Tiêu Nhân chui khỏi rừng cây, phủi sạch đống cỏ vụn cùng lá nát trên người, sửa bộ y phục đã hơi nhàu lại cho tề chỉnh, lại lấy tay cào cào mớ tóc rối tung trên đầu, chỉnh lại cho gọn ghẽ.
Hắn vực lại tinh thần, hít sâu một hơi, đi về phía cổng thành.Tiêu Nhân đi sát mép đường quan đạo, đến gần mé cổng, hắn bước chậm lại, tới khi không thấy một bóng lính canh nào, hắn mới nhẹ nhõm bước qua cánh cổng đề hai chữ "Vị Thành" để vào bên trong.Tiêu Nhân bình tĩnh đi lại trên đường, vừa đi vừa quan sát quần áo cùng cách nói chuyện của dân chúng chung quanh, tất nhiên toàn bộ đều thuộc về thời đại cũ xưa, từ trang phục cùng ngôn ngữ bọn họ, Tiêu Nhân cũng phán đoán được hoàn cảnh đại khái của mình.Rõ ràng nơi này cách chỗ của hắn mười vạn tám ngàn dặm.Đã rời khỏi thời không quen thuộc, Tiêu Nhân sẽ không câu nệ chuyện mình sống ở đâu, hắn bắt đầu tính toán tìm một chỗ đặt chân.Nhưng trước tiên phải tìm gì đó nhét đầy bụng đã, mấy hạt dại ăn lúc nãy, tiêu hóa rồi, đói càng thêm đói. Lúc này hắn càng hận thiên đạo, khi không lại cho hắn cái thân thể trong độ tuổi chỉ ăn cũng đủ sạt nghiệp nhà.Thiên đạo đạp hắn xuống đây, cho hắn thân phận kẻ lang thang, cũng được thôi, ít nhất tứ chi còn đầy đủ thân thể còn khỏe khoắn. Chỉ tiếc là lúc nãy kiểm tra toàn thân, hắn hết lật lên lại lật xuống bộ y phục, lật tới cả đôi giày nhưng một đồng xu cũng không tìm thấy.Không tiền, thôi, cũng không sao.Tiêu Nhân khịt khịt mũi đánh hơi, đôi mắt trong suốt đảo một vòng rồi xoay người, bước vào một con hẻm nhỏ.Lúc này đang buổi xế chiều, trẻ con mau đói, dãy nhà trước mặt nhìn qua không tệ, gia cảnh hẳn là khá giả, khi lũ trẻ kêu đói chắc chắn sẽ không tiếc mấy món điểm tâm.Quả nhiên, mới đi một quãng, Tiêu Nhân đã trông thấy 'con mồi'.Chiều hôm đó, tại một con ngõ ở thành tây có hai đứa nhóc chạy về nhà, khóc kể chuyện bánh nướng bị cướp mất. Hai đứa nhóc còn nhỏ xíu, vừa khóc vừa kể khiến cha mẹ bọn chúng phải dở khóc dở cười, dỗ dành một hồi, lại tìm món khác cho, không để ý tới mấy cái bánh nướng đó nữa, dẫu sao, trong một đám nhóc con thể nào chẳng có một hai thằng hổ báo.Bao tử được nhét đầy nhưng Tiêu Nhân thì không vui nổi, đậu xanh rau má, không phải chỉ giật có hai cái bánh nướng của con nít sao, hệ thống lại thẳng tay trừ tới 100 điểm nhân phẩm. Uổng công hắn cố ý chọn loại đối tượng ít ảnh hưởng, có hành động cũng không hao nhân mạng để xuống tay. Ban đầu hắn còn tưởng chỉ bị trừ vài chục điểm, không dè một lần trừ tới 100.Từ lúc tự lập tự nuôi thân tới giờ,Tiêu Nhân toàn dùng cách này, giờ lại bảo hắn trong một giờ nửa khắc nghĩ cách khác kiếm ăn, còn không phải khiến hắn đau đầu chết!Bây giờ đang độ cuối xuân đầu hạ, trời dần tối, sau một hồi đảo quanh, Tiêu Nhân, đã quen thuộc địa hình chung quanh, may mắn phát hiện một tòa tứ hợp viện bỏ hoang. Chung quanh khu viện không một bóng người, tường rào sụp nửa, cửa ra vào lẫn cửa sổ đều hư hỏng.Khung cảnh đổ nát bày trước mặt nhưng Tiêu Nhân không chút phiền lòng. Cuộn mình trong góc phòng, hắn trải qua đêm đầu tiên ở thế giới này.Tiêu Nhân là loại người thà ăn cướp, quyết không ăn mày.Nói trắng ra, hắn là loại người ham ăn nhác làm, không ưa nhất là loại việc bán sức lao động kiếm cơm. Nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ, hắn có muốn sống bằng nghề trộm cắp như kiếp trước cũng không được.Ban đầu hắn còn khinh bỉ chuyện bản thân tới kho hàng làm công bốc vác, nhưng tới khi hắn vô tình đỡ giúp cái bao tải người phía trước làm rơi, một dòng chữ to tướng nhảy ra trong đầu:Hành thiện, +100!Tiêu Nhân lập tức lật úp hai chữ "khinh bỉ", Thiên Đạo quá mức mong mỏi hắn làm việc thiện rồi, lại còn dùng thể chữ in đậm tô đen nhảy ra cấp tốc, hắn muốn phớt lờ cũng khó.Từ hôm đó, hắn thôi dùng phương pháp cho kiến ăn để kiếm nhân phẩm mà chuyển sang giúp cô nhi quả phụ trong xóm nghèo chẻ củi gánh nước.Chưa tới hai ngày, điểm nhân phẩm của hắn đã lên 1000.Tiêu Nhân vừa mới cảm thấy điểm nhân phẩm cũng dễ kiếm, thiên đạo đã tống hắn về quá khứ, bắt hắn tuyên dương cái thiện, thế thì hắn an phận chịu đựng, sống cuộc sống bình thường, cứ giúp mấy người mẹ goá con côi gánh nước chẻ củi tới hết đời này là xong. Nhưng, tất nhiên là thiên đạo sẽ không để hắn sống cuộc đời giản đơn đến thế (điều kiện tiên quyết là hắn chịu an phận).Một buổi tối nọ, Tiêu Nhân cuộn tròn dưới chân tường, nhàm chán mở giao diện nhân vật của hệ thống, bỗng phát hiện bên cạnh dòng nhân phẩm có thêm dòng chữ "Rút thưởng", mà danh vọng của hắn cũng từ "Hoàn toàn vô danh" chuyển thành "Vô danh tiểu tốt", thân phận cũng thành phu khuân vác.Tiêu Nhân hào hứng nghiên cứu một hồi, nhìn tới nhìn lui chữ "Rút thưởng" kia, rồi nghĩ hai chữ xác nhận trong đầu.Ngay khi hắn xác nhận, toàn bộ điểm nhân phẩm của hắn tụt về hai con số trong nháy mắt, một lần rút lại tốn tới 1000 điểm nhân phẩm! Còn chưa kịp xoắn xuýt, Tiêu Nhân lại bị mấy thứ xuất hiện kế tiếp hấp dẫn.Trong đầu nhảy ra ba ô hình chữ nhật trông giống như lá bài, hiển nhiên là để Tiêu Nhân chọn một trong số đó, hắn chọn ô bên trái.Lá bài lật lên, mặt trên lá bài là một viên tròn đỏ rực, bên dưới còn ghi ba chữ "Hồi nguyên đan".Hai lá bài còn lại cũng được lật lên, lá bài ở giữa là "giải độc hoàn", mà bên phải là một quyển sách! Một quyển sách võ học — "Cơ sở nội công".Đôi mắt Tiêu Nhân dán vào quyển sách, tuy nó chỉ là quyển cơ sở nội công nhưng cũng đủ khiến hai mắt hắn tỏa sáng.Tiêu Nhân chưa bao giờ nghĩ, quyển sách này sẽ cải biến hoàn toàn suy nghĩ ăn rồi nằm chờ chết của hắn. Trước giờ hắn cứ tưởng đây là một thế giới bình thường, nào ngờ nơi này lại là thế giới võ hiệp.Có thằng con trai nào không mơ mộng ánh đao bóng kiếm, sống cuộc đời đầy kích động sôi trào, nếu không mang dòng máu nóng, hắn đã không gia nhập bang phái làm gì.Tiêu Nhân cười hắc hắc, ban đầu còn nhỏ, sau càng lúc càng to.Lần này thiên đạo bày ra trước mặt hắn một miếng mồi to tướng à!Chết một cách bình thường hay oanh oanh liệt liệt chết đi?Đã biết thiên đạo sẽ không để hắn đắc ý dễ dàng, cuộc đời hắn mơ ước có thể chỉ là củ cà rốt treo trước mũi, mãi mãi ăn không tới, nhưng không thử sao có thể cam tâm!Trước miếng mồi thơm phức, Tiêu Nhân không do dự, cắn câu.Mơ màng về những ngày tháng tiếu ngạo giang hồ trong tương lai một hồi, tới khi bình tĩnh lại, hắn mới nhớ tới việc tìm cái viên hồi nguyên đan làm hắn tốn 1000 điểm nhân phẩm mới đổi được."Ủa? Nó đâu? Hồi nguyên đan đâu? Thiên đạo không chơi trò hack điểm nhân phẩm của thằng này đó chứ?" Hắn lục lọi khắp nơi một hồi vẫn không tìm ra được cái gọi là hồi nguyên đan.Không tin nổi, hắn lại lần tìm trong quần áo, rồi chửi ầm lên là thiên đạo chơi đểu hắn.Bỗng, hắn cảm thấy hệ thống trong đầu giật giật.Đúng là quỷ dị, hắn thực sự cảm thấy hệ thống giật giật.Tiêu Nhân bất động, giữ nguyên tư thế quỳ, nín thở tập trung.Bấy giờ, trong đầu hắn, hệ thống không cam tâm không tìn nguyện — thực sự không cam tâm không tình nguyện, đến cả Tiêu Nhân cũng cảm giác được thái độ rề rà của nó, vứt ra một vật.Tiêu Nhân ngơ ngác ngửa đầu nhìn, trong không khí vang lên một tiếng "Bốp", một bình sứ nhỏ bay theo một đường parabol hoàn mỹ đập bốp vào cái mũi yếu ớt của hắn.Đau đớn trong nháy mắt khiến hắn gào một tiếng, bịt chặt mũi.Đáy mắt Tiêu Nhân cũng rớt nước mắt theo phản xạ, hắn nhặt cái bình sứ bị hệ thống dã man chọi ngay mũi lên kiểm tra, bên trong thực sự có một viên hồi nguyên đan.Nhưng cái hệ cmn thống rốt cuộc là thứ *éo gì, Tiêu Nhân chỉ hi vọng nó là vật chết, hắn còn không muốn trong đầu mình còn thứ gì khác hoa chân múa tay.Chọt chọt cái hệ thống quỷ tha ma bắt (trong đầu), rốt cuộc hắn cũng moi ra được số liệu.Hệ thống: Độ thân thiện: -56892Nhìn cái số âm đến khủng bố kia, hắn mới coi như hiểu tại sao hệ thống lại ra dạng này.Thứ thực sự khiến hắn yên tâm là hệ thống cũng không phải thứ có trí tuệ, chẳng qua độ thân thiện của thiên đạo với hắn quá thấp nên mới không dùng được một vài chức năng bổ trợ của hệ thống mà thôi."Hoàn hảo."Tiêu Nhân thở phào, thêm gì thì gì, không cần xoắn, chỉ cần trong đầu hắn chỉ có một mình hắn là được.Một hồi xoắn xuýt liền đã quá nửa đêm, Tiêu Nhân cất bình sứ, đang chuẩn bị đi ngủ thì trong viện bỗng nghe "Phịch" một tiếng, một bóng đen phóng qua tường viện, rơi phịch xuống bên trong.