Ngay từ lúc Mạc Vũ Hân để lộ chuyện y có một mảnh ngọc bội làm tín vật, Tiêu Nhân đã tìm cách ôm đùi y.

Loại tín vật của người nào rơi vào tay kẻ xấu sẽ gây ra chuyện không hay? Đương nhiên chỉ có tín vật của đại nhân vật mới có loại công hiệu này.

Có thể suy ra sư phụ của vị Mạc Vũ Hân này nhất định là một nhân vật nổi danh, hơn nữa lực ảnh hưởng tuyệt đối không nhỏ. Gặp được đệ tử của người này cũng như kẻ buôn bán nhỏ gặp công tử nhà mặt phố, thằng viên chức quèn thấy thiếu gia có bố làm to. Với kẻ đang muốn nhập giang hồ như hắn mà nói, đây rõ ràng là món ngon đưa tới tận miệng.

Gặp hiệp nhị đại dạng này, mấy thủ đoạn làm quen thông thường chưa chắc đã có tác dụng, thế nên trong lúc kiếm điểm nhân phẩm, Tiêu Nhân còn đặc biệt biểu diễn một hồi.

Quả nhiên màn này đã hấp dẫn đối phương chú ý, làm y chủ động kết giao.

Biện pháp của Tiêu Nhân tự nhiên là khác biệt hoàn toàn khi đem so với cách hiệp khách giúp người – đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ hoặc cho ít tiền vàng, cách của Tiêu Nhân hoàn toàn xuất phát từ góc độ suy tính của một bá tánh bình thường. Khác với nhân sĩ giang hồ, không phải ai tiếp xúc với người trong giang hồ cũng tình nguyện vào giang hồ lăn lộn. Rõ ràng, làm ruộng, đi lính, biết viết biết đọc, khoa cử công danh mới là thứ phần đông dân chúng hướng về.

Loại biện pháp xuất phát từ góc độ này tự nhiên sẽ khiến Mạc Vũ Hân thấy mới lạ.

Khi cả hai người đều có tâm, không khí tự nhiên hài hòa, không ngớt tiếng nói cười.

Lo liệu hậu sự cho tên đầu lĩnh rồi, hai người về khách sạn nghỉ ngơi một đêm.

Trong quá trình này, Tiêu Nhân đã hoàn toàn cảm thụ được mức độ cường liệt của hào khí giang hồ dưới triều đại đất nước có quốc hiệu Khánh Quốc này. Mạc Vũ Hân cho hắn biết, phàm những kẻ chết vì tranh chấp trong giang hồ như tên đầu lĩnh, chỉ cần dân không kiện cáo, quan phủ sẽ không truy cứu, mặc ý nhân sĩ giang hồ lo liệu.

Tiêu Nhân thầm tặc lưỡi, võ lâm hưng thịnh cũng là một dấu hiệu cho thấy quốc gia suy yếu trong việc quản lý vũ lực, thật chẳng biết đám người trong triều nghĩ thế nào, nếu không phải hoàng đế ngu dốt, ai lại vui vẻ để mặc người giang hồ không lý gì đến luật pháp?

Thầm ghi nhớ điều này, Tiêu Nhân ngủ một giấc ngon lành đến sáng bạch.

Ngày thứ hai, Tiêu Nhân cùng Mạc Vũ Hân dẫn đám trẻ con đã thu dọn xong hành lý rời trấn Sử Quan.

Tất nhiên là Tiêu Nhân đã tìm hiểu kỹ càng, hắn thu xếp cho đám trẻ ở lại một thôn trang tương đối giàu có, mua ruộng tốt, xây nhà ở, ổn định cuộc sống trong thôn.

Giúp lũ nhóc chào hỏi thôn xóm láng giềng xong, ngay khi Tiêu Nhân chào tạm biệt chúng, hệ thống liền nhảy ra một loạt tin tức:

Hành thiện, nhân phẩm +100!

Hành thiện, nhân phẩm +100!

...

Dương thiện, nhân phẩm +1000!

Tiêu Nhân đang cười suиɠ sướиɠ đếm đếm số điểm nhân phẩm được cộng nhờ làm việc tốt thì 1000 điểm xuất hiện sau cùng khiến hắn giật mình.

Hai chữ 'Dương thiện' mới xuất hiện lần đầu.

Tại sao lại xuất hiện điểm dương thiện? Tiêu Nhân vò đầu bức tóc mà không nghĩ ra.

"Tiêu đệ, Tiêu đệ?" – Mạc Vũ Hân thấy hắn tự dưng ngẩn người nên gọi.

"Không có gì." – Tiêu Nhân cười cười.

"Đệ có dự tính gì không? Lại về trấn Sử Quan?" – Mạc Vũ Hân quyết hỏi đến nơi đến chốn, y với Tiêu Nhân thực sự là vừa gặp đã như quen biết từ lâu, đừng xem thường Tiêu đệ còn nhỏ tuổi, chuyện hắn am hiểu nhiều vô số, hai người trò chuyện hợp ý vô cùng, nếu không phải y còn chuyện phải làm, chưa chắc đã không nán lại trấn Sử Quan ít lâu.

"Còn Mạc huynh?" – Tiêu Nhân hỏi ngược lại. Sau một lúc tâm tình, hai người đã tới mức xưng huynh gọi đệ.

"Ta cần đi làm một chuyện giúp sư phụ nên phải tới Quảng Nguyên." – Mạc Vũ Hân thành thực đáp.

"Sư phụ muốn đệ lịch lãm giang hồ một phen, đệ lại không có đích đến cụ thể nào, nếu Mạc huynh không chê, chi bằng cho tiểu đệ đồng hành?" – Tiêu Nhân hỏi.

"Được chứ!" Mạc Vũ Hân gần như reo lên, rồi lại ngạc nhiên hỏi: "Tiêu đệ cũng bái sư học võ sao? Sao ta thấy bộ dáng Tiêu đệ không giống người biết võ?"

"Ừm, hiện giờ chuyện bái sư chỉ có mình đệ tình nguyện, chừng nào chưa đạt được mức độ sư phụ kỳ vọng, đệ còn chưa được nhập môn." – Tiêu Nhân nói năng rành mạch như thật.

"Hả? Còn có chuyện như vậy?" – Mạc Vũ Hân ngạc nhiên hỏi.

Đương nhiên toàn bộ đều là chém gió.

Hắn nghĩ người hành tẩu giang hồ thì lai lịch võ công hay sư môn đều vô cùng quan trọng. Nói không chừng trong tương lai cái hệ thống thiên đạo chết mợ kia sẽ cho hắn một môn võ công, nhưng hiện tại hắn lại không biết võ, ngày sau biết võ công rồi phải giải thích thế nào? Là một môn võ công trước giờ chưa từng xuất hiện thì còn đỡ, lỡ như đụng hàng, bị người ta tìm tới cửa thì biết giải thích làm sao đây?

Cho nên hắn phải bịa ra một nhân vật thần thần bí bí, còn phải là nhân vật thần thần bí bí rày đây mai đó.

"Phải." – Tiêu Nhân chém tiếp, "Người đệ gặp được là một nhân vật giống như lão thần tiên, tuy đệ không biết gì, nhìn không ra đường lối võ công của lão nhân gia nhưng đệ thấy lão nhân gia võ công cao cường, phẩm đức cao thượng. Đệ muốn bái lão nhân gia làm thầy nhưng vị lão thần tiên này hết sức cổ quái, lão nhân gia giao cho đệ một khảo nghiệm, muốn đệ hành thiện, dương thiện, tới khi nào thấy vừa ý mới truyền thụ võ công cho."

"Đúng là một ông lão kỳ quái." – Mạc Vụ Hân nghe câu chuyện kỳ lạ lại có chút không đồng tình.

Không phải là y coi thường Tiêu Nhân, nhưng thực sự theo lời Tiêu Nhân nói, kiến thức hắn có hạn, ai biết được cao nhân mà hắn cho là thập phần lợi hại kia có thể chống đỡ trăm chiêu trước sư phụ y, có thực sự là võ công cao cường hay không? trình độ võ công dùng cặp mắt người bình thường sao có thể phân biệt được. Lại nói, trên võ lâm thực sự lưu truyền những truyền thuyết về cao nhân khảo nghiệm rồi mới thu đồ đệ, nhưng không ai lại yêu cầu phải hành thiện. Nói là phẩm đức cao thượng, còn không bằng cổ quái cùng cực.

Tiêu Nhân gục gặc đồng tình, vẫn kiên trì khẳng định con người nọ là một nhân vật giống như thần tiên.

Đây chẳng qua là quân cờ dự phòng cho tương lai, trước là để hắn dễ dàng hành sự, sau là dựng "lão thần tiên" lên làm bia đỡ đạn, đề phòng thiên đạo hứng lên chọi cho hắn mấy thứ nghịch thiên như linh đan cải tử hoàn sinh gì gì đó.

"Đã vậy, không bằng chúng ta cùng đi." – Mạc Vũ Hân vui vẻ đề nghị.

"Được." – Tiêu Nhân cũng bày ra vẻ vừa lòng, rốt cuộc cũng ôm được cái đùi bự này.

Và thế là hai người họ thẳng hướng Quảng Nguyên.

Trên đường đi, hễ gặp người cần giúp, Tiêu Nhân quả thực như lời hắn nói, không do dự chìa tay ra.

Mạc Vũ Hân vẫn bị sư phụ dặn đi dặn lại rằng khi hành tẩu giang hồ phải có tâm cảnh giác, lỡ như gặp phường lừa đảo còn có đường ứng phó. Tiêu Nhân lại khác hẳn, hắn không quan tâm đối phương là lường hay gạt, cứ giúp trước tính sau.

Về sau, Mạc Vũ Hân đành bất đắc dĩ thừa nhận Tiêu Nhân thực sự nghiêm túc giúp người, đành là để bái làm môn hạ của vị thần tiên nào đó, nhưng vẫn đủ khiến người khác nể phục.

Đi được nửa đường, bọn họ trõ lại một tòa khách sạn.

Tiêu Nhân đã dần thích ứng thứ xe "căng hải" thời cổ, nhưng dùng liên tục mấy ngày thì cặp đùi cũng chẳng dễ chịu nổi.

Ngâm chân rồi, Tiêu Nhân nằm thẳng cẳng trên giường, thoải mái thở ra một hơi nhẹ nhõm, đang tính ngủ một giấc, đôi mắt hắn lại sát rực lên, bởi vì, trước mặt hắn, thanh tiến độ rút thưởng đã gần đầy!

Trừng tới khi hai mắt hắn bắt đầu thấy xót, hai chữ "Rút thưởng" rốt cuộc cũng sáng lên.

Tiêu Nhân lập tức chọt hai chữ kia.

Ba lá bài lại xuất hiện trong đầu như lần trước, Tiêu Nhân do dự một lúc rồi chọn lá ở giữa.

Lá bài chính giữa lật ra, bên trên là một cái túi bằng vải bố màu xám tro, nhìn không chút hấp dẫn, bên dưới lại ghi ba chữ — bách nạp bao!