“Người trong tộc đều nói, tay nghề của ngươi tốt lắm, hiện tại xem ra còn muốn lợi hại hơn đại sư Khắc Nhĩ nhỉ!” Lôi đánh giá bài trí trong tiệm, vô cùng chân thành mà nói.
“Không cần ngươi nói tốt như vậy!”
Giang Tiều xấu hổ, trong lòng khó tránh khỏi vui vẻ hẳn lên.
Lời nói dễ nghe có ai mà không thích, vả lại giọng điệu đó nghe sao cũng không giống đang lấy lòng người ta.
Tên Lôi này, ngoại trừ thoạt nhìn như một Hoa Hoa Công Tử (Play Boy), có lẽ cũng không bết bát như vậy.
Lôi cẩn thận đánh giá Giang Tiều, có chút tò mò, tên đại gia hỏa thoạt nhìn ngu ngốc, cục mịch này rốt cuộc có cái gì đặc biệt mà có thể làm Y Ân coi trọng?
Người trong tộc kể đều như nhau, người bình thường nào có thể khiến cho Y Ân tới cái chỗ ồn ào náo nhiệt như thế này hỗ trợ. Phải biết rằng Y Ân ghét nhất chỗ đông người.
Ba năm không gặp, khí tức đạm mạc trên người hắn thay đổi không ít, là do cái tên Giang Tiều này sao?
“Bên kia…….”
Y Ân đột nhiên đi đến đứng giữa hai người, cố tình ngăn lại tầm mắt dò xét của Lôi, chỉ vào một nhóm nhỏ khách hàng đang chờ đợi mà nói với Giang Tiều.
“Ah.”
Giang Tiều lập tức chạy biến đi, đem mấy cái ý niệm trước đó ném hết ra sau đầu.
“Cách xa hắn một chút.” Y Ân trầm giọng cảnh cáo.
“……?”
Lôi sửng sốt cả buổi mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Y Ân, không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ Y Ân cho rằng hắn sẽ đi thích cái tên Giang Tiều đó ư?
“Chuyện trước kia ta và Đạt Lý không muốn nhắc tới nữa, ngươi cứ sống những ngày tháng yên bình đi!” Đừng tự hành hạ không dứt như thế ……..
“Nói thì dễ…… tóm lại, ta sẽ làm ngươi thay đổi chủ ý.”
Lôi nói xong, xoay người ra khỏi cửa hàng, lưu lại đám giống cái lẻ loi thở dài.
“Đo được chưa vậy?”
Cánh tay bị nắm cả buổi, đau nhức mệt mỏi không thôi, người khách trước mặt Giang Tiều nhịn không được hỏi.
“Như vậy được rồi, như vậy được rồi…..”
Giang Tiều vội vội vàng vàng đáp lại, hắn chuyên tâm nghe lén bên kia nói chuyện mà quên mất việc trong tay.
Tên Lôi đột nhiên xuất hiện này, làm cho tâm tư Giang Tiều ngứa ngáy, hiếu kỳ muốn chết, hai người đó rốt cuộc có ân oán gì hả?
Chờ Y Ân chủ động nói thì không có khả năng, chính mình lại không dám hỏi.
“Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn làm việc cho tốt đi.”
Kết đi đến trước mặt Giang Tiều, ngăn cản hắn manh động.
“Kết, ngươi cũng biết mà phải không?”
Trong mắt Giang Tiều tràn đầy khát vọng như muốn nói “mau nói ta biết đi, mau nói ta biết đi…..”
Bình thường hắn không phải là người tám chuyện như vậy, nhưng chuyện này liên quan đến Y Ân…….
“Cái này, à…….” Kết cố ý kéo dài ngữ điệu, xem Giang Tiều mở to con mắt theo (điệu kéo dài của hắn) rồi lắc đầu, “Ta cũng không biết.”
“……”
Giang Tiều im lặng, sao bây giờ một người rồi hai người đều thích trêu chọc hắn! Kết ban đầu là người hiền dịu biết bao, cũng đi học theo thói xấu.
—–
Tòa nhà đá cổ xưa đứng ngay thẳng trên thạch bích, cây cối màu đen bao phủ, xung quanh dày đặc rêu xanh, tỏa ra loại cảm giác tang thương bị năm tháng hao mòn.
Trên cửa tích đầy bụi, dễ nhận ra nơi đây thật lâu đã không có người ở.
“Ta cứ tưởng rằng sau sự kiện đó, ngươi sẽ không bao giờ xem ta là bạn nữa.”
Lôi đứng trước một bức tường, nhìn người đã từng bạn rất lâu về trước, giọng nói có chút kích động.
“Đã qua lâu như vậy rồi…… Hơn nữa, lúc đó cả ba chúng ta đều bị thương……”
Tầm mắt của Đạt Lý cũng rơi vào trên mặt tường kia, nơi mà khi còn bé, mẹ Lôi từng khắc ba đường thẳng, nói rằng để xem mười năm sau nữa, trong ba người họ ai sẽ lớn lên cao nhất.
Lời nói vẫn còn bên tai nhưng mẹ Lôi đã mất. Mà ba người bọn hắn, từng là bạn tốt, trở thành như bây giờ…
“Cho dù các ngươi quên nhưng ta vĩnh viễn không bao giờ quên!”
Lôi đột nhiên trở nên kích động, chuyện xảy ra ngày đó, mỗi thời mỗi khắc đều giày vò hắn. Vì thế mà hắn bức bách chính mình trưởng thành, hướng Y Ân khiêu chiến!
“Ta đã nói, Y Ân sẽ không đáp ứng quyết đấu với ngươi.”
Kết đẩy cửa, đi đến bên người Đạt Lý, nắm lấy tay y, im lặng cổ vũ.
“Rầm….”
Lôi đánh một quyền thật mạnh về phía thạch bích, vết máu như đại diện cho Y Ân lập tức nhiễm đỏ bên trên. Y Ân biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn đương nhiên hiểu rõ, nhưng muốn hắn phải cam tâm như thế nào đây?
“Trừ phi, ngươi thật sự làm hắn nổi giận, buộc hắn phải chấp nhận quyết đấu.”
Tình thế xoay chuyển, Kết đứng ở lập trường Lôi mà nói.
“Kết…..”
Đạt Lý lập tức lên tiếng ngăn cản, hắn biết Kết rất thông minh, hiển nhiên có thể nghĩ ra biện pháp.
Lôi cũng khó hiểu… “Ta nghĩ, ngươi đến giúp Đạt Lý, sao lại……?”
Kết bỗng nắm chặt bàn tay đang run nhè nhẹ của Đạt Lý, nói khẽ: “Có một số việc, ngươi cho rằng đã quên, kỳ thật nó chỉ chôn sâu trong đáy lòng. Hiện tại, đã tới lúc hiểu rõ hết mọi chuyện.”
Vết thương đã bưng mủ, cho dù có băng bó tốt đến như thế nào cũng không lành lại, cách duy nhất là cắt thịt thối đi, để thịt mới phát triển.
“Nói thử xem, ngươi có biện pháp hay ho gì?”
Việc quan trọng trước mắt là có thể cùng Y Ân tái quyết đấu, Lôi không do dự nữa.
“Muốn thúc ép một người, thì phải nhắm ngay vào nhược điểm của hắn. Chắc hẳn, hôm qua ngươi cũng nhận ra, Y Ân đối với Giang Tiều rất không bình thường.”
“Ý ngươi là, tìm y hạ thủ?”
Lôi không chắc chắn, hỏi. Tuy hắn muốn cùng Y Ân quyết đấu, nhưng lại không có ý định đoạn tuyệt với y. Nếu có thể, hắn thậm chí còn hy vọng có thể cải thiện mối quan hệ của cả hai.
Mặc dù, trước đây chỉ sống chung trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng bấy nhiêu năm cũng đủ cho hắn hiểu rõ, Y Ân quả thật rất xem trọng Giang Tiều. Nếu thực sự tổn thương Giang Tiều, chỉ làm cho quan hệ giữa hai người càng thêm tồi tệ, đây lại không phải là kết quả hắn mong muốn.
“Đương nhiên, ta không có ý này!”Kết lập tức phủ nhận, Giang Tiều cũng là bạn của hắn, nếu có ai dám tổn thương y, bản thân hắn sẽ là người đầu tiên phản đối.
“Ta chỉ cho ngươi dùng Giang Tiều để kích thích Y Ân, về phần phương pháp cụ thể, chắc không cần ta dạy cho ngươi đâu nhỉ?”
Kết trắng mắt, tức giận nói, hắn không giống Đạt Lý, nói chuyện khách sáo với y.
“Chẳng lẽ, Y Ân thật sự……?”
Lôi vẫn có chút không thể tin được, Giang Tiều là người rất quan trọng với Y Ân, nhưng có lẽ không phải là “thích” kia chứ? Hắn còn tưởng, dù Y Ân không thích loại người như Kiều thì ít nhất cũng phải thích giống cái……
“Không sai, đúng như ngươi nghĩ.Nhưng tới lúc đó, ngươi đừng có diễn giả làm thật là được.”
Kết nói một nửa là nghiêm túc, tuy ngoại hình Giang Tiều không làm cho người ta dễ tiếp thu được, nhưng chỉ cần ở bên y lâu một chút, sẽ bất giác bị y làm cho rung động. Chính Y Ân, Cát Nhĩ cùng bản thân hắn không phải là ví dụ tốt nhất sao?
“Không thể nào, ta vẫn thích giống cái xinh đẹp hơn.”
Lôi buồn cười, dù hắn không có ý kiến gì với hai người cùng tính xây dựng gia đình, nhưng bên trong tuyệt đối không thể có hắn. Hắn còn muốn chờ thêm vài năm nữa, tìm một giống cái xinh đẹp làm bạn lữ, sau đó sinh mấy cục cưng đáng yêu mà!
——
Mấy ngày bận rộn liên tiếp, tiền lời tuy rất khá, nhưng làm con người ta mệt chết đi được. Giang Tiều đấm đấm vào bả vai đau nhức, than vãn, tiền không dễ kiếm tí nào!
Mặt trời vừa lặn, Giang Tiều liền đóng cửa tiệm, xem chừng lúc này Y Ân cũng sắp về rồi, phải nhanh nấu cơm cho hắn.
“Thật khéo nha, lại gặp ngươi ở chỗ này.”
Lôi không biết từ đâu nhảy ra, cười tủm tỉm chào hỏi Giang Tiều.
“Ừ……”
Khéo sao? Giang Tiều không tin, tên này rõ ràng là đứng chờ sẵn ở chỗ này.
“Ngày đó nhiều người quá, vội vội vàng vàng nên không nói với ngươi được bao nhiêu câu. Thật ra, ta thấy ngươi làm mấy vật nhỏ đó cũng hay lắm……”
Lôi mặt hướng về phía Giang Tiều, rõ ràng là đi lui về sau, nhưng lại tự nhiên tránh đi hết tất cả mấy chướng ngại vật, cứ như sau lưng mọc ra thêm hai mắt.
“Ừ.”
Giang Tiều không rõ rốt cuộc Lôi muốn làm cái gì, cũng không muốn nhiều lời với hắn. Dù sao, hai người bọn họ thật sự không quen biết nhau!
“Ta nói ngươi nghe……”
Líu lo như vậy một đường theo Giang Tiều về tới tận cửa nhà.
Giang Tiều lặng lẽ thở dài một hơi, cái tên này nên đi đi chứ!
Không ngờ, da mặt người này cực kì dày, rõ ràng không được mời, còn dám đi theo Giang Tiều, chui tọt vào trong nhà.
Ngay từ đầu, Lôi nói Giang Tiều nghe, Giang Tiều luôn cố nhịn để không nói chuyện gì bất hòa với Lôi, nhưng vẫn chịu không nổi cái người-chưa-từng-quen-biết này nha! Mấy câu nói kia thật quá khôi hài hơn nữa miêu tả rất sống động, chỉ trong chốc lát đã làm cho Giang Tiều tháo phòng bị xuống, đi theo tám chuyện với hắn.
“Ban đầu ta còn tưởng chết chắc rồi, thật may mắn……..”
Khi đang kể đến một nơi nguy hiểm, Lôi cố tình dừng lại một chút.
“May mắn thế nào?”
Giang Tiều một bên thái rau, một bên khẩn trương hỏi.
Y Ân đi săn thú trở về, cực kì nhạy cảm nhận ra trong nhà có thêm một người, phòng bếp thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cười đùa. Mà người nọ, không cần tiến vào trong, hắn cũng biết là ai.
“Về rồi à? Cơm sẽ xong ngay đây.”
Bởi vì có người nào đó “quấy rối” nên tiến độ cơm tối nay hơi chậm một chút. Tiều vui vẻ từ phòng bếp đi ra, đi đằng sau là Lôi đang cười hì hì .
“Ngươi tới đây làm gì?”
Y Ân giọng điệu không tốt lắm, nhìn hai người kia bộ dạng như quen biết nhau từ lâu vậy, sắc mặt có chút khó coi. Hắn không phải đã cảnh cáo Lôi, không cho phép ra tay với Giang Tiều hay sao?
“Là Tiều mời ta tới!”
Lôi liếc mắt qua Y Ân một cái, không chịu yếu thế nói.
“Ta không có……”
Giang Tiều có miệng mà khó trả lời, từ đầu tới cuối hắn đâu có mời cái người này? Là do bản thân hắn ngang ngạnh đi vào theo mà. Chỉ là khi nhìn mặt của Lôi, hắn không thể nói trắng ra như vậy được.
Lúc ăn cơm………..
“Tiều, cái này mùi vị không tệ, ngươi ăn nhiều một chút.”
Một khối thịt kho tàu bay qua trước mặt Y Ân, rơi xuống trong chén Giang Tiều .
“Khục khục……”
Giang Tiều đang ăn canh, bị hành động của Lôi làm sặc. Thịt kho tàu này là hắn làm, mùi vị được hay không, chính hắn còn không biết sao?
“Súp này cũng không tệ!”
Mắt thấy sắc mặt Y Ân càng ngày càng khó coi, Lôi càng không ngừng mỉm cười nói.
Trong lòng rất không đồng ý, nhà ngươi thích Giang Tiều, liền cho rằng ai cũng có thể vừa ý hắn sao?
“Để ta tự lấy.”
Giang Tiều cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, thật sự là khóc không ra nước mắt, chính mình thật sự là nằm cũng trúng đạn ah!
“Ngươi đã bao giờ ăn thịt heo viêm chưa? Dùng nó làm thịt kho tàu, mùi vị nhất định rất ngon. Ngày mai ta vào rừng săn thử một con……”
Lôi húp một ngụm súp, liếm liếm môi, như vẫn chưa thỏa mãn.Súp này làm không tồi, hắn chưa bao giờ được nếm qua vị súp nào ngon đến vậy.
“……” trong lòng Giang Tiều điên cuồng gào thét: “Người này là sao hả! Ta đồng ý hồi nào? Đồng ý hồi nào?”
Này thì hay rồi, dự tính luôn cả bữa cơm ngày mai. Giang Tiều sắp không dám nhìn mặt Y Ân.