Edit: Arisassan
Thấy nhi tử muốn đi đến chỗ Tiểu Sương nhi, Hạ Dung vốn sủng hài tử tất nhiên không muốn chỉ vì một chuyện nhỏ như thế này mà chọc nhi tử không cao hứng, huống chi y cũng rất thích Tiểu Sương nhi nhà Cố đại ca.
“Cố đại ca, nếu hôm nay đã đến, thì cứ ở lại đây một vài ngày đi, Triêu Triêu cũng muốn gặp Tiểu Sương nhi, đúng lúc để bọn nhỏ chơi với nhau một chút.” Hà Hân thấy các chủ tử ôm hài tử cũng không tiện, liền gọi vài tiểu nha đầu tới, trải thảm mềm trong một góc phòng khách, để hai đứa nhóc có thể chơi đùa phía trên.
Cố Thần bị hành động muốn nhào lên ôm của Tiểu Triêu Mộ khi trông thấy Tiểu Sương nhi nhà mình chọc cười, liền cười nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, ta với Đình Sinh đành ở đây làm phiền vài ngày vậy.”
Hạ Dung cũng trông thấy hành động mất mặt kia của nhi tử nhà mình, trong lòng liền cảm thấy buồn bực, đứa bé này rốt cuộc giống ai vậy chứ. Bất quá người cha như y cái gì có thể làm cũng làm hết rồi, nếu nhi tử thích, cứ để bọn họ bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ đi, Cố đại ca chắc chắn cũng ôm tâm thái giống như bọn họ. Còn việc thông gia từ bé, hai nhà cũng tự hiểu ngầm với nhau, nếu hai đứa lớn lên vẫn giữ được tình cảm như vậy, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu bọn họ lớn lên chỉ có tình huynh đệ, không có hôn ước hạn chế, tình cảm hai nhà cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Hai người ngồi hàn huyên một hồi, giờ lành rốt cuộc cũng đến. Mọi người đều tụ tập lại một chỗ, chuẩn bị cho nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai, trên bàn dài phủ khăn đỏ thẫm, bày ra rất nhiều vật phẩm đủ mọi kiểu dáng, ngoại trừ giấy bút, bàn tính, sổ sách, trang sức, son phấn như thường lệ, còn có rất nhiều thứ khác như hành ngụ ý cho sự thông tuệ, tỏi đại biểu sau này sẽ giỏi về tính toán v.v…
Lý Đông Thăng cũng góp vui đặt con dấu đại diện cho thân phận lão bản Châu Nguyệt Hiên lên trên bàn, con dấu này có hai cái, hắn và Thẩm Tương Ngôn mỗi người giữ một. Từ khi Thẩm Tương Ngôn trở thành An Khang Hầu, Châu Nguyệt Hiên bọn họ cũng không tiếp tục che giấu việc Thẩm Tương Ngôn là lão bản sau màn nữa, có phủ An Khang Hầu chống lưng, Châu Nguyệt Hiên tự nhiên cũng được khai thêm vài chi nhánh, sinh ý cũng có xu thế càng ngày càng tốt lên.
Lúc Tiểu Triêu Mộ bị ôm lấy đặt lên bàn thì có chút không vui, khó khăn lắm mới được gặp Sương nhi ca ca, bé vẫn chưa chơi xong với Sương nhi ca ca mà. Bất quá lúc định khóc nháo thì lại bị các loại đồ vật trên bàn hấp dẫn ánh mắt.
Thẩm Tương Ngôn trông thấy nhi tử đầu tiên là cầm quyển sách lên lật vài tờ, liền cảm thấy vô cùng tự hào, đây là muốn thi cử nha, nói không chắc số may còn có thể làm quan nữa. Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ, liền nhìn thấy hùng hài tử này ôm sách, cầm một cái cung nhỏ lên, có thể là do thấy cung chơi không vui, chỉ nhìn một chút rồi ném qua một bên, ôm quyển sách kia vào trong ngực rồi tiếp tục bò về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một viên hương khối, đây là loại hương mới được tung ra thị trường năm nay của Hương Tự Lai, trải qua hàng chục khâu điều chế, hương liệu được sử dụng đều thuộc hàng thượng đẳng, cực kỳ được phu nhân tiểu thư mọi nhà ưa dùng.
Thẩm Tương Ngôn cũng cảm thấy an ủi phần nào, vừa cầm sách vừa cầm hương, không phải tương đương với việc sau này vừa có học thức vừa có thể kế thừa gia nghiệp của hắn sao. Không tệ không tệ, Thẩm Tương Ngôn đang định giả vờ giả vịt tiến lên ôm lấy nhi tử khen ngợi hai câu, liền thấy Tiểu Triêu Mộ giơ viên hương khối lên a a bập bẹ nói “Sương nhi, thơm thơm.” rồi bò về một hướng khác.
Thẩm Tương Ngôn nhìn phương hướng đứa nhỏ này đang bò về liền đưa tay ôm ngực, hùng hài tử này đang định tặng hương khối cho Lục Vân Sương đây mà, nhỏ như vậy đã biết lấy lòng tức phụ tương lai, không biết giống ai nữa.
Thẩm Triêu Mộ cũng không biết trong lòng phụ thân mình đang nghĩ gì, bé chỉ cảm thấy vật này rất thơm, giống hệt như mùi hương trên người Sương nhi ca ca, đưa cái này cho Sương nhi ca ca thì ca ca chắc chắn sẽ rất thích. Hoá ra hôm nay Cố Thần dùng loại hương này, Lục Vân Sương được y ôm, đương nhiên sẽ dính phải chút mùi trên người.
Mọi người thấy cảnh này liền cười rộ lên, có vài người lanh trí bắt đầu trêu chọc nói ra vài lời ngụ ý cát tường, Hạ Dung kéo kéo ống tay áo của Thẩm Tương Ngôn, lúc này Thẩm Tương Ngôn mới tỉnh táo lại mà chiêu đãi mọi người, tuyên bố khai yến.
Khi yến hội kết thúc, Hạ Quý đột nhiên gọi Hạ Dung đang định trở về hậu viện lại. Hạ Dung lúc này mới chú ý tới Hạ Quý, Hà Hân Hà Miêu thấy là Hạ Quý, vội vàng căng thẳng che trước mặt chính quân. Hạ Dung thấy Hạ Quý không có bộ dáng định gây sự với mình như thường ngày, liền ngăn hai tiểu thị kia lại. Y biết được từ chỗ tướng công, mấy năm nay Hạ Quý sống không yên ổn chút nào, hiện tại quản gia Trương gia không phải phu nhân chính kinh là cô, mà là một thiếp thất tên Mục Nhu.
Nhìn Hạ Quý hiện tại mất đi phong thái kiêu ngạo ngày xưa, trong lòng Hạ Dung cũng không biết nên cảm thấy như thế nào, bèn chủ động mở miệng nói: “Trương phu nhân tìm ta có chuyện gì?”
“Dung đệ, ta biết trước đây ta và mẫu thân làm rất nhiều chuyện không đúng, bất quá ngươi có thể nể tình chúng ta dù sao cũng là thân thích mà giúp ta một chút được không. Ngươi cũng biết tình huống của ta ở Trương gia như thế nào, Trương Ninh Vũ kia căn bản không hề xem ta là thê tử, ta thật sự không chịu được nữa, muốn hoà ly với gã ta.” Cô cũng không còn cách nào khác, nếu cứ tiếp tục sống ở Trương gia, cô sẽ phát điên mất, lúc này mới bất đắc dĩ vứt hết mặt mũi đến van cầu Hạ Dung.
Hạ Dung nghe xong cũng hơi kinh ngạc, Phượng Dụ quốc tuy khá cởi mở, nhưng loại chuyện như hoà ly lại không hề phổ biến chút nào. Hạ Dung suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hoà ly dù sao cũng là đại sự, ngươi đã nói cho Hạ lão gia biết chưa? Huống chi chuyện như vậy ta cũng không giúp được cái gì.”
Hạ Quý thấy Hạ Dung không muốn giúp, liền cuống cả lên: “Phụ thân là loại người gì ngươi còn không biết sao, nếu ta bảo ông ấy ta muốn hoà ly, ông ấy vì mặt mũi của mình chắc chắn sẽ không đáp ứng. Dung đệ, ngươi chỉ cần bảo Hầu gia đứng ra thay ta nói một câu là được, ta cũng cùng đường mạt lộ rồi nên lúc này mới đến đây van cầu ngươi. Ta, ta quỳ xuống xin ngươi còn không được sao.” Nói rồi liền thật sự muốn quỳ.
Hạ Dung chưa từng trông thấy Hạ Quý ăn nói khép nép như vậy, nhưng cũng không thật sự dám để cô quỳ, vội vàng đỡ cô ta dậy, đồng thời thở dài nói: “Ta nhiều nhất chỉ có thể thử một chút, bất quá cũng không nhất định có thể thành công.” Tuy Hạ gia không làm tròn trách nhiệm nuôi dạy y, nhưng dù sao cũng đã cho y một nơi để ở lâu như vậy, y giúp lần này, coi như trả lại ân tình cho Hạ gia.
Hạ Quý thấy Hạ Dung đáp ứng, cũng không quan tâm câu “thử xem” của y, chỉ coi chuyện này chắc chắn sẽ thành công.
Nếu chuyện đã nói xong, Hạ Dung cũng không ở lại lâu thêm nữa, liền chuẩn bị dẫn Hà Hân Hà Miêu trở về tìm Cố đại ca, có Tiểu Sương nhi ở đó, Triêu Triêu chắc chắn cũng ở chỗ kia. Hạ Quý nhìn bóng lưng dần xa của Hạ Dung, thật lâu sau mới hồi thần, nếu như lúc trước bản thân không hối hôn, người gả cho Thẩm Tương Ngôn là mình, thì có phải mọi chuyện sẽ không giống như bây giờ không, buồn cười bản thân lúc trước còn không vừa mắt Thẩm Tương Ngôn, hiện tại xem người ta vinh quang cỡ nào.
Buổi tối sau khi Hạ Dung dỗ nhi tử ngủ xong, lúc này mới luyến tiếc giao hài tử cho nhũ mẫu, để bà ôm Triêu Triêu sang căn phòng kế bên. Đợi đến khi nhi tử bị ôm đi, Hạ Dung mới nói cho Thẩm Tương Ngôn biết chuyện Hạ Quý van cầu mình lúc yến hội kết thúc.
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung thấp thỏm nhìn hắn, buồn cười hôn một cái lên khoé miệng của y, nói: “Chuyện này không có gì khó khăn cả, chỉ cần một câu nói thôi. Hy vọng người tỷ tỷ này của ngươi sau này có tâm nhãn hơn một chút, đừng chọc Dung nhi nhà ta thêm lần nào.” Bằng không hắn có thể đẩy cô ta vào hố lửa một lần, hoàn toàn có thể đẩy cô ta lần thứ hai.
Tuy đã có hài tử rồi, nhưng hành động thân mật như vậy vẫn khiến Hạ Dung cảm thấy thẹn thùng: “Ta thấy cô ta ở Trương gia cũng ăn không ít khổ, có lẽ sẽ không còn hành xử như trước đây.”
Thẩm Tương Ngôn chọt chọt mũi Hạ Dung: “Ngươi nha, cơ mà nhắc tới chuyện này, mấy ngày trước Trần Tài cũng đến van cầu ta. Ta thấy cậu ta chờ Hà Miêu nhiều năm như vậy rồi, chúng ta cũng nên lựa thời gian tiến hành chuyện của hai người bọn họ đi. Nếu ngươi luyến tiếc Hà Miêu, thành hôn xong lại trả cậu ta lại chỗ ngươi tiếp tục hầu hạ là được.”
Dù sao Hạ Dung cũng đã quen có Hà Miêu hầu hạ, ở với nhau mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao, Thẩm Tương Ngôn vừa nhắc tới, Hạ Dung liền gật đầu đáp ứng, đến lúc đó tự mình làm chủ cho cậu ta thêm một ít đồ cưới vậy.
“Được rồi, Dung nhi, chuyện của người khác đều đã bàn xong hết cả, vất vả lắm tiểu tử thúi kia mới dời ra ngoài, nói thế nào đi chăng nữa thì ngươi cũng nên bồi thường tướng công ta đi, lẽ nào ngươi không muốn vi phu sao?” Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung vẫn đang suy nghĩ về chuyện của người khác, sao có thể chịu được, nói xong liền dùng bộ phận không thể đợi nổi phía dưới đụng một cái vào Hạ Dung, đêm nay vốn là một đêm vô cùng tốt, không thể để mấy chuyện vặt vãnh kia cản trở được.
Lâu ngày không thân cận, Hạ Dung cũng hơi nhớ tướng công, nhưng lại không dám nói thẳng. Trông thấy ngọn lửa hừng hực trong mắt tướng công, Hạ Dung xấu hổ đỏ mặt đánh bạo mà đưa tay ra cởi thắt lưng của Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn cũng hơi bất ngờ khi Hạ Dung chủ động, đây chính là đại biểu cho việc dâng mỡ lên miệng mèo, khoé môi Thẩm Tương Ngôn cong lên một chút, nhanh chóng biến từ bị động sang chủ động, áp đảo Hạ Dung xuống giường, một phen phiên vân phúc vũ tự nhiên không cần phải nói.
———————————
Ngày hôm sau, buổi sáng, trên giường lớn làm từ gỗ tử đàn, hai thân thể trần trụi đang quấn quýt ngủ cùng nhau, đồng thời bị tiếng gõ cửa cùng tiếng khóc của trẻ con đánh thức. Hạ Dung dụi dụi mắt một bộ chưa tỉnh ngủ, mãi đến khi nghe thấy tiếng khóc của hài tử mới hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng đẩy tướng công đang ôm chặt mình ra: “Tướng công, mau đi xem một chút, có phải là Triêu Triêu hay không, hình như Triêu Triêu đang khóc đó.”
Mỹ nhân kiều nhuyễn trong ngực, Thẩm Tương Ngôn căn bản không hề muốn rời, liền khẽ rủa một tiếng: “Tiểu tử thúi này.” Dù thế, hắn vẫn khoác áo vào đứng dậy đi ra mở cửa.
Nhũ mẫu ngoài cửa vừa ôm hài tử vừa lộ ra vẻ mặt khó xử, tỏ rõ mình bất đắc dĩ lắm mới đến gõ cửa. Nhũ mẫu kia thấy Hầu gia trang phục xốc xếch đi ra, cũng không dám nhìn loạn, vội cúi đầu hành lễ nói: “Hầu gia, tiểu chủ nhân sau khi tỉnh lại liền khóc liên tục, dỗ cỡ nào cũng không được, luôn khóc nháo muốn tìm chính quân, người xem?”
Đây cũng không phải là lỗi của nhũ mẫu, Thẩm Tương Ngôn nhận lấy Tiểu Triêu Mộ, không làm khó nhũ mẫu thêm nữa, phất tay ra hiệu cho bà lui xuống. Thẩm Tương Ngôn véo véo khuôn mặt chan đầy nước mắt của Tiểu Triêu Mộ: “Ngươi cái đồ không bớt lo này, ta vất vả lắm mới ôm được cha ngươi, vậy mà ngươi cũng không khiến ta bớt lo một chút được.”
Tiểu Triêu Mộ bị véo đau, nhất thời tiếng khóc oan ức càng lớn, một bên khóc một bên mếu máo từng chữ không rõ: “Cha, ôm, xấu xa.”
Thẩm Tương Ngôn vừa nghe xong, lập tức đen mặt, thường ngày dỗ dành cỡ nào cũng không chịu nói, lúc này lại biết mở miệng cáo trạng. Vừa định doạ doạ một chút, hòng doạ nó câm miệng, liền thấy Dung nhi chỉ khoác một kiện trung y bước ra, Thẩm Tương Ngôn nhìn nhìn nhi tử một chút, trong nháy mắt cảm thấy đau đầu không chịu được, Dung nhi chắc chắn đã nghe thấy hết những lời tiểu tử thúi này nói vừa nãy.
Hạ Dung vừa đi ra liền trông thấy tướng công véo mặt nhi tử, nhi tử khóc thương tâm như vậy, miệng còn gọi cha. Cảnh này khiến y đau lòng muốn chết, cũng không để ý đến khuôn mặt cười lấy lòng của Thẩm Tương Ngôn, ôm lấy nhi tử rồi đi vào phòng.
Thẩm Tương Ngôn cười khan hai tiếng, sờ mũi nhận mệnh theo sau. Nắng sớm màu vàng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, Thẩm Tương Ngôn dựa vào khung cửa, nhìn một lớn một nhỏ trong phòng, từng câu từng câu dỗ dành ôn nhu của Hạ Dung dần dần truyền tới tai Thẩm Tương Ngôn, Thẩm Tương Ngôn nửa nheo mắt lại, nhớ tới những chuyện ở kiếp trước, thân đơn bóng chiếc khi đó so sánh với hiện tại, trong lúc hoảng hốt chợt có ảo giác rằng những chuyện xảy ra đời trước chỉ là một giấc mộng.
Thẩm Tương Ngôn cười cười cầm áo khoác trên kệ ở bên cạnh đi tới chỗ Hạ Dung cùng Tiểu Triêu Mộ, mọi thứ trên thế gian đều có duyên phận, duyên phận của hắn chính là ở đây, nơi có Dung nhi mới là nơi Thẩm Tương Ngôn hắn thuộc về.
Hết chương 58 – Hoàn
Edit tâm-sự-mỏng: Vậy là bộ thứ hai nhà mình cuối cùng cũng đã hoàn rồi (ノ◕ヮ◕)ノ Tính ra bộ này mới là bộ đầu tiên mình edit ấy, nhưng lúc đấy edit tới chương 6 thì bỏ dở vì nhận ra edit không dễ như mình tưởng =))) Nhưng một thời gian sau vẫn quay lại nghiệp edit với bộ Lâm viên sư, và mò trong máy thấy bản word đang edit khi xưa thì nổi hứng edit tiếp luôn (ノ◕ヮ◕)ノ Mình thì chất lượng edit tuỳ tâm trạng lắm nên nếu mọi người thấy đoạn nào dở dở ương ương tức là lúc đó mình cố edit chỉ để chạy kịp hạn đăng chứ không có hứng đó (っ˘ڡ˘ς) Nếu muốn thì mọi người có thể góp ý để mình sửa nha.Thật ra mình edit xong cả phiên ngoại vào 16/3 cơ, nhưng để đăng theo lịch nên mới kéo tới bây giờ (ʘᗩʘ') Sau chương này sẽ còn 4 chương phiên ngoại nữa, 1 chương (dài ngoằn dài ngoèo (っ˘ڡ˘ς)) về Triêu Triêu x Sương nhi, 3 chương là về Thẩm Tương Ngôn x Dung nhi ở hiện đại đó nha ♥‿♥