Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 1: Xuyên việt thành tức phụ người ta

Tần Miễn vừa mở mắt ra, kinh hoàng phát hiện hắn đang nằm trong một gian nhà cỏ rách nát. Vấn đề là trước đó hắn đang ở trong biệt thự nhà mình. Càng đáng sợ hơn là dưới tấm chăn, chân hắn kề lên chân một người đàn ông khác.

“Anh, anh, anh là ai?”

Nam nhân yên lặng ngồi dậy, lộ ra thân trên, nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi bưng cái chén mẻ góc đặt trên đầu giường qua, nhàn nhạt nói: “Tức phụ, uống nước”

Hai mắt Tần Miễn trợn trắng, ngất đi.

Tần Miễn nằm mơ, mơ thấy hắn biến thành phụ nữ, trong màn diễn tấu sáo cồng chiêng, trong tiếng kèn Xôna bị người ta đẩy mạnh vào kiệu hoa, bái đường thành thân cùng một nam nhân. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hắn bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh, sau đó tỉnh lại, vội vàng cởi áo trên người ra, nhìn thấy ***g ngực bằng phẳng mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tự thấy buồn cười: “Tự mình doạ mình, hoá ra là mơ…”

Chợt, hắn phát hiện có chỗ không đúng, quần áo hắn sao lại rách nát như bươm? Hơn nữa sao hắn đen thế này, gầy thế này, còn trông như một đứa nhóc mười một mười hai tuổi.

Hắn vội ngẩng đầu, phát hiện đây đúng thật là gian nhà cỏ tranh, cả kinh nhảy xuống mặt đất. Căn nhà tranh này ước chừng bảy tám mét vuông, hai mặt là tường đất, trên tường treo một cây cung, hai vách tường còn lại dùng gỗ, cỏ khô và vải bố cũ đắp thành. Cả gian nhà ngoại trừ giường gỗ, bàn thấp kê đầu giường, hai cái rương gỗ thì không còn thứ gì khác. Á không, trên vách tường còn dán tờ giấy đỏ, là một chữ ‘Hỷ’ to đùng. Muốn tìm cái gương soi cũng không thấy, nhưng Tần Miễn nhìn mình tay nhỏ chân nhỏ, có thể khẳng định cơ thể này không phải của hắn.

Một nỗi kinh sợ bò dọc sống lưng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hắn nhớ rõ trước đó còn đang làm ổ trong biệt thự mà. Đúng rồi, hắn bị Tần Liêm đẩy lăn xuống cầu thang, va phải đầu. Bỗng hắn có một suy nghĩ không thể tin nổi: hắn chết ngắt rồi mượn xác hoàn hồn? Tần Miễn không dám tin dùng sức cấu véo mình một trận, cảnh tượng trước mắt không hề thay đổi cứ như thờ ơ cười nhạo hắn.

Hắn trợn tròn mắt sững sờ chốc lát, cuống quýt nhìn xuống cổ tay trái, nơi đó có một nốt ruồi đen nhỏ không bắt mắt, suy nghĩ vừa chuyển, một thế giới thần bí quen thuộc hiện ra, hắn thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng dần thả lỏng.

Sải bước về phía cửa, vừa đi hai bước thì cảm thấy bàn chân bị cấn đau, cúi đầu nhìn, một đôi chân đen sạm gầy trơ xương không mang giày, mặt đất gồ ghề không cộm chân mới lạ. Quay đầu nhìn, cạnh giường bày một đôi giày rơm mang đã lâu sắp chuyển thành màu đen. Dưới giường có hai đôi giày rơm khác, một lớn một nhỏ, đều mới toanh. Hắn không hề do dự, mang đôi giày rơm mới.

Kéo cửa nhà ra, hắn mới phát hiện gian nhà cỏ này xây trong một cái sân, liếc mắt liền biết là mới xây lên sau này, một mùi thối xông vào mũi, hắn không chịu nổi phải che mũi lại.

“Hừ hừ…” Ngẩng đầu nhìn heo trong chuồng heo đối diện một cái, lại cúi xuống, cái mõm bẩn thỉu củng vài lát rau nát rơi vào đống rơm. Mà bên cạnh máng rau có một đống phân lớn.

Khoé miệng Tần Miễn giật giật, đi về phía nhà chính đang đóng chặt, đẩy cửa ra, lớn tiếng gọi, giọng nói xa lạ này có hơi khàn.

“Có ai không?”

Không người trả lời.

Hắn lại cất giọng gọi lần nữa, vẫn không có tiếng đáp lại, nhịn không được cau mày, cơ thể này yếu quá, cứ bủn rủn vô lực, mới hô to mấy câu mà như trút toàn bộ hơi sức. Hắn không khỏi hoài nghi cơ thể này có phải thường bị bệnh tật quấn thân hay không?

Nhìn sang phải, đại môn đóng chặt. Đại môn chỉ dùng mấy tấm gỗ ghép lại, có thể thấy được tia sáng xuyên qua từ khe hở giữa các tấm.

Tần Miễn đẩy đại môn ra, chạy vài bước để thoát khỏi mùi thối của chuồng heo, từng đợt gió nhẹ đưa tới không khí trong lành khiến hắn tham lam hít hà mấy cái.

Nửa ánh mặt trời vàng treo trên không trung bên trái, không rõ hiện là bình minh hay chiều tà, ánh nắng chiếu xuống cây hành cây hẹ xanh phản xạ ra tia sáng, đong đưa theo gió tựa như lóe ánh vàng. Đối diện cách đó không xa có mấy dãy nhà ống khói dựng thẳng, khói bếp lượn lờ không nhanh không chậm bay lên cao. Hắn vừa nâng mắt liền thấy xa xa một mảng đồng ruộng bao la, cây trồng xanh mơn mởn trong gió dấy lên từng đợt sóng xanh. Dưới ruộng, nông dân khom lưng bận rộn, trâu con vẫy đuôi ăn cỏ hai bên bờ. Xa hơn nữa là một tòa núi xanh đồ sộ, cây xanh tầng tầng lớp lớp. Mây mù lờ mờ lượn lờ giữa lưng núi tựa như bồng lai tiên cảnh. Không biết từ hướng nào truyền tới tiếng nói chuyện mơ hồ, tiếng dê bò kêu vang cùng tiếng chó sủa hoà nhau, ngược lại càng tăng thêm sự yên ả cho thôn trang này.

Thật là một thôn trang khiến người thích!

Nếu không phải Tần Miễn vẫn chưa rõ tình cảnh hiện tại, hắn sẽ thư thả mà đi dạo khắp thôn trang một vòng. Ngâm mình trong đống xi măng cốt thép quá lâu, thôn xóm nhỏ như vầy chính là nơi hắn thích nhất.

Lúc này, một bà dì khoảng sáu mươi vác đống cỏ khô từ đằng sau đi tới, cánh tay phải giắt cái rổ, trong rổ là ít quần áo ướt.

Tần Miễn thấy bà dì búi tóc và mang phục sức thời cổ, trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ hắn không chỉ mượn xác hoàn hồn mà còn xuyên về cổ đại?

Vất vả lắm mới gặp được một người, đang cân nhắc có nên xông lên thử một phen hay không thì bước chân của người kia bỗng nhanh hơn, trực chỉ đi về phía hắn, nét mặt rất không vui, hai cánh môi mỏng mím chặt lộ rõ thái độ khắt khe.

“Nếu đã tỉnh sao không đi cho heo ăn? Đứng đây ngắm phong cảnh hả?”

Tần Miễn thầm nói đúng là hắn ngắm phong cảnh. Nhìn lão phụ nhân quả nhiên đi vào cái sân hắn vừa bước ra, không rõ hắn và lão phụ nhân này có quan hệ gì, đành sờ sờ mũi, cũng đi theo vào, trong bụng kêu vang như sấm nổ.

Đây là đói bụng.

Đỗ thị vốn định phơi quần áo lên dây, nghe phía sau không có động tĩnh nào, eo thon xoay lại, hai mắt trừng to, gầm lên giận dữ, trung khí mười phần “Nhà lão Đại(1), ngươi là người chết sao! Còn không mau đi cho heo ăn!”

“Con cái nhà lão Đại? Hay từ ‘nhà lão Đại’ có ý khác?” Tần Miễn nghĩ. Ở đây ngoài lão phụ nhân này chỉ còn hắn, dù không muốn thừa nhận người bà nói là hắn thì cũng đành thở dài một hơi, đi qua.

Đỗ thị quét mắt nhìn hắn “Đi cho heo ăn!”

“Không biết.” Tần Miễn cười thật ôn hoà “Phải phiền người dạy con rồi.”

Đỗ thị vừa nghe, sắc mặt nhất thời tối đi, nhìn trái nhìn phải, chộp lấy một cây chổi tả tơi quất lên người Tần Miễn “Không biết? Vậy mi có biết ăn cơm không? Có phải mi muốn chọc ta tức chết hay không?”

Tần Miễn lắp bắp kinh hãi, vội vàng vươn tay bắt lấy chổi, tâm nói bà này có bệnh á? Chưa nói mấy câu đã động thủ đánh người. Nhưng hắn lại quên thân thể hiện tại cùng lắm mới mười một mười hai, hơn nữa tình trạng sức khoẻ không tốt, bị lão phụ nhân hung hăng quất xuống, trên tay tê rần, tay liền buông lỏng, mông ngồi phịch xuống đất.

“Còn dám trả đòn? Phản rồi.” Đỗ thị lại giơ chổi quất mạnh xuống.

Sắc mặt Tần Miễn lạnh đi, nhưng căn bản không có sức tránh né, thầm nghĩ không xong, e phải chịu một phát. Lão phụ nhân này trông lớn tuổi mà khoẻ mạnh gớm.

Đau đớn đang chờ không rơi xuống, Đỗ thị khó chịu, nhíu mày nhìn ra sau Tần Miễn.

Tần Mễn quay đầu nhìn lại, chổi bị một người đàn ông cao lớn nắm lấy. Hình như hắn đã gặp người này ở đâu rồi thì phải.

“Nương, hắn là tức phụ ta.”

Tần Miễn ho khan dữ dội. Chả trách cảm thấy quen, người nửa đêm hôm qua đưa nước cho hắn còn gọi hắn “Tức phụ” không phải người này sao!

-Hết chương 1-

(1) Nhà lão Đại, lão Nhị, lão Tam… tức là vợ thằng Cả, thằng Hai, thằng Ba nhé…

———-