Chương 21: Tulip Thánh Ly (hạ)

-------------

Tulip Thánh Ly là một dị thực ít được chú ý, không hề được những Ma thẻ sư coi trọng. Bởi vì đến nay vẫn không phát hiện giá trị hữu dụng gì, cho nên cơ hồ không có ai đến săn bắn.

Biển hoa Tulip Thánh Ly màu tím đen phi thường to lớn, phóng tầm mắt tới xa xa, giống như một mảnh tơ lụa thượng đẳng màu đen.

Tuy rằng Tulip Thánh Ly không có giá trị gì, thế nhưng dù sao được bầu làm dị thụ cấp năm, như vậy sức chiến đấu vẫn khá khả quan, đặc biệt là một mảnh lớn như vậy.

Mấy người nhìn về phía Thiên Linh, không biết anh định làm thế nào.

Thiên Linh nhìn một mảnh biển hoa lớn lẩm bẩm: "Thật đẹp, tôi muốn toàn bộ cơ thể sống."

Những người khác biểu thị thật sự không hiểu được thẩm mỹ của Thiên Linh, loại hoa màu tím đen kia xa xa không đạt tới tiêu chuẩn thưởng thức cái đẹp.

Chiến đấu vẫn có chút gian nan, Thiên Linh cùng Tăng Giang tham dự vào, Tulip Thánh Ly có thể thỉnh thoảng phun ra chất lỏng màu đen để công kích, loại chất lỏng này tuy không độc, nhưng sẽ làm người bị tê liệt nhất thời, hơn nữa lá cây cự đại có lực công kích mạnh mẽ, năm người thực sự có chút quá sức.

Sau một phen chiến đấu, ngoại trừ Thiên Linh bốn người khác ít nhiều đều bị thương một ít.

Tăng Giang có điểm bội phục Thiên Linh, là một Chế thẻ sư, mặc dù rất nhiều người kỳ thực lực ma thẻ cũng không tầm thường, nhưng đại thể sẽ không đích thân ra trận, mà Thiên Linh trình độ lão luyện, có thể thấy được nhất định là kinh nghiệm sa trường lâu năm, xa xa hơn nhiều ba Ma thẻ sư khác kia.

Tulip Thánh Ly bị đánh bại sau khi hái xuống cấp tốc co lại, cùng kích cỡ với loại hoa dùng trang trí nội thất. Những người khác có chút tò mò nhìn Thiên Linh cẩn thận từng li từng tí đem thu thập.

Tăng Giang lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Thiên Linh: "Anh... hái hoa này... làm định làm gì?"

Ba người kia cũng rất hiếu kỳ, Tulip Thánh Ly đến nay cũng không có giá trị gì, lẽ nào Thiên Linh phát hiện tác dụng đặc biệt gì à.

Thiên Linh mắt tối sầm, một luồng cô đơn cùng ưu thương hiện lên ở đáy mắt: "Qua mấy ngày, liền là ngày giỗ của bạn tôi, tuy rằng không biết hài cốt của y ở nơi nào, thế nhưng tôi vẫn muốn dâng lên một cây khi y còn sống yêu nhất Tulip Thánh Ly."

Mấy người kia biểu thị dĩ nhiên là vì loại lý do bé nhỏ không đáng kể không hiểu ra sao này dùng giá cao mạo hiểm lớn, quả nhiên là con cháu thế gia có tiền thì tùy hứng, chỉ có Tăng Giang nhìn thần sắc cô đơn của anh, không giải thích được chợt phát ra một tia đau lòng.

Tăng Giang vì cảm xúc khó giải thích được hù đến, lắc đầu một cái tựa hồ muốn thanh tỉnh một chút.

Trên đường trở về, nguyên bản một đường tương đối yêu vui cười, Thiên Linh một đường trầm lặng, khiến đoạn đường trở về này đặc biệt nặng nề.

Nguyên bản mấy người kia cũng không phải người nói nhiều, Thiên Linh một khi yên tĩnh lại, toàn bộ hành trình nhất thời trở nên hơi lúng túng.

Tăng Giang cũng không nói được tại sao lại không thích Thiên Linh bị tâm tình tiêu cực bao phủ như vậy, dọc đường đi đến hắn đều hi vọng đối phương có thể im lặng không muốn huyên náo, nhưng mà đến lúc đối phương thực sự im lặng, hắn lại cảm thấy khó chịu.

Tăng Giang nỗ lực nói chút gì đó đánh vỡ sự im lặng của đoạn đường này, nhưng lời đã đến bên miệng lại cuối cùng không ra khỏi miệng.

Thời điểm dừng lại tu sửa, Thiên Linh xa xa ngồi dưới một thân cây. Tăng Giang suy nghĩ một chút, đi tới.

"Tối hôm qua, thật sự cám ơn anh." Tăng Giang chuẩn bị hồi lâu mới nói ra.

Thiên Linh ngẩng đầu lên, cười cười nhìn hắn.

Tăng Giang đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn mấy nhịp: "Còn có, cảm ơn anh ngày hôm qua cho ta Hoa Dạ Quang cùng Chuột Kim Tuyến."

Thiên Linh ý cười càng rung động, cũng không phải nụ cười mang theo đùa giỡn bảo trì cho tới nay, mà là một loại nụ cười mang theo dư vị: "Em và cái người kia rất giống, đều là ánh mắt trong suốt như vậy, sẽ không bị thế giới vấn đục này nhuộm dần, đối xử với người khác thiện lương, kiên trì vẻ đẹp nội tâm."

"Tôi chính là tôi, không phải ai khác." Tăng Giang nói.

Hắn cuối cùng đã rõ vì sao đối phương từ lần đầu tiên gặp mặt liền đối với hắn không tầm thường, nhưng hắn phi thường chán ghét làm vật thay thế của người khác.

"Em đương nhiên là em, em không phải y, y cũng sẽ không trở về." Thiên Linh bỗng nhiên sầu não.

Tăng Giang nhất thời có chút không biết làm sao: "Tôi..."

"Em không phải nói em muốn cảm ơn tôi sao, ngày khác tôi đến thăm nhà em đi, em làm cho tôi một bữa cơm chứ." Thiên Linh bỗng nhiên nói rằng.

Tăng Giang nhất thời đáp ứng cũng không phải, không đáp ứng cũng không phải.

Thiên Linh đứng lên vỗ vỗ bùn đất trên người: "Em biết Mạc Ly không?"

Tăng Giang có chút ngoài ý muốn, hung thủ trong phán đoán của hắn sao bỗng nhiên lại nhắc đến tên người bị hại.

"Thôi, khả năng không có ai chưa từng nghe nói đi. Đó là người duy nhất cho đến nay mà tôi yêu, nhưng đáng tiếc, nhân gia cự tuyệt tôi. Thế nhưng sớm biết người y yêu lại là dạng người cặn bã kia, ban đầu tôi nói gì cũng có thể tranh thủ một chút, mà không phải phóng túng y đi làm vật hi sinh tình cảm, đến bây giờ không biết hài cốt nơi nào." Thiên Linh phảng phất như đang tự nhủ, cũng giống như đang nói với Tăng Giang, dần dần tiêu sái đi xa.

Đường trở về vẫn tiếp tục là một đường không nói gì.

Ra rừng rậm, Thiên Linh đưa cho mỗi người một phần tiền thù lao ngỏ ý cảm ơn.

Mấy người đều có chút ngượng ngùng, dù sao nhiệm vụ lần này, Thiên Linh đã trước đó đã phân phát cho mọi người thẻ bài có giá trị không nhỏ, trong toàn bộ nhiệm vụ trừ Tulip Thánh Ly, những thứ khác suốt một đường là thứ đáng giá như tinh hạch da lông dị thú vân vân toàn bộ đều là phân cho bốn người bọn họ, Thiên Linh một phần cũng không lấy, cuối cùng Thiên Linh còn muốn cho bọn họ tiền thù lao, cảm giác thực sự là dính quá nhiều tiện nghi.

Thiên Linh nhìn thấu do dự của mấy người: "Đều cầm đi, đây đã nói tốt từ đầu."

Không có từ chối, mấy người do dự một chút vẫn là tiếp nhận, dù sao tại Lam Tinh, có thể một lần bắt được nhiều thù lao như vậy cơ hồ là không có khả năng lắm, mỗi lần không phải trọng thương, thậm chí chính là lấy mạng sống ra đánh đổi. Chỉ bị thương nhẹ giống như này, gần như không có nhiệm vụ thẻ bài thành phẩm, mấy người biết khả năng cả đời này mới có một lần như vậy.

Mấy người nói cảm ơn, không có dừng lại nhiều liền về nhà, không thể đợi được nữa muốn cùng người nhà chia sẻ vui sướng.

Tăng Giang do dự một chút, quay người muốn đi, lại bị Thiên Linh gọi lại.

"Đừng quên, ngày khác tôi sẽ bái phỏng nha."

Tăng Giang cảm thấy hơi mê mê man man về tới nha, trước mặt là cái ôm con gấu (Bear Hug) của Cố Thần.

"Ha ha ha ha Giang Giang chúng ta phát tài rồi! Phát tài rồi!" Cố Thần biểu tình tham tài đầy mặt.

Tăng Giang có chút bất đắc dĩ đem cậu tóm ra: "Bán bao nhiêu tiền?"

"12 triệu 5 trăm đấy! Cậu nói chúng mình đổi nhà đi, hay là mua cái công cụ giao thông, cậu không phải muốn đi học sao, cái này hẳn là đủ nộp học phí đi." Cố Thần mong đợi hỏi.

Tăng Giang trầm tư một chút, hỏi Cố Thần: "Cậu nói, nếu như tôi dự định đi trường học ở Trung Ương Tinh, cậu cảm thấy thế nào?"

Cố Thần không hiểu lắm trường học ở Trung Ương Tinh là cái gì, theo cậu nghĩ phỏng chừng liền địa vị giống như Harvard Oxford kiếp trước đi. "Vậy khẳng định là đủ nhỉ! Tôi lúc đó đi cùng cậu, chúng ta đồng thời chinh phục vũ trụ chinh phục thế giới chinh phục tinh tú mênh mông, nam tử hán đỉnh thiên lập địa có cái phải sợ." Cố Thần lập tức như bị nam chủ tiểu thuyết ngựa giống nhập vào.

Tăng Giang nhìn tiểu đồng bọn phấn chấn bồng bột, tuy nghe không hiểu từ ngữ cậu nói, nhưng mà có chút bị cảm xúc vĩnh viễn lạc quan của cậu lây nhiễm.

"Đi Trung Ương Tinh, vé tàu của chúng ta liến mất 5 triệu, chúng ta có thể thi không đỗ, tiêu phí mỗi ngày cũng rất nhiều, chúng ta không mua nổi phòng lớn, không mua nổi công cụ giao thông, thậm chí cần phải cố gắng kiềm tiền để duy trì sinh hoạt cơ bản, mặc dù vậy, cậu vẫn muốn đi sao?" Tăng Giang nhìn Cố Thần.

Cố Thần cảm nhận được lo lắng cùng dao động của tiểu đồng bọn.

"Nhân sinh không phải đều vậy sao, nếu như lần này thi không vào, thì lần sau thi, lần sau không được thì vẫn còn lần sau nữa, chúng ta còn trẻ như vậy, còn nhiều thời gian mà tiêu xài, huống hồ chúng ta dáng dấp còn non như thế, coi như già hơn một chút đi thi lại đứng bên trong cũng không đột ngột. Còn tiền hả, nhân gia Lương Thực Thu cũng đã nói, 'Thay vì noi theo bình an mông muội kiểu này điên cuồng mà chết, không bằng sớm một chút sơ tán của cải, làm chút việc có ích, trong sáng trong sạch, trần trụi đi tới không bận lòng'."

"À ờ, cậu không biết Lương Thực Thu là ai, cơ mà không liên quan, ngược lại tiền ấy mà, kiếm ra thì cũng vẫn phải tiêu, tích tài ngàn vạn, không bằng nghề mọn trong tay, đi Trung Ương Tinh cậu cũng vẫn có thể đi làm một ít nhiệm vụ mà, tôi cũng vẫn là có thể làm thẻ bài mà. Tuy gần đây không làm được loại thẻ bài biến dị kia, thế nhưng trên cơ bản có thể ổn định làm ra thẻ bài hai sao bình thường. Một tấm thẻ bài ấn giá thị trường 30, 40 ngàn, tôi một ngày có thể làm mười lăm tấm, coi như Trung Ương Tinh giá hàng hóa đắt hơn nữa, nuôi hai người chúng ta hẳn không phải vấn đề lớn đúng không."

Cố Thần mở ra hình thức nói nhiều nhất thời không ngừng lại được, quyết định lại rót cho Tăng Giang một bát canh gà: "Người không có giấc mộng cùng cá mắm co gì khác nhau. Tại sao phải khiến giấc mộng thỏa hiệp với tiền tài? Người không có giấc mộng, một khắc kia hắn đã chết rồi. Cho nên sợ cái gì đây!"

Tuy rằng hoàn toàn không hiểu lời nói của tiểu đồng bọn đánh máu gà kiểu này là nghe được từ đâu tới, thế nhưng Tăng Giang thật cảm giác được mây đen luôn bao phủ trong lòng tản đi một chút.

"Cũng không cần vội, loại chuyện như này, chúng ta bàn bạc kỹ càng đã. Còn có A Thần, tôi tin tưởng năng lực của cậu tuyệt đối không phải đơn giản như máy móc phán định, chỉ có đến Trung Ương Tinh, tôi cảm thấy mới có thể tìm được điểm đột phá giới hạn của cậu tới mức tối đa, cho nên đừng tự ti."

Cố Thần gật gật đầu, là một người đặc biệt thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cậu biểu thị nếu như có thể có bàn tay vàng bên người trở thành nam chính ngựa đực văn móng heo này kia đương nhiên là tốt, là nam nhân ai không muốn chinh phục thế giới, nhưng dù mình không may mắn, ở thế giới này cũng coi như có một nhánh kỹ năng không chết đói, có thể vui vẻ suиɠ sướиɠ sống sót cũng xem như một loại nhân sinh mỹ mãn. Cho nên chuyện cậu rốt cuộc có năng lực đặc thù hay không, Cố Thần đã kinh biến đến mức không quá quan tâm.

Bầu không khí ấm áp lòng người kết thúc bằng tiếng kêu ùng ục trong bụng Cố Thần.

Cố Thần điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Tăng Giang, đảng tay tàn nhà bếp trong hai ngày Tăng Giang không ở này liền chỉ có thể dựa vào thực phẩm trong tủ lạnh lấp đầy bụng, dạ dày đã bị nuôi điêu, à không, là tế bào toàn thân đều đang kháng nghị.

Tăng Giang nhận mệnh đi tới nhà bếp, chẳng qua trong bước chân mang theo nhẹ nhàng chưa bao giờ có.

Đang nấu ăn bên trong nhà bếp Tăng Giang nhìn Cố Thần đang nâng Hoa Dạ Quang đùa với Chuột Kim Tuyến bên ngoài, cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có.

Đại khái năm tháng bình yên, hiện thế an ổn, chính là cảm giác như vậy đi.

(Ada: thế mà tui lại quên mất Giang Giang rất nhân thê cơ mà, chả hiểu sao lại xoắn xuýt ai là công thụ, hơn nữa bạn thân cua chủ thụ 80% cũng là thụ... chắc vậy...)

========================================================================================================