Edit: Arisassan

Sau khi ra khỏi trà trang, Hàn Liệt mới thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng trở lại.

"Hồi hộp à?" Trì Tu trong mắt mang theo ý cười mà hỏi.

Hàn Liệt cười cười nhún vai: "Cũng có một chút, cơ mà bàn xong việc buôn bán này là được rồi, chúng ta không cần phải chạy từ nơi này sang nơi khác để chào hàng nữa, lai lịch của ông chủ trà trang này trông có vẻ bất phàm, chúng ta cũng bớt thêm nhiều việc."

"Qủa thật bớt được rất nhiều." Trì Tu gật đầu trả lời.

Trong lòng Trì Tu cảm thấy kinh ngạc, y thật sự không thể nhìn thấu được Hàn Liệt, có thể ngay lần đầu tiên gặp mặt mà phán đoán ra Từ Sơ Ngôn có lai lịch bất phàm, cộng thêm màn đối đáp với tên hồ ly Từ Sơ Ngôn kia vừa nãy, tất cả đều khiến y phải kinh hỉ, thật sự đây chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi hay sao? Chắc chắn không phải trọng sinh, vì ở kiếp trước người này đã chết trước khi đi xung hỉ cho y.

Bất quá sau khi suy nghĩ một chút thì y cảm thấy bình thường trở lại, mỗi người đều có bí mật riêng của mình, không phải y cũng có bí mật trọng sinh sao, thế thì y làm gì có tư cách đi tò mò chuyện riêng của người ta được.

Từ Sơ Ngôn là đối thủ kiếp trước của y, nếu không phải hai người thuộc hai phe phái khác nhau thì có lẽ bọn họ đã có thể trở thành bạn tốt rồi.

Kiếp này y muốn đi khảo cử nhân chỉ vì muốn có một cái công danh hộ thân thôi, có thể có quan hệ với Từ Sơ Ngôn cũng tốt, dù sao chủ tử sau lưng người này chính là tân hoàng trong tương lai.

Mà sở dĩ y dám liều lĩnh dẫn Hàn Liệt đến Tụ Nhàn trà trang để chào hàng cũng bởi vì y hiểu rõ sở thích của Từ Sơ Ngôn. Người này rất thích ăn ngọt, đặc biệt là các loại mứt hoa quả linh tinh, mứt anh đào lại có vị như vậy, y nắm chắc chín phần rằng Từ Sơ Ngôn sẽ yêu thích nó ngay.

Ngay cả khi hôm nay không gặp được Từ Sơ Ngôn y chắc chắn cũng có thể khiến cho chưởng quầy mua loại mứt anh đào này, chỉ là không ngờ rằng vận may của bọn họ lại tốt đến thế, trực tiếp gặp được ông chủ đứng sau.

"Chúng ta giúp mẹ bán đồ thêu với mua sắm đồ dùng trong nhà luôn đi." Hàn Liệt hưng phấn nói, đây là số tiền đầu tiên cậu kiếm được từ khi xuyên về cổ đại, không đem đi mua đồ thì thấy khó chịu lắm.

"Ừ." Trì Tu buồn cười liếc mắt nhìn Hàn Liệt, lúc này mới thật sự giống một thiếu niên.

Đến hàng thêu Tương Vân mà Lâm thị đã dặn, bà chủ cửa hàng là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thấy hai thiếu niên bước vào thì cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cười cười tiến lên hỏi: "Hai cậu bé đây muốn mua đồ thêu sao?"

"Chúng ta muốn bán đồ." Trì Tu thản nhiên nói.

"Mang đồ đến bán giùm người nhà sao?" Bà chủ cười hỏi.

Trì Tu gật đầu, lấy mấy cái hà bao với áo yếm từ trong giỏ trúc ra.

Bà chủ cầm đồ lên, vừa nhìn thôi cũng biết là do ai thêu, "Tay nghề của chủ mẫu Lâm gia thật sự rất tinh tế, chắc bà ấy cũng nói cho các ngươi biết giá bán rồi, hà bao hai mươi văn một cái, áo yếm ba mươi văn một cái, ở đây có năm cái hà bao với bốn cái yếm, tổng cộng hai trăm hai mươi văn."

Trì Tu gật đầu nhận tiền, thấy Hàn Liệt đang đi xung quanh xem đồ thêu trong cửa hàng, y cũng không vội mà kiên nhẫn đứng chờ.

Hàn Liệt nhìn qua đồ thêu trong cửa hàng một lần, cậu phát hiện mẫu mã ở đây có hơi lỗi thời, hoa văn thêu trên vải cũng không sinh động, đúng lúc đó cậu nhớ tới hoa văn thêu chữ thập này nọ ở hiện đại, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

"Bà chủ, chủng loại đồ thêu của cửa hàng chỉ có nhiêu đây hay sao?"

Bà chủ nghi hoặc liếc mắt nhìn Hàn Liệt, cười nói: "Tất cả những thứ này đều là sản phẩm mới của năm nay, vì hàng thêu Tương Vân nhà ta là nơi tập hợp đầy đủ nhất các loại hoa thêu ở trấn trên mà."

"Thế bà chủ có thu mua đồ thêu hoa văn dạng khác không?" Hàn Liệt nhớ rằng tay nghề thêu thùa của Nghiêm thị cùng Lâm thị đều không tệ, nếu thêu hoa văn mới mẻ hơn thì có thể bán được giá cao hơn rất nhiều.

"Tất nhiên là có, chỉ cần là hoa văn mới đẹp đẽ thì chúng ta sẽ mua, giá cả chắc chắn cũng sẽ xứng với món hàng."

Hàn Liệt cầm một cái yếm thêu loại hoa văn từng phổ biến một thời lên quan sát, yếm này là cho trẻ nhỏ mặc, rồi lại nhìn hoa văn thêu trên mặt vải, hình dạng của hoa văn này vô cùng lỗi thời, sau khi phác họa ra hai hoa văn đơn giản dễ thương trong đầu xong, cậu quay sang nói với bà chủ: "Ta muốn mua một ít chỉ thêu."

"Chỉ thêu để ở trong đây, có hàng tốt hàng xấu, giá cả khác nhau, cậu tự chọn đi." Bà chủ cười nói, chỉ về hướng một cái hộp gỗ đựng đầy cuộn chỉ để trên một cái bàn bên trong cửa hàng.

Hàn Liệt chưa tự mình thêu chữ thập bao giờ, nhưng có một thời em họ của cậu lại thích thú vui này, chuyên lôi cậu đi khắp hàng thêu chữ thập để tham khảo các loại hoa văn.

Cậu đã từng chứng kiến em họ của mình thêu qua một vài lần, nên có thể dựa theo hình ảnh phác họa ra trong đầu vừa nãy mà chọn chỉ thêu thích hợp, sau khi nhận lấy những món đồ mà Lâm thị dặn mua từ tay bà chủ, cậu cũng tự mua cho mình vài cái yếm với vỏ gối.

Rời khỏi hàng thêu xong, Trì Tu mới tò mò hỏi: "Ngươi muốn học thêu à?"

Mặt Hàn Liệt tối sầm, một nam nhân như cậu thì thêu thùa cái gì. Ở hiện đại cũng có nam nhân thích thêu chữ thập hoặc có tay nghề thêu giỏi nên cậu cũng không khinh bỉ việc nam nhân làm những chuyện này, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh mình ngồi đó luồn kim xe chỉ thôi là cậu đã muốn xỉu rồi.

"Ngươi mới muốn học thêu, ta có phác họa vài hoa văn trong đầu, muốn về nhà vẽ ra để mẹ ngươi với mẹ ta thêu thử xem thế nào." Hàn Liệt lườm y một cái rồi nói.

Không hiểu sao, khi Trì Tu nghe Hàn Liệt phân biệt rõ ràng mẹ ta mẹ ngươi như thế thì trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, y nhíu mày nói: "Là mẹ của chúng ta."

Hàn Liệt kỳ quái liếc mắt nhìn Trì Tu, sao tự nhiên lại đi so đo cái này làm gì, cậu cũng không phản bác lại mà gật đầu, lúc đó Trì Tu mới lộ ra một nụ cười vừa lòng.

Tiếp đó là thời gian mua sắm của Hàn Liệt, trước tiên họ đi đến quán thịt heo để mua vài cân thịt cùng xương heo; sau đó thì đi đến cửa hàng tạp hóa mua một ít gia vị đại loại như mỡ muối tương dấm đường, kế tiếp đến chợ mua trứng gà với một vài món ăn kèm rau xào; cuối cùng là đến cửa hàng bán lương thực mua hai túi gạo cỡ vừa cùng hai túi bột mì.

Ở hiện đại cậu vốn theo chủ nghĩa hưởng thụ, cậu quan niệm rằng thiệt chỗ nào thì thiệt nhưng không thể để chất lượng cuộc sống của mình bị thiệt thòi được, chỉ cần tích cóp được ít tiền là sẽ đem ra để cải thiện sinh hoạt, nói thật cậu không thể ăn chay với cơm gạo lứt trong một thời gian dài được, hơn nữa chế độ ăn kiểu đó cũng không tốt đối với mấy đứa trẻ đang tuổi trưởng thành.

Hiện tại bọn họ vẫn đang ở tuổi ăn tuổi lớn, chắc chắn phải bổ sung dinh dưỡng mới khỏe, cậu vẫn luôn rất bất mãn với chiều cao hiện giờ của mình, Hàn Liệt quyết định đi tiếp trên con đường cố gắng kiếm được nhiều tiền hơn.

Những món đồ bọn họ mua đều có phần cho Hàn gia. Trước đó khi mua đồ Hàn Liệt đã dự định mua thêm một phần để đưa qua Hàn gia, đang không biết phải nói như thế nào thì Trì Tu đã tâm linh tương thông, chủ động đề nghị mua thêm một phần cho nhà mẹ đẻ của Hàn Liệt, hành động cẩn thận như vậy cũng khiến cho lòng Hàn Liệt cảm thấy ấm áp.

Do mua quá nhiều đồ, xe bò trước đó chở họ đến không thể chở nổi hết những đồ họ mua được, nên cả hai đành phải thương lượng thuê một chiếc xe bò khác để ngồi về, đúng lúc gặp được Lý đại thẩm ở chợ, Hàn Liệt mới nhờ bà báo cho Hàn Nhị Cẩu biết họ không cùng đi về.

Vì chỗ bọn họ ở nằm ngay sát mép thôn nên xe bò không đi vào trong thôn, mà trực tiếp chạy dọc theo ranh giới của thôn để đến được nhà họ. Hàn Liệt cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu mấy bà tám đấy mà thấy họ mua đồ nhiều thế thì thế nào cũng truyền cho cả thôn biết, lúc đó mấy kẻ đỏ mắt tham lam phỏng chừng lại đến quấy rối cả nhà cậu.

Lúc trước khi Trì Tu vẫn còn bệnh liệt giường, Lâm thị cùng hai đứa bé đã phải chịu rất nhiều ủy khuất, tuy đa số thôn dân đều chất phác lương thiện, nhưng cũng có không ít người không muốn gia đình người khác sống tốt hơn mình.

Chưa kể có một người đàn ông trung niên nổi tiếng ăn chơi lêu lổng trong thôn đã từng đánh chủ ý lên Lâm thị, tuy nhà họ không còn bạc, nhưng mỹ mạo của Lâm thị cùng viện tử rộng lớn với mảnh núi rừng đằng sau vẫn rất hấp dẫn đối với người khác.

Trước kia mấy kẻ lưu manh thường xuyên tới cửa nhà họ để tống tiền, câu dẫn Lâm thị nhằm phá hỏng thanh danh của bà, Lâm thị tuy đều đã dùng kế để thoát khỏi tình cảnh đó, nhưng lại trở thành đề tài bàn tán huyên thuyên của những người phụ nữ trong thôn, trong đó có nhị bá mẫu của Hàn Liệt.

Trì Nghiệp và Trì Uyển cũng không dám ra bên ngoài chơi, nếu ra ngoài thì sẽ bị một vài đứa trẻ hư hỏng trong thôn khi dễ, thường xuyên bị chúng mắng là đồ không có cha, ca ca trước sau gì cũng chết.

Hàn Liệt sau khi nghe Trì Nghiệp kể lại thì rất tức giận, Trì Tu tuy ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng vẻ ngoan lệ ánh lên trong mắt đã để lộ nội tâm phẫn nộ của y, theo tính của Trì Tu thì những thiệt thòi đó y chắc chắn sẽ tìm cách đòi lại hết tất cả.

Hết chương 11