Trên phố Trường An người đến người đi, một mảnh thanh âm nhộn nhịp, hai bên đường đi bày biện đủ loại kiểu dáng thương phẩm, liên tục có người dừng bước tới mua một ít hàng hoá. Tràng diện rất là náo nhiệt.

Ngải Phong đi theo sau lưng Vu Dập tiến vào Hồng Hạc lâu. Bây giờ là buổi trưa, thời điểm sinh ý Hồng Hạc Lâu rất là náo nhiệt, bên trong ngồi đầy người ăn cơm.

Chưởng quầy Hồng Hạc lâu Trương Thiên đang ở quầy chính cùng hạ nhân nói gì đó, ánh mắt phiêu tới cửa ra vào, trông thấy Vu Dập tiến vào, vội vàng nghênh đón cung kính nói: “Vương gia, ngài đã tới.”

Ngải Phong kinh ngạc nhìn Vu Dập, Vương gia, hắn cư nhiên là Vương gia.

Trương Thiên thoáng nhìn Ngải Phong đi theo sau lưng Vu Dập: “Tiểu huynh đệ, ngươi đã tới, chúng ta cũng đã chờ ngươi cho tới trưa rồi.”

“A. Cái đó có chút việc làm trễ nãi, ha ha, ngại quá!” Ngải Phong xấu hổ cào cào tóc.

Vu Dập cũng không vạch trần hắn, chỉ là nói ở trong bụng, có việc làm trễ nãi hử, đã quên chuyện cùng cái tên Béo kia mập mờ sao.

Trương Thiên cung kính mà hỏi: “Vương gia, muốn an bài như thế nào.”

Vu Dập: “Trước dẫn hắn đi sơ tẩy* một tý, rồi dẫn hắn đến bao sương lầu hai.” [sơ tẩy: rửa mặt chải đầu]

Trương Thiên: “Vâng, Vương gia.”

Vu Dập quay người đi lên lầu.

Ngải Phong ngẩn người có chút khó tin, cái tên này thật sự là Vương gia. Ặc, cái đó, Vương gia đều rất nhàn rỗi sao? Đều ưa thích đi dạo lung tung tại vùng ngoại thành.

Ngải Phong nhớ tới chính mình hai lần đều tại vùng ngoại thành gặp được Vu Dập, liền cho rằng Vu Dập ưa thích đi dạo lung tung tại vùng ngoại thành. Còn rất nhàn nhã. Nếu để cho Vu Dập biết rõ ý nghĩ trong lòng Ngải Phong hiện tại, nhất định sẽ một chưởng đánh chết hắn.

Trương Thiên đẩy Ngải Phong đang ngớ ra: “Này, tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ.”

“A-” Ngải Phong phục hồi tinh thần lại.

Trương Thiên: “Tiểu huynh đệ đi theo ta, ta mang ngươi ra hậu viện sơ tẩy một chút.”

Ngải Phong: “Nga ”

Đi theo sau Trương Thiên vào hậu viện Hồng Hạc lâu.

Trương Thiên đẩy cửa một gian phòng ra, “Ngươi ở chỗ này sơ tẩy đi, đợi ta kêu hạ nhân đưa y phục cho ngươi, ngươi đi vào trước đi, nơi này về sau sẽ là chỗ ở của ngươi đó.”

Ngải Phong gật gật đầu. Đi vào phòng, trong phòng trang trí rất đơn giản. Một cái giường, một bộ bàn, một cái bình phong, còn có một chút bài trí đơn giản, hiện ra gian phòng đơn giản sạch sẽ.

Sau khi Trương Thiên quay người rời đi, Ngải Phong đóng cửa thật kỹ. Đi đến phía sau bình phong, chuẩn bị sơ tẩy. Ngồi trong dục dũng*, Ngải Phong thỏa mãn nghĩ, cũng rất lâu không có thư thái như vậy rồi, tắm nước nóng thật sự là thoải mái a! Đã lâu không có giường ngủ rồi, thật hoài niệm cảm giác giường ngủ a! Hắc hắc. Không gặp lại cái tên Béo chết bầm kia, đêm nay nhất định sẽ ngủ ngon đây. [dục dũng: thùng tắm]

Đáng tiếc Ngải Phong cao hứng quá sớm, Chu Cổ Lực là người nào, nhà hắn có tiền như vậy, muốn tìm ngươi còn không phải rất đơn giản.

Ngải Phong tâm tình thoải mái dễ chịu tắm rửa xong, bắt đầu mặc vào y phục mà Trương Thiên cho người đưa tới. Quần áo đặt ở trên bàn bên ngoài bình phong, Ngải Phong không để cho hắn trực tiếp đưa vào trong bình phong cho mình, hắn cũng không muốn bị người xem trơ trụi. Để cho hắn đặt ở trên mặt bàn, chính mình tắm xong đi lấy thì tốt rồi.

Ngải Phong xoắn xuýt, này y phục cổ trang làm sao mặc a! Ngải Phong đáng thương, có vẻ như không biết mặc cái y phục cổ đại này. Chính mình chọc nguấy cả buổi, miễn cưỡng xem như mặc xong đi.

Chính là y phục ngươi mặc hình như có chút kỳ quái a, cái kia hình như là mặc ở bên trong chứ. Còn có cái kia thắt lưng cũng không phải thắt ở chỗ đó a, ngạch, trên cổ ngươi hẳn là đai lưng đi. [Đao: Bái anh làm… làm gì ta…*gãi cằm*… ân, không có danh tự gì xứng với anh cả =.=!]

Ngải Phong cau mày: “Y phục này đều làm không bằng phẳng, kiểu dáng cũng có chút kỳ quái.”

Đây không phải là vấn đề kiểu dáng, là chính ngươi mặc trật a!

Ngải Phong thằng này thiệt là có tài. Đem nguyên bản tiểu lí y [áo trong] hẳn nên mặc ở bên trong làm áo giáp mặc ở bên ngoài, vốn nên là đai lưng thắt ở trên lưng, bị thằng này vây quanh cổ đem làm khăn quàng cổ.

Còn có kia trường bào bên trên vạt áo, lung tung buộc cùng một chỗ. Ai! Thực nhìn không nổi nữa. Hảo hảo một bộ y phục hoa lệ, bị ngươi chà đạp thành như vậy.

Ngải Phong đẩy cửa đi ra ngoài, Trương Thiên đang trong sân chờ hắn, muốn dẫn hắn đi tới chỗ Vu Dập. Chỉ là chứng kiến Ngải Phong đi ra, Trương Thiên thiếu chút nữa cười phọt ra, cố nén không để cho mình bật cười.

Ngải Phong nhìn Trương Thiên một bộ muốn cười lại nín không để cho mình cười, bộ dáng xoắn xuýt nói: “Thân, sẽ nghẹn ra nội thương đấy.”

Sau đó tự mình hướng lầu hai Hồng Hạc lâu mà đi, Trương Thiên bình phục tốt tâm tình của mình, đuổi theo.

Đến lầu hai Ngải Phong ngừng lại, hắn cũng không biết Vu Dập ở trong gian phòng nào.

Trương Thiên gặp Ngải Phong ngẩn người ở đó, liền bước nhanh đi đến phía trước Ngải Phong, gõ cửa một gian phòng nói: “Vương gia, Ngải Phong đã đến.”

Sau đó bên trong truyền đến thanh âm Vu Dập: “Vào đi.”

Trương Thiên đẩy cửa ra, để cho Ngải Phong đi vào, chính mình đóng cửa thật kỹ lui xuống.

Vu Dập giương mắt nhìn nhìn Ngải Phong, lập tức một ngụm rượu phun ra. Một bộ biểu tình mắc cười lại cố nén.

Tên này thật tài tình quá, mặc cái y phục cũng có sáng ý như thế. Ha ha — chết cười ta rồi. Vu Dập nội tâm hoạt động.

Ngải Phong nhìn Vu Dập đang nỗ lực nín cười nói: “Sẽ nội thương đấy.” Liền tự cố tự đích đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống ghế dựa bắt đầu ăn cơm. Không để ý tới Vu Dập. [Đao: tự nhiên một cách rất… =.=|||]

Vài phút qua đi —

“Tức cười như vậy sao? Ta có kỳ quái như vậy sao?” Ngải Phong trừng mắt Vu Dập nói.

Vu Dập rất chân thành hồi đáp: “Có.”

Ngải Phong trợn trắng mắt, thiếu chút nữa tức chết.

Vu Dập: “Ngươi ngay cả y phục cũng không biết mặc sao, đây là mặc ở bên trong đấy.”

Chỉ chỉ tiểu lí y bị Ngải Phong mặc ở bên ngoài.

“Còn có đây là đai lưng.”

Lại chỉ chỉ khăn quàng cổ trên cổ Ngải Phong.

“Cái này cũng không phải buộc ở chỗ đấy.”

Nói xong đứng dậy đi đến bên người Ngải Phong. Giúp Ngải Phong một lần nữa sửa sang quần áo lại từ đầu. [từ đầu nha:”>]

Theo Vu Dập tới gần, Ngải Phong ngửi được một hồi thanh hương nhàn nhạt, tâm thần một trận nhộn nhạo. Ngốc ngốc nhìn mỹ nhân gần trong gang tấc, tim của Ngải Phong, bịch, bịch nhảy dựng lên. Hoàn toàn không có chú ý y phục của mình đã bị Vu Dập từng cái từng cái cởi ra, hiện tại chính mình thế nhưng mà trần trụi kìa.

Vu Dập từng cái từng cái lui ra y phục người thanh niên trước mắt, nhìn thấy Ngải Phong lộ ra làn da trắng nõn. Nhìn đến cái kia xương quai xanh khêu gợi, thân hình mảnh khảnh, tâm của mình đều run rẩy, thật muốn hảo hảo đau đau [yêu thương, cưng chiều] người trước mắt. Nghĩ đi nghĩ lại liền không tự chủ được cúi đầu hôn môi Ngải Phong. Hai tay cũng không an phận mà bắt đầu chạy ở trên người Ngải Phong, khiến thanh niên dưới thân một trận run rẩy. Hô hấp bắt đầu dần dần dồn dập. Vu Dập muốn nhiều nữa, vì vậy bắt đầu dọc theo cổ Ngải Phong một đường hôn xuống. Người dưới thân bất an vặn vẹo, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng. Đây càng làm cho Vu Dập muốn ngừng cũng không được. Tăng nhanh tốc độ di động của hai tay.

Ngay lúc tay Vu Dập chậm rãi dời về phía hạ thân Ngải Phong, khi sắp tiếp xúc đến phân thân Ngải Phong, cửa phòng chi nha một tiếng bị người đẩy ra.

Âu Dương Diệu vừa vào cửa liền chứng kiến một màn hương diễm như thế, chép chép miệng nói: “Chậc chậc, ta giống như đến không đúng lúc a.”

Hắn hoàn toàn không nghĩ đến ý tứ lảng tránh. Còn quay người đóng cửa lại sau đó chậm rì rì đi đến cái bàn bên cạnh, tự mình tìm chỗ ngồi xuống.

“Các ngươi tiếp tục, không cần quản ta.” Âu Dương Diệu một tay nâng cằm chậm rì rì mà nói.

Vu Dập mặt tràn đầy hắc tuyến buông Ngải Phong ra, sửa sang y phục của mình ngồi trở lại trên ghế, sắc mặt xanh đen trừng mắt Âu Dương Diệu. Rất có khả năng ăn sống hắn. [Đao: Vu Dập chết tiệt chỉ lo có y phục của mi?! >.<]

Ngải Phong thì hóa đá tại chỗ. Có ai có thể nói cho ta biết đây là cái tình huống gì a! Vì cái gì chính mình sẽ cùng nam mặt than hôn môi, còn… a… mắc cỡ chết được. Ngải Phong trong lòng gào thét.

Hoàn toàn chưa hề phát hiện thân trên của mình vẫn là trần trụi đấy, khố tử [quần] cũng là rất mập mờ phủ ở giữa eo cùng chân. Khu vực thần bí của mình cũng nửa che nửa đậy mơ hồ có thể thấy được. [(o.,o)b]

Tối trọng yếu nhất là không có phát hiện ánh mắt chú sói vừa mới vào nhìn mình chằm chằm là xích loả loả* như vậy. [trần trụi]

Hết chương 10.