Sau khi khóc lớn một hồi, Giang Tiều cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Lúc này hắn mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình như quái vật, mặt hắn khẽ đỏ lên. Hắn biết mình phản ứng hơi quá, một thằng đàn ông mà khóc bù lu bù loa như vậy thật đúng là kỳ cục…
Chuyện này kỳ thật có một nguyên nhân sâu xa mà hắn không biết. Đó chính là ở thếgiới thú nhân, việc chảy nước mắt khóc vì một điều gì đó là một việc hết sức sỉ nhục đối với thú nhân giống đực, chưa kể còn khóc lớn trước mặt giống cái mà mình thích…
“Thực xin lỗi, mấy chuyện trước đây ta không nhớ gì cả.”
Giang Tiều sụt sịt mũi, vẻ mặt khổ sở nói, hắn chấp nhận sự thật mình đã xuyên qua đến dị giới này, vì mình hoàn toàn không biết gì về thế giới này nên phải tìm cái lý do hợp lý. Cho dù hắn với Tạp Lỗ trước kia có “giống nhau” đến thế nào đi chẳng nữa, bên trong đã thay đổi mất rồi.
“Thật ư… ?”
Mai Á có chút rối rắm, trước đó rõ ràng còn vì mình mà hy sinh cả tính mạng, trong chớp mắt ngay cả mình là ai cũng không nhớ. Đúng là từ đầu đến cuối hắn không hề thích Tạp Lỗ nhưng mà đột nhiên không còn được người này xem trọng nữa, trong lòng hắn có chút không thoải mái.
“Y sư Á Sắt nói vết thương của ngươi đã lành rồi nên ngươi có thể ra về — chờ chút… để bọn ta đưa ngươi về nhà ngươi.”
Người đại bàng luôn tỏ ra không thân thiện với hắn đột nhiên mở miệng, nghe đối thoại giữa hai người kia, địch ý trong lòng hắn với Tạp Lỗ đã giảm đi không ít. Nói như thế nào thì Tạp Lỗ cũng vì cứu Mai Á nên mới biến thành cái dạng này…
Đoán chừng hiện tại ngay cả nhà mình ở đâu hắn cũng không biết!
Nghĩ nghĩ một chút hắn lại bổ sung nói: “Ta là Ai Văn.”
“Ừm, cám ơn.” Thấy Ai Văn chủ động thiện ý như vậy, Giang Tiều có chút thụ sủng nhược kinh, do dự một chút, hắn hỏi: “Nhà của ta, còn có người nào không?”
(*) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Trong lòng hắn có chút tò mò, “Tạp Lỗ” tỉnh lâu như vậy mà không thấy bóng dáng người nhà đến thăm, không phải là người thân mất sớm thì cũng là quan hệ không tốt với gia đình.
“Mấy năm trước trong một trận chiến với lang tộc, cha mẹ của ngươi đều mất cả rồi, trong nhà chỉ còn mỗi một mình ngươi.”
Gương mặt xinh đẹp của Á Sắt lộ ra vẻ thương hại, để Tạp Lỗ trải qua tin dữ của người nhà thêm một lần nữa, đúng là quá tàn nhẫn.
Giang Tiều yên lặng gật đầu, cảm giác đau lòng không nhiều lắm, dù sao hai người kia với hắn mà nói căn bản là người xa lạ. Chỉ là khi nghĩ đến người chị ruột đã cùng nương tựa nhau mà sống ở kiếp trước, không biết bây giờ đã ra sao. Tuy bình thường bả rất bạo lực nhưng lúc nào cũng đối tốt với đứa em trai duy nhất là mình.
“…. Ta cũng có khả năng thú hóa giống ngươi sao?”
Nhìn đến vân thú trên mặt Ai Văn, Giang Tiều liền nhớ tới chuyện này, hắn đưa tay lên sờ hai bên má.
“Chúng ta là Ưng tộc, có sở trường bay lượn săn bắt trên không trung.”
Ai Văn nhíu mày, rất kiên nhẫn giải thích cho Tạp Lỗ, xem ra lần này đầu bị thương nghiêm trọng đến mức quên hết mọi thứ, nhưng mà đến cả bản năng hóa thú cũng quên đi sao?
“…”
Giang Tiều im lặng, tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân bay lượn trên bầu trời, sắc mặt chợt trắng bệch. Hắn tự hỏi có nên nói cho bọn họ biết chuyện mình sợ độ cao hay không. Nếu biết rồi họ có nghi ngờ mình không? Hay là cứ giấu chuyện này trước đi!
Mai Á cùng Ai Văn liếc nhìn nhau, nhìn người nào đó đang bắt đầu đi vào cõi thần tiên mà bất đắc dĩ. Trước kia Tạp Lỗ tuyệt đối sẽ không lộ ra loại biểu tình ngu ngốc thế này. Trong bộ lạc, hắn không là dũng sĩ số một số hai thì cũng xem như là tay săn bắt lão luyện trong vùng.
Mặt trời dần dần xuống núi, mấy đám mây trắng trôi nhàn nhã trên trời, toàn bộ lạc yên tĩnh không một tiếng động.
Thú nhân giống đực ra ngoài săn bắt lục tục từ rừng trở về.
“A — a — ta không xuống, có chết ta cũng không xuống!”
Tiếng gào thét đâm thủng lỗ tai người ta bay thẳng lên trời khiến mấy thú nhân đang bay suýt rơi xuống đất.
Giang Tiều ôm chặt một cành cây to, có nói thế nào cũng không chịu buông tay. Khoảng cách từ nhà cây xuống mặt đất ít nhất cũng phải bốn năm thước. Hắn muốn hôn mê, chân tay run rẩy đứng cũng không vững.
“Tạp Lỗ, trước giờ chúng ta luôn ở trên cây. Thang treo rất chắc, ngươi từ từ leo xuống đi… ”
Mai Á trấn an hắn lần thứ n, miệng cũng muốn khô luôn rồi. Nhìn lại thú nhân cao lớn ở trên cây, thật sự muốn dở khóc dở cười.
Từ xa xưa Ưng tộc đã dựng nhà trên cây. Lúc gặp nguy hiểm, chỉ cần cất cái thang đi là có thể tránh khỏi mãnh thú tấn công.
“Hu hu… Ta không dám. Cao quá…”
Giang Tiều khóc đến thở không ra hơi, hắn nhắm chặt mắt không chịu mở. Hắn mắc chứng sợ độ cao, tình huống hiện tại thật sự quá thử thách thần kinh hắn a.
“Nghe giọng hình như là Tạp Lỗ, hắn ta đang làm cái gì vậy?” Bộ dáng ôm cây kia thật sự rất quỷ dị.
“Sợ độ cao ư? Thực buồn cười quá đi!” Bọn họ là Ưng tộc là đứa con cưng của trời xanh, sợ độ cao là cái thá gì.
“Không thể trèo xuống, xem ra chỉ có một cách—”
Nhìn thấy vài thú nhân đi từ đàng xa tới bắt đầu chỉ trỏ linh tinh, Á Sắt giơ tay lên, đánh một nhát thật mạnh vào cổ Giang Tiều, “Ai Văn tìm hai người đem hắn về nhà đi!”
“Y sư Á Sắt –” Thấy Tạp Lỗ hôn mê, Mai Á muốn nói lại thôi.
“Ngày sau thế nào tùy thuộc vào bản thân hắn.”
Mái tóc màu bạc phiêu lãng trong gió, y sư Á Sắt luôn luôn cơ trí khẽ lắc đầu, hắn biết Mai Á muốn nói gì nhưng hắn cũng không có cách nào.
Vài thú nhân có giao tình tốt với Tạp Lỗ mang hắn về nhà, tận mắt trông thấy một màn ‘khôi hài’ kia, tâm tình bọn họ đều có chút nặng nề.
Bay lượn là năng lực trời ban của thú nhân Ưng tộc, đây là thứ họ kiêu ngạo, cũng là thứ công cụ họ cần để săn bắt. Hiện tại ở độ cao có bốn năm thước mà Tạp Lỗ đã sợ như thế thì làm sao có thể bay được trên không trung nữa?
Mất đi năng lực bay lượn, thú nhân Ưng tộc căn bản không thể săn bắt, điều này đồng nghĩa Tạp Lỗ đã tự đánh mất nguồn thức ăn của mình. Đồ ăn trong bộ lạc chưa bao giờ có dư, không thể đem chia cho thú nhân không có năng lực được!