*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Arisassan

Lúc Lý Tự Minh mang theo cả nhà tới Thẩm trạch, đã trông thấy Thẩm Tương Ngôn cùng phu lang của mình đứng chờ ở cửa. Sau khi Thẩm Tương Ngôn kéo Hạ Dung hành lễ với người Lý gia xong, Lý Tự Minh vô cùng mừng rỡ mà dùng sức vỗ vỗ vai Thẩm Tương Ngôn: "Tiểu tử ngươi giỏi lắm, việc nhà ngươi mở lại tiệm ta cũng nghe người ta nhắc tới rất nhiều, cha mẹ ngươi dưới suối vàng có biết được thì cũng có thể yên tâm hơn rồi."

"Chuyện sinh ý vẫn nhờ có tổ tiên phù hộ cả, tiểu chất cũng toàn đánh bậy đánh bạ, may mắn được nổi danh thôi." Cái vỗ kia của Lý Tự Minh thật sự dùng mười phần khí lực, Thẩm Tương Ngôn liền bất động thanh sắc hơi động đậy bên vai bị vỗ đau: "Dịp dọn nhà này, một nhà thúc phụ có thể tới cũng là vinh hạnh của tiểu chất đây."

Lý Tự Minh suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, dù sao Thẩm gia cũng là thế gia chế hương lưu truyền mấy đời, sao có thể không có một vài công thức điều chế đặc biệt được. Một chút nghi hoặc này của Lý Tự Minh cũng bị lời Thẩm Tương Ngôn đổ cho cái danh tay nghề chế hương tổ truyền của Thẩm gia: "Đừng khách sáo như thế, làm ăn mà không có bản lĩnh thì cũng không thể thành công được, nhi tử ta nếu có thể sánh bằng vài phần của ngươi thì tốt rồi." Nói xong liền trừng mắt nhìn Lý Đông Thăng đi theo phía sau.

Lý Đông Thăng bất đắc dĩ vẫy vẫy tay: "Cha, ngươi đừng suốt ngày nhắc đến nhi tử là ta nữa, ngươi không phải càng già càng dẻo dai đấy sao, nhi tử cần gì phải có bản lĩnh chi nữa."

Lý Tự Minh bị hắn chọc tức đến mức không ngừng thở dốc, đứa con trai này của ông không thể giả vờ trước một người tới hai lần được, nếu ở đây không phải là Thẩm gia thì ông đã cởi giày ra đuổi đánh hắn rồi, dù sao lúc trước cũng không phải chưa từng làm vậy.

Lý Đông Thăng thấy cha mình thật sự bị chọc tức mới vội hỏi: "Ai, ai, xin cha bớt giận chút đi, đừng dễ bị chọc tức thế chứ, ở đây là Thẩm gia mà, nhớ chú ý khí độ."

Lần trước gặp mặt cũng không trò chuyện được mấy câu, Thẩm Tương Ngôn thật sự không ngờ rằng Lý Đông Thăng lại là một người thú vị như vậy, lần này liền nổi lên ý định muốn kết giao. Hai nữ quyến Lý gia đều đã rời đi cùng Hạ Dung, chỉ còn các nam nhân ở lại tiền thính uống trà tán gẫu.

Hạ Dung dẫn hai vị phu nhân Lý gia đi dạo một vòng xung quanh biệt viện, rồi trở về phòng lớn chuyên dùng để đãi khách ở chủ viện. Thấy Hà Hân tuân theo lời dặn sớm chuẩn bị trà bánh đâu vào đấy từng cái từng cái bưng lên, Hạ Dung lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Quãng đường này Lý phu nhân cũng coi như hiểu được tính tình của Hạ Dung, không giống như mấy thê thiếp hậu viện khác, mà lại có vài phần không màng thế sự, ngây thơ thuần khiết của trẻ con. Kỳ thật Lý phu nhân từ nhỏ đã chịu đủ uất ức giữa bà tức, thê thiếp hậu viện lắm rồi, cho nên cực kỳ căm ghét nữ nhân song nhi có tâm cơ, ngay cả tìm tức phụ cho nhi tử mình cũng chọn người tâm tính thuần lương, gia thế đơn giản. Do đó tính tình này của Hạ Dung đúng là chó ngáp phải ruồi mà vô cùng hợp ý Lý phu nhân.

Quan sát chất liệu quần áo của Hạ Dung, con dâu có thể không nhìn ra, nhưng bà lại biết đó chính là lụa Vân Cẩm thượng đẳng. Cả Lý gia bọn họ tuy cũng được xem là giàu có, nhưng vẫn không dám lấy loại vải này làm thành y phục mặc thường ngày. Lại nhìn cây trâm ngọc dùng để búi tóc trên đầu Hạ Dung, cũng là loại ngọc hòa điền thượng hạng, một cây trâm như vậy ở bên ngoài ít nhất phải ba mươi, bốn mươi lượng bạc, mà Hạ Dung thì cứ như không hề biết gì, cứ tùy tiện mang lên, xem ra tiểu tử Thẩm gia thật sự yêu thích phu lang này.

Ngồi với nhau một hồi, Hạ Dung cảm thấy Lý phu nhân cũng không phải là người khó ở chung, liền dần dần thả lỏng, càng lộ ra một chút tính tình thật sự của mình, cộng thêm việc tức phụ Đông Thăng ở một bên thỉnh thoảng chen vào vài câu, cuối cùng hống Lý phu nhân đến mức liên tục kéo tay Hạ Dung gọi "tâm can".

Trước khi Lý phu nhân đến Thẩm gia đã được phu quân mình cố ý dặn dò, xem xem nhân phẩm của phu lang do Thẩm Tương Ngôn cưới về ra sao. Còn bảo là mình có lỗi với Thẩm huynh, để nhi tử của ông ấy bị Hạ gia khi dễ. Lý phu nhân trước khi tới cũng có tính toán, nếu Hạ Dung không tốt thì sẽ giới thiệu cho Thẩm Tương Ngôn vài cô nương xuất thân trong sạch, để hắn đem về nạp làm thiếp.

Mà hiện tại khi nhìn Hạ Dung, bà thấy chỗ nào cũng đáng yêu hết, chưa kể tình cảm của hai người có vẻ đang rất tốt, liền sớm bỏ đi ý định ban đầu, bà cũng không muốn làm kẻ ác đi chia rẽ tình cảm của hai tiểu bối người ta.

Ở bên kia chỗ Thẩm Tương Ngôn, ba người cũng đang tán gẫu rất tốt, phụ tử Lý gia còn giới thiệu cho hắn một lão đại phu y thuật không tồi, nghe nói là đã từng cứu Lý Đông Thăng một mạng, hóa ra lúc Lý gia vẫn chưa chuyển đi khỏi trấn Phù Dung, tiểu Đông Thăng khi rong chơi gần núi Phú Thúy không cẩn thận bị trùng độc cắn trúng, đại phu trên trấn đều bó tay toàn tập, sau đó mới may mắn được lão đại phu này cứu sống. Bất quá lão đại phu này một đời không có con cái, mặc dù sống ở dưới chân núi Phú Thúy, nhưng lại thường thường du tẩu tứ phương chữa bệnh cho người nghèo, cho nên muốn tìm được lão đại phu này cũng không quá dễ dàng. Thẩm Tương Ngôn biết được tin này là đã hài lòng lắm rồi, chỉ cần biết được chỗ ở của lão, tới lúc đó phái người canh chừng gần đó thôi là xong, dù sao hắn cũng có lòng kiên trì mà.

Lần tụ hội này của hai nhà coi như là khách mời tận hoan, cuối cùng Hạ Hân còn bưng lên hai hộp gỗ hoa lê, bên trong đựng hương cao cùng nước hoa của Hương Tự Lai mà Thẩm Tương Ngôn đã cho người chuẩn bị sẵn, lấy danh nghĩa Hạ Dung để tặng cho hai vị phu nhân Lý gia. Phu nhân Lý gia nhận được lễ vật liền cười vô cùng vui vẻ, ấn tượng đối với Hạ Dung cũng tốt hơn mấy phần.

Bên kia chuyện Lý phu nhân sau khi trở về nhà biểu đạt sự yêu thích của mình cho Hạ Dung với Lý Tự Minh tất nhiên không cần phải nói, bên này thì Thẩm Tương Ngôn đang thưởng thức bàn tay nho nhỏ nhu nhược như không có xương của phu lang, thỉnh thoảng lại lấy ngón tay cào cào lòng bàn tay y, Hạ Dung vốn rất sợ ngứa, lại cố kiềm nén để cho tướng công chơi đùa bàn tay của mình. Bất quá Thẩm Tương Ngôn là một người cực kỳ được nước lấn tới, một chút cũng không muốn buông ra, trái lại còn nắm lấy tay nhỏ mềm nhũn của Hạ Dung mãi không thả, đợi đến khi tiểu phu lang sắp tạc mao thì mới mở miệng hỏi thăm chuyện trong ngày của y.

Kỳ thật Hà Hân đã sớm bẩm báo qua từng cái với hắn rồi, bất quá cũng không quan trọng, hắn hỏi những chuyện này chủ yếu chỉ để dời lực chú ý của Hạ Dung đi chỗ khác, để y không rút tay về thôi. Tiểu Hạ Dung không biết ý nghĩ của tên sói đói ngồi cạnh mình, thành thật kể lại chuyện hôm nay, ngữ khí nghiêm túc, cuối cùng còn làm vẻ mặt cầu biểu dương nhìn Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn thuận theo ý muốn của phu lang, cúi người ghé vào lỗ tai y khen vài câu, thuận tiện hôn lên khóe miệng y để thưởng, khiến lỗ tai Hạ Dung nóng bừng tới mức ngứa ngáy, một lúc lâu sau vẫn không thể trở lại như cũ được.

——————————————

Sau lần tuyết rơi trước, khí trời càng ngày càng lạnh, người đi đường ở trấn Phù Dung cũng vắng đi không ít. Lúc hạ nhân bẩm báo Lý đại phu đã đến, Thẩm Tương Ngôn đang vùi mình trên giường nhỏ ở trong chính phòng, giường nhỏ kia có trải mấy lớp thảm lông dày, còn Hạ Dung thì tựa vào trong ngực hắn, hai người câu được câu không trò chuyện.

Nghe bảo Lý đại phu đã đến, Thẩm Tương Ngôn mới bảo tiểu nha đầu dẫn đường cho ông tới đây. Người được phái đi chân núi Phú Thúy tìm Lý đại phu hôm qua đã dẫn theo người trở lại, nhưng lúc đó trời đã tối, Thẩm Tương Ngôn thấy tuyết lớn đi đường vô cùng mệt nhọc, ngược lại sức khỏe của Hạ Dung cũng không cần vội vã đến thế, nên chỉ thăm hỏi Lý đại phu một chút, rồi sai người dẫn lão đi nghỉ.

Lý đại phu vốn không có cảm tình gì với người nhất định phải phái người đến mời ông tới nhà này, dù sao ai mà vừa mới về tới nhà chưa kịp nghỉ ngơi đã bị người khác mời ra ngoài lần nữa cũng không thể vui nổi được. Cơ mà đêm qua tiểu tử Thẩm gia này đối xử với ông vô cùng lễ phép, nơi ở hắn sai hạ nhân an bài cũng vô cùng hợp ý ông, tâm trạng bất mãn nhờ đó mới phai nhạt đi mấy phần.

Hôm nay ông sang đây xem bệnh, vốn tưởng là bệnh gì khó chữa lắm, cuối cùng gấp gáp mời ông đến như thế chỉ để xem cho một song nhi không có bệnh gì nặng. Lại nhìn sang tiểu tử Thẩm gia là phu quân yêu thương tiểu song nhi của mình như vậy, Lý đại phu sờ sờ râu mép, ông đã làm nghề y rất nhiều năm rồi, hạng người gì cũng từng gặp qua, nhưng người sủng ái phu lang như vậy vẫn là lần đầu tiên được thấy.

Lý đại phu bắt mạch cho Hạ Dung, trầm ngâm một hồi mới nói: "Đây là do sinh không đủ tháng nên mới để lại di chứng, bất quá tiểu phu nhân có phải từng chịu cảnh đại hàn nào không?"

Hạ Dung suy nghĩ một chút rồi nói: "Mùa đông năm mười tuổi, lúc ta ra ngoài chơi với tỷ tỷ có không cẩn thận bị ngã xuống nước."

Lúc nghe Lý đại phu hỏi, mặc dù Thẩm Tương Ngôn đã có suy đoán, nhưng khi thật sự nghe Hạ Dung tự thuật lại thì vẫn cảm thấy lòng mình đột nhiên nhói lên một chút, hài tử mười tuổi cũng đã hiểu chuyện cả rồi, sao có thể vô duyên vô cớ rơi vào trong nước lạnh chứ, nhìn là biết việc này không thể không liên quan đến người tỷ tỷ kia của Hạ Dung.

Lý đại phu nghe xong liền gật đầu nói: "Vậy thì đúng rồi, dù tiểu phu nhân lúc còn ở trong thai có hơi yếu chút nhưng cũng không đến nỗi hàn khí nhập thể như hiện tại, thân thể này thừa dịp tuổi còn nhỏ mà điều trị sớm mới tốt, nếu không chẳng những khó có con, lúc già cũng sẽ đau bệnh liên tục. Bất quá cũng may lệnh phu nhân tuổi vẫn còn trẻ, cứ theo phương thuốc của lão phu điều dưỡng khoảng một năm rưỡi là được."

Nói xong lại đến cạnh bàn viết hai tờ giấy giao cho Thẩm Tương Ngôn: "Một tờ là phương thuốc dược dục, ba ngày một lần, mỗi lần nửa canh giờ. Còn tờ khác là phương thuốc để uống, ba chén nước nấu đến khi còn nửa chén, một ngày một chén, uống xong hai tháng rồi lại đến tìm ta. Những điều cần chú ý trong ngày thường ta cũng đã viết ở trong đó, nhớ kỹ đừng để cho y cảm lạnh."

Thẩm Tương Ngôn nhận lấy hai tờ giấy, rồi hỏi thăm Lý đại phu rất nhiều chi tiết cần chú ý, mới thi lễ với Lý đại phu một cái, cũng nói lời cảm tạ thật lâu. Vốn Thẩm Tương Ngôn muốn Lý đại phu ở lại thêm mấy ngày, hoặc cứ ở thẳng trong quý phủ của hắn luôn cũng được. Có Lý đại phu ngay bên cạnh, thân thể Hạ Dung mà có vấn đề gì cũng có người ở bên cạnh chăm nom, thứ hai là căn nhà dưới chân núi kia nhất định sẽ không tốt bằng nơi này của hắn. Đáng tiếc Lý đại phu không do dự mà lập tức cự tuyệt, nói thẳng rằng ông thích sống ở nhà của mình, không muốn tới ở nhờ nhà người khác rồi bị hạn chế đủ thứ.

Thẩm Tương Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa cho Lý đại phu thật nhiều ngân lượng làm phí chẩn bệnh, rồi hẹn thời gian mời đến lần sau, cuối cùng mới phái hạ nhân đưa ông trở về chân núi Phú Thúy.

Hết chương 8

*Lụa Vân Cẩm: là một loại thổ cẩm ở Nam Kinh, Giang Tô, Trung Quốc. Trước đây, Vân Cẩm chỉ được sản xuất và phục vụ cho hoàng gia. Tới triều đại nhà Thanh, lụa Vân Cẩm mới trở nên phổ biến ở tầng lớp bình dân. Lụa này nổi tiếng bởi độ tinh tế, thanh lịch và mềm mịn, với các mẫu mã đa dạng cùng các họa tiết đám mây đẹp như thật, cho nên nó được đặt tên là Vân Cẩm.

*Ngọc hòa điền: