Edit: Arisassan

Một câu này tựa như sấm sét, khiến cho đám người lập tức náo loạn cả lên. Lưu lão tam không ngờ sẽ có người nhận ra gã là ai, lập tức hoảng hồn, nhưng nghĩ tới việc nếu chuyện này không thành công, Diệp công tử chắc chắn sẽ không buông tha cho gã, nghĩ tới đây cả người gã đều chảy đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn Lưu Nhiên mới vừa tỉnh còn ngồi trên đất, cái đồ lỗ vốn này tỉnh lúc nào không tỉnh, lại đi tỉnh ngay lúc này, làm hỏng hết chuyện lớn của lão tử, về nhà gã chắc chắn sẽ đánh chết thằng nhóc chết bầm này.

Lưu Nhiên nhạy cảm nhận thấy ánh mắt phụ thân nhìn mình vô cùng hung ác, ngón tay liền nắm chặt lại, ngay cả khi móng tay lõm vào trong thịt cũng không nhận ra. Nhắm mắt lại, do mẫu thân mất sớm, phụ thân không thương, cậu từ nhỏ đã phải chịu không ít khổ, cuối cùng đưa ra một quyết định mà nhiều năm về sau mỗi khi nhớ tới cậu vẫn chưa từng hối hận.

Lưu Nhiên cố gắng dùng hết khí lực còn lại của mình, kéo lấy vạt áo bào của Thẩm Tương Ngôn, suy yếu nói: "Là gã, là phụ thân đút thuốc độc cho ta, nói là chỉ cần ta chịu ngoan ngoãn hợp tác, đợi đến khi gã nhận được tiền sẽ tốt bụng mà chia cho ta một ít, ta không chịu, gã liền nhét thuốc vào trong miệng ta." Nói xong liền nhỏ giọng khóc oà.

Lưu lão tam nghe thấy nam hài nói như vậy, thật sự hận không thể tiến lên bóp chết cậu ngay tại chỗ. Song vừa định tiến lên liền bị người hầu của Hương Tự Lai ghì xuống, Lưu lão tam sử dụng hết sức bình sinh cũng không thể thoát ra được, lập tức giở giọng căm hận mắng: "Ngươi cái đồ lỗ vốn này, đừng có vu khống lão tử, lão tử không hề cho ngươi ăn thuốc độc gì, rõ ràng là nước hoa của Hương Tự Lai hại ngươi."

Vừa nãy Lưu Nhiên phải miễn cưỡng lắm mới nói ra được những lời này, hiện tại thấy Lưu lão tam đột nhiên gây khó dễ, Lưu Nhiên bị doạ đến run cả người, nhưng nghĩ tới những chuyện mình sẽ phải đối mặt nếu tỉnh lại từ lần hôn mê thứ hai, cũng không còn lo lắng gì nữa, khóc nghẹn nói: "Thẩm lão bản, van cầu ngài, cứu ta đi, đừng giao ta cho phụ thân, nếu như vậy thì phụ thân gã nhất định sẽ giết ta mất. Ngày thường gã chỉ biết bài bạc, nửa đồng tiền cũng không chịu tiêu vào người ta, sao có thể đột nhiên dùng tiền mua nước hoa quý giá như vậy cho ta chứ."

Tuy có thể do thân thể thật sự quá mức suy yếu nên tiếng nói của Lưu Nhiên cực kỳ nhỏ, nhưng người vây xung quanh vẫn nghe được, lập tức những ánh mắt nhìn về phía Lưu lão tam tựa như muốn nói người này quả thật không bằng cầm thú, cả nhi tử mình cũng không buông tha v.v. Lúc này thứ bọn họ quan tâm cũng không phải là nước hoa của Hương Tự Lai có độc hay không, không phải rõ ràng là Lưu lão tam muốn hãm hại Hương Tự Lai rồi sao. Hiện tại bọn họ chỉ quan tâm kẻ ác cỡ này, cuối cùng có thể bị giáo huấn xứng đáng hay không.

Thẩm Tương Ngôn nhìn hài tử nằm dưới đất đang kéo vạt áo hắn, cực kỳ gầy yếu, cộng thêm việc trúng độc nên sắc mặt cũng vô cùng không tốt. Mặc dù hắn không thích những người khác ngoài Dung nhi ra tới gần mình, nhưng tình huống hiện tại lại rất đặc thù, hắn tạm thời có thể chịu đựng được.

Thẩm Tương Ngôn ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của đứa bé kia rồi nói: "Yên tâm, ta sẽ không giao ngươi cho phụ thân ngươi."

Lưu Nhiên nghe xong lời cam đoan này, thân thể thật sự không chịu nổi nữa, hai mắt lập tức tối sầm ngã xuống. Thẩm Tương Ngôn cũng không ngờ thân thể của hài tử này yếu kém đến tình trạng như thế, Lý đại phu ở một bên tiến lên chẩn mạch, thở dài nói: "Không có chuyện gì, mới vừa giải độc nên cơ thể có hơi suy yếu thôi, bất quá bên trong đứa nhỏ này cũng yếu thật nha, đợi đến lúc tỉnh dậy phải bồi bổ thân thể một chút mới được."

Thẩm Tương Ngôn lúc này mới yên lòng, đứng dậy bái mọi người ở bốn phía: "Thẩm mỗ tự nhận trên không có lỗi với trời đất, dưới không có lỗi với khách nhân của Hương Tự Lai, chuyện nước hoa có độc chắc chắn không phải là chuyện mà Hương Tự Lai của ta có thể làm ra được. Chuyện hôm nay nhất định là có người muốn vu khống sau lưng, Thẩm mỗ bất tài, nhưng trách nhiệm của Hương Tự Lai ta chắc chắn sẽ không chối bỏ. Mà chuyện xảy ra ngày hôm nay, mọi người cũng thấy rồi đấy, Thẩm mỗ không đòi lại được công đạo thì khó có thể nuốt trôi được cơn giận này."

Nói xong tất cả, Thẩm Tương Ngôn liền hướng mọi người mà bái một cái: "Không biết các vị có thể đi theo Thẩm mỗ hay không, làm nhân chứng cho chuyện hôm nay, theo ta đến nha phủ một chuyến."

Những người vừa mới sục sôi căm phẫn, lúc này đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Không phải bọn họ lạnh lùng, nhưng khi có dính dáng đến quan phủ, dân chúng bọn họ cũng không dám tuỳ tiện đụng vào, ai biết phía sau có còn âm mưu nào khác không.

Ngay lúc bầu không khí đang đọng lại, một giọng nam trầm thấp lại vang lên từ trong đám đông: "Cỡ người dám vu khống người khác, hãm hại thân tử, không đưa đến quan thì sao có thể xử lý được, Thẩm đệ, ta sẽ đi với ngươi một chuyến."

Chỉ thấy một nam nhân khí thế phi phàm, thân mặc trường bào màu mực, dưới sự che chở của bốn hộ vệ bước ra từ trong đám đông. Thẩm Tương Ngôn trông thấy người tới thì vô cùng kinh hỉ, vội vàng tiến lên hai bước, nói: "Mộ Dung huynh, thật là đúng dịp mà, ngày đó từ biệt, ta còn tưởng sẽ không có duyên tái kiến, có thể gặp lại thật sự là tốt quá rồi." Ấn tượng của Thẩm Tương Ngôn đối với vị Mộ Dung huynh gặp phải trên đường đi về phía nam này vô cùng tốt, hôm nay gặp lại bạn cũ, cơn giận do phiền toái từ Diệp Trăn gây nên cũng tán đi không ít.

Bốn hộ vệ thấy Thẩm Tương Ngôn đi về phía chủ nhân thì bắt đầu đề phòng, chỉ lo đối phương sẽ làm ra hành động bất lợi đối với chủ tử của mình, lúc Mộ Dung Thành giơ tay ra hiệu nói "Không sao" thì bốn người này mới thu liễm luồng khí thế kia lại, khoanh tay cung kính đứng xung quanh Mộ Dung Thành.

Thẩm Tương Ngôn tất nhiên nhìn thấy được tất cả những thứ này, thông qua lần gặp nhau lúc trước, Thẩm Tương Ngôn đã sớm biết thân phận của Mộ Dung Thành này không đơn giản, không phú thì quý, nhưng hắn kết bạn chỉ xem có hợp mắt hợp duyên hay không, chứ không phải xem thân phận của đối phương, hiện tại cũng chỉ làm như chưa từng biết được gì.

"Thẩm đệ, không phải là tình cờ, lần này ta cố ý tới thăm ngươi một chút, ngày đó không chào mà đi, tuy có lý do không thể không đi trước, nhưng vẫn cảm thấy thẹn với đại ân của Thẩm đệ." Nói xong liền vỗ vỗ vai Thẩm Tương Ngôn, tiếp tục nói: "Không ngờ chỉ mới một năm không gặp, sinh ý của Thẩm đệ ngươi đã tốt đến thế, nước hoa Hương Tự Lai ở kinh thành đã có giá trên trời rồi."

Thẩm Tương Ngôn sờ mũi một cái, việc này hắn quả thật có nghe thấy, nhưng vấn đề là sức người có hạn, mở một vài chi nhánh thôi cũng khó lắm rồi. Hơn nữa đa số là ở phụ cận phía bắc, như thế thôi đã cung không đủ cầu, nói chi đến kinh thành chứ. Dù hắn có cái tâm đó, nhưng tạm thời cũng không có lực nha.

"Mộ Dung huynh đừng chê cười ta, sinh ý lớn thì việc cũng nhiều. Ngươi xem hôm nay không phải có người tới gây phiền phức hay sao, ai, tiền lời thì cả đời cũng kiếm không xong, cứ đi từng bước một là được. Đợi sau khi đưa người này đến quan phủ xong, chúng ta quay về tập hợp ở nhà ta đi."

"Được, hôm nay ta sẽ làm nhân chứng cho ngươi, điêu dân cỡ này, không đến chỗ quan thì còn đi chỗ nào chứ." Người vây xem xung quanh thấy Thẩm Tương Ngôn thật sự muốn đưa người tới quan phủ, hơn nữa cũng có người xung phong thay cho bọn họ, vì vậy phần lớn đều muốn đi theo xem náo nhiệt. Huống hồ Lưu lão tam đúng là có tội thì phải chịu, mọi người lập tức tụ tập thành từng nhóm lớn một đường kéo đến nha phủ, thế tiến hung hăng, khiến cho nhiều người qua đường không hiểu tại sao. Kéo người lại hỏi mới biết vừa nãy có một vở kịch lớn mới phát sinh ở trước cửa hàng Hương Tự Lai, do đó cũng có rất nhiều người rảnh rỗi nghe xong liền theo sau đoàn người cùng đi xem náo nhiệt.

Đợi đến khi một đám người tụ tập trước cửa phủ nha môn, hai nha dịch canh cửa đang đứng ngủ gà ngủ gật nghe thấy động tĩnh, mở mắt liền sợ hết cả hồn, một người trong đó lanh trí chạy vào thông báo cho Huyện lão gia.

Diệp tri huyện nghe thấy ngoài cửa tụ tập một đám người, cũng không quá để ý, ngáp dài đội mũ quan lên rồi mới lên công đường, cầm đường mộc vỗ một cái, hai người nha dịch mới "uy vũ" gọi to: "Kẻ quỳ dưới kia là người phương nào? Muốn cáo chuyện gì?"

Lưu lão tam bị hoả kế ở Hương Tự Lai kéo vào, vừa nhìn thấy công đường thì choáng váng, rầm một tiếng quỳ xuống. Thẩm Tương Ngôn thấy vậy, đang muốn vén vạt áo lên quỳ theo liền bị Mộ Dung Thành đứng bên cạnh giơ tay cản, Mộ Dung Thành ra hiệu cho hộ vệ bên cạnh, hộ vệ lĩnh mệnh mà lấy yêu bài* ra.

[*yêu bài (腰牌): một loại lệnh bài của quan chức thời Mông Cổ, thể hiện một số đặc quyền nhất định, cho phép quan chức có thể yêu cầu dân thường cung cấp hàng hoá, dịch vụ]

Diệp tri huyện đang buồn ngủ, vừa nhìn thấy yêu bài hộ vệ kia cầm trên tay thì giật mình sợ hãi, mệt mỏi buồn ngủ gì cũng biến mất hết, vội vàng đứng dậy đi đến quỳ xuống trước Mộ Dung Thành: "Hạ quan, hạ quan Diệp Thái An bái kiến Vinh thân vương, hạ quan không biết Vương gia đại giá quang lâm nên không thể nghênh đón thoả đáng, mong Vương gia thứ tội." Nha dịch xung quanh nghe thấy tri huyện đại nhân quỳ xuống gọi nam nhân trang phục màu mực là Vinh thân vương, đều hít vào một hơi khí lạnh, người nào người nấy thi nhau quỳ theo, mở miệng hô lên: "Bái kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên thiên tuế."

Mộ Dung Thành trông thấy biểu hiện tản mạn trước khi thăng đường của Diệp Thái An này liền hiểu rõ, ngự báo từng đề cập vị Diệp tri huyện này chính là tiến sĩ nhị giáp năm Thiên Cảnh thứ hai, mặc dù thứ hạng không tốt nhưng cũng xuất thân từ khoa cử chính quy, vốn tưởng là một thanh quan phụ mẫu, bây giờ xem ra phải nhìn kỹ hơn rồi mới đánh giá được.

Lần này y đi khắp nơi tuần tra, một là cố ý tới gặp Thẩm Tương Ngôn để tuyên bố một phong thánh chỉ. Lúc trước nếu không nhờ có Thẩm Tương Ngôn cứu giúp, y không chỉ khó giữ được tính mạng, mật thư cơ yếu mang theo trên người cũng sẽ không đến được tay hoàng huynh. Khi đó bọn họ hai mặt đều là địch, nếu không có phong mật thư này, hoàng huynh có thể thuận lợi đăng cơ hay không cũng khó nói. Mẫu hậu từ nhỏ đã giáo dục hai huynh đệ họ, mặc dù được sinh ra trong một nơi ăn tươi nuốt sống như hoàng cung, nhưng họ vẫn phải nhớ rõ đạo lý tri ân báo đáp, cho nên hiện tại y mới nương theo ý chỉ mà đến đây tìm Thẩm Tương Ngôn. Lý do thứ hai là thay hoàng huynh thăm dò quan chức khắp nơi, để xem họ có tham ô hoặc nhận hối lộ, làm việc xằng bậy hay không, trên tay y có mật chỉ của hoàng huynh, hoàn toàn có thể tiền trảm hậu tấu.

Thấy Diệp tri huyện run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, Mộ Dung Thành híp mắt một cái, cuối cùng mới lên tiếng: "Đứng lên đi."

Diệp tri huyện thấy Vương gia cho phép mình đứng dậy, liền thở phào nhẹ nhõm đứng lên, đang lúc lão đang đăm chiêu phải thẩm tra vụ án này như thế nào thì nghe Mộ Dung Thành nói: "Diệp tri huyện cứ tự nhiên, tiểu Vương chỉ đến đây xem một chút thôi, tất nhiên sẽ không quấy rầy việc thẩm án của Diệp tri huyện."

Diệp tri huyện nghe xong thì thầm than khổ trong lòng liên tục, bảo nha dịch lấy ghế ra cho Vương gia, sau đó đành phải gánh áp lực thật lớn trên vai, bắt đầu thẩm án: "Kẻ quỳ dưới kia tên gì?"

Đột nhiên biết được thân phận của Mộ Dung Thành, Thẩm Tương Ngôn cũng hơi bất ngờ, nhưng ngẫm lại cũng thấy vô cùng hợp lý, nhà bình thường không thể nào nuôi ra cỗ quý khí trên người Mộ Dung Thành được. Đã có người làm chỗ dựa cho hắn, giúp hắn không cần phải quỳ nữa, Thẩm Tương Ngôn tất nhiên cảm thấy mừng rỡ tự tại hơn, liền chắp tay nói: "Tại hạ là lão bản của Hương Tự Lai Thẩm Tương Ngôn, muốn kiện cáo việc Lưu lão tam vu khống nước hoa của Hương Tự Lai ta có độc, Thẩm mỗ bất tài, cho rằng sau lưng Lưu lão tam có người sai khiến, mong Huyện lão gia có thể minh xét."

"Thẩm Tương Ngôn lớn mật, thấy bản quan cùng Vương gia tại sao còn không quỳ?" Có Vinh vương gia ở đây, Diệp tri huyện biết nếu muốn cứu vãn ấn tượng xấu của Vương gia đối với mình vừa nãy, thì lão chỉ có thể thẩm tra xử lý án này một cách thật nghiêm ngặt, vất vả lắm mới bắt được sai lầm của Thẩm Tương Ngôn, tất nhiên phải nghiêm khảo không tha. Việc này cũng không trách Diệp Thái An, vừa nãy lúc Mộ Dung Thành ngăn cản Thẩm Tương Ngôn, Diệp tri huyện vẫn còn lơ mơ buồn ngủ, cho nên lão vẫn chưa biết Mộ Dung Thành đã sớm quen biết Thẩm Tương Ngôn, kết quả định vỗ mông ngựa lại thành vỗ vào đùi*.

[*vỗ mông ngựa là câu ẩn dụ chỉ việc nịnh hót, vỗ đùi ngựa là biến tướng của câu đó, ý muốn liên hệ với thực tế là nếu mình vỗ vào đùi ngựa sẽ bị ngựa đá ngay =)) ]

Hết chương 51