn đã chết rồi.Là thi, cốt,vô, tồn.

Mộ Thần, có bản lĩnh thì ngươi cả đời ở trong cái vỏ rùa này đi, ngươi mà vừa ra khỏi đây, ta nhất định sẽ để cho ngươi biết được cái gì là sống không bằng chết!” Lâu Thanh nghiến răng nói.

Mộ Thần không để ý mà cười nói: “Lâu tiền bối, ngươi nói như thế thật sự là làm ta lạnhlẽo tâm hồn, đối với những người tặngcho ta một cọc cơ duyên, kỳ thật lòng ta vẫn luôn rất cảm kích, hiện giờ tiền bối lại nói như vậy, thật sự là tim ta đau nhưcắt.

Ngươi!!!” Lâu Thanh bị tức sắc mặt xanh mét.

Kỳ thật cho dù bọn ta có ở trong bí cảnh này trên trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm thì cũng không có sao, bọn ta còn trẻ, có rất nhiều rất nhiều thời gian, không biết mấy vị ở đây có thể chờ chung với bọn ta tới lúc đó không nhỉ.” Mộ Thần cười nói.

Còn nhiều thời gian, chúng ta chờ xem.” Lục Hành Phong lạnh lùng nói.

Được!” Mộ Thần nhếch miệng cười.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch ở trước mặt mấy người kia châm chọc khiêu khích, làm cho mấy tên võ hoàng bên ngoài khó chịu xong, lại thanh thản ly khai.

… …

Quá đáng! Quá đáng! Chẳng lẽ chúng ta cứ để hai tên nhóc này ngồi trên đầu chúng ta hoài vậy sao?” Ninh Hoài tức giận nói.

Cố Diệu Ngọc nhíu mày, việc công kích trận pháp đã tạm dừng, Lâm Mặc Uyên bị thi cốt vô tồn đã để cho bọn họ áp lực không nhỏ.

Lâu Thanh hít sâu một hơi, “Ta tính rời đi mời Mộc lão đầu tới.

Đám Cố Diệu Ngọc hai mặt nhìn nhau, Mộc lão đầu Mộc Hạc, là một gia hỏa tính tình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều rất là kém, tuy rằng lão đích thực là một hỗn đản không hơn không kém, nhưng lại là trận pháp sư lục cấp.

Lục Hành Phong nói: “Tình huống hiện tại cũng chỉ có thể mời hắn tới thôi.

Trước đó không mời Mộc Hạc, một mặt là bởi vì Mộc Hạc không rảnh, mà mặt khác là bởi vì thực lực của lão ta quá mạnh, nhưng, tình hình hiện giờ chĩ có thể mời Mộc Hạc tới, bọn họ mới có hi vọng chia được một ít đồ, nếu không mời Mộc Hạc tới, bọn họ có lẽ ngay cả canh cặn cũng không uống được ấy chứ.

Hai thằng nhóc Mộ Thần Diệp Thạch cũng đã là võ linh cửu tinh rồi, mắt thấy đã sắp đột phá lên võ vương…” Ninh Hoài rầu rĩ nói.

Hai đứa nó mới chi mười lăm tuổi đúng không?” Cố Diệu Ngọc nhịn không được mà hỏi, lúc nàng mười lăm tuổi cũng chỉ là một thái điểu võ sư cửu tinh mà thôi.

Lâu Thanh gắt gao siết chặt nắm đấm, hắn hao tâm tổn trí mới tìm được một cái bí cảnh như vậy, cuối cùng tất cả lại đều làm áo cưới cho người khác, nếu hắn bắt được Mộ Thần Diệp Thạch, hắn nhất định phải… nhất định phải làm cho hai đứa đó hối hận khi đã sinh ra trên đời này!!

Trang Du cúi đầu đứng một bên.

Trong một năm này, hắn vẫn luôn canh chừng bên ngoài trận pháp, thấy Mộ Thần và Diệp Thạch ở trong đại trận làm mưa làm gió, thực lực nhanh chóng tăng lên, chuyện đó dày vò hắn rất nhiều.

Nếu lúc ấy mình nhanh hơn một bước mà lựa chọn bức tranh kia, người được truyền tống vào sẽ chính là mình!

Trong một năm này, Trang Du đã không biết hối hận bao nhiêu lần, nhưng cho dù hối hận cỡ nào thì hắn biết hắn cũng không vào được.

Lục lão đầu, tôn tử của ngươi cũng không tồi, nhưng mà đáng tiếc, so với Mộ Thần và Diệp Thạch thì còn hơi kém một chút.” Ninh Hoài thuận miệng nói.

Lục Nghiêu Trang Du đều đã là võ linh thất tinh, tiến độ này thật sự không thể nói là chậm, nhưng khi so sánh với hai tên quái thai Mộ Thần Diệp Thạch, vừa so liền thấy có chút kém.

Lục Nghiêu ghét nhất người khác nói hắn không bằng Mộ Thần, nhưng mà, lời này hắn quả thật phản bác không được.

Trang Du quay đầu liếc mắt nhìn Lục Nghiêu, tâm tình không khỏi suy sụp.

Lục Nghiêu bắt gặp ánh mắt suy sụp trong thoáng chốc của Trang Du, tâm cảm thấy rất khó chịu.

Trời sinh Du sao còn sinh Lượng, nếu sớm biết chuyện sẽ như thế này, lúc trước khi mình ở trong bí cảnh nên bất chấp tất cả đại giới mà liên hợp với sư huynh giải quyết Mộ Thần và Diệp Thạch.