Bình thường lúc luyện võ chính là khoảng thời gian Bộc Dương Tuyên Cầu vui vẻ nhất, nhưng hôm nay hình như nó rầu rĩ không vui lắm.

Bởi vì không thể tùy ý phá hoa cỏ nên Bộc Dương Tuyên Cầu đành lấy nhánh cây quật tung đàn kiến đáng thương đang bò trên mặt đất. Tạ Đông Quân đứng một bên nhìn, tuy đã biết nguyên nhân nhưng cũng không dám nhiều lời.

–  Hôm nay không luyện, đi ngủ! – Bộc Dương Tuyên Cầu rầu rĩ nói rồi ném bừa nhánh cây, đi thẳng về tẩm điện.

Sau khi sửa sang lại giường gọn gàng, hầu hạ Bộc Dương Tuyên Cầu đi ngủ xong, Tạ Đông Quân cũng không còn việc gì làm. Hắn ngó qua ngó lại xung quanh rồi đi về phía thư phòng.

Thư phòng của Bộc Dương Tuyên Cầu nhỏ hơn nhiều so với thư phòng của Bộc Dương Ngự Thiên nhưng có không ít sách vở.

Hắn tìm một cuốn sách đã từng học qua rồi tự mình mài mực, lấy giấy luyện chữ.

Một khi đã bắt đầu thì rất chuyên chú, thời gian cứ như bay vùn vụt trôi qua. Tạ Đông Quân đã viết được một chồng giấy nhưng vẫn không thể hài lòng với nét chữ của mình.

–  Chữ của thế giới này đúng là rất phức tạp….

Mới chỉ muốn viết theo hình dạng chữ đã khó, nếu bắt phải phải phát âm thì đúng là dồn Tạ Đông Quân vào khốn cảnh rồi.

Không chỉ là không quen dùng bút lông mà cánh tay của cái cơ thể mới chín tuổi này của hắn cũng không tài nào cứng cáp mà cứ run run khiến nét chữ ngoằn ngoèo như con giun vậy.

–  Ai…. – Tạ Đông Quân bất lực bỏ bút lông đi, cả người gục xuống bàn.

Vốn cứ tưởng có cơ hội được nếm lại cảm giác vui vẻ khi đi học nhưng xem ra hiện tại đúng là khó khăn trùng điệp a…

Lúc này, hắn mới chỉ học những cái căn bản nhất, thêm nữa thân phận của hắn không cho phép hắn đi hỏi người khác nên chỉ có thể tự mình giãy trong cái vòng luẩn quẩn này.

Ban đầu còn kỳ vọng vào cơ thể này có thể nhớ được chút gì đó nhưng thoạt nhìn thì đủ biết, chủ nhân trước kia của nó cũng không biết chữ nốt…

Lại nói, tuy trước đó hắn có vài lần cố nhớ lại nhưng hoàn toàn không có một tý ký ức nào liên quan tới chủ nhân chính thức của cơ thể này. Cho dù là trong đầu hắn hay trong những giấc mơ thì cũng chưa lần nào xuất hiện. Ví dụ như ký ức về cha mẹ, anh em, bạn bè… cũng không có lấy một chút.

Tạ Đông Quân rất tò mò, tại sao cha mẹ nó lại đem con mình vào cung làm thái giám.

Đã là con mình, mặc kệ ra sao cũng là con mình, biết vào trong cung sẽ tuyệt hậu thì sao có thể hờ hững không quan tâm như vậy? Chẳng lẽ vì quá nghèo khổ sống không được nên tình nguyện cho đứa con đi làm thái giám để nó có thể sống sót ư?

Mặc kệ nói sao thì nói, đứa con của bọn họ coi như không có, ngay cả thân thể cũng bị hắn – một linh hồn không quen biết chiếm mất.

Cái này nên gọi là “thế sự khó liệu” sao?

Nhưng đúng là có rất nhiều thứ trùng hợp, Tạ Đông Quân muốn cười cũng cười không nổi… Dù sao nếu muốn nhận xét một lời thì Tạ Đông Quân hắn cảm thấy cuộc sống hiện tại so với quá khứ thoải mái hơn rất nhiều.

Không phải lo lắng về chuyện ăn uống, việc chăm sóc Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không mấy khó khăn; còn hơn gấp vạn cuộc sống trước kia cả ngày làm ba ca, sáng sớm phải bước ra khỏi nhà mãi tới tối khuya mới mò về.

Chẳng qua chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu là hoàng tử khiến hắn có chút sợ hãi…. Tuy giờ vẫn là một đứa nhóc nhưng sau này trưởng thành thì dĩ nhiên sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái…

–  Chữ này phải viết như vậy, nó có nghĩa là khẩn cầu.

Tạ Đông Quân ngẩng phắt đầu lên thì phát hiện Bộc Dương Tuyên Cầu không biết đã tỉnh ngủ từ khi nào, im im mò đến thư phòng, lại còn cầm bút viết một chữ rất đẹp trên giấy cho hắn xem.

–  Điện hạ…

Trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu không có tý cảm xúc nào nên không thể đoán được tâm tư nó lúc này; nhưng tay nó vẫn không ngừng uốn lượn mấy chữ xinh đẹp, miệng đồng thời giải thích một cách dễ hiểu nhất về ý nghĩa của từng từ.

Ban đầu Tạ Đông Quân còn kinh ngạc rồi dần dần đắm chìm trong lời giảng của Bộc Dương Tuyên Cầu.

Dạy được một hồi Bộc Dương Tuyên Cầu mới buông bút lông xuống, nhìn Tạ Đông Quân với ánh mắt đắc ý của một người thầy:

–  … Như vậy đã hiểu chưa?

–  Dạ!

Tạ Đông Quân mỉm cười với Bộc Dương Tuyên Cầu, rồi bắt đầu thu dọn đống giấy trên bàn.

–  Điện hạ đúng là một người tốt. Cho dù là đối với hạ nhân cũng tận tình chỉ bảo, nô tài có thể theo điện hạ thật sự là phước đức ba đời!

Tuy ngoài miệng nói thế nhưng diễn cảm của Tạ Đông Quân lại tố cáo rằng, hắn trong lòng hắn thực sự không có nghĩ như vậy. Hắn chỉ là muốn chọc Bộc Dương Tuyên Cầu mà thôi.

Quả nhiên, nghe thấy lời Tạ Đông Quân nói, mặt Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức đỏ bừng lên.

–  Ta … ta chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm thôi! Cũng chẳng phải có ý muốn lại đây chỉ ngươi! Hơn nữa, ngươi là thư đồng của ta, nếu ngay cả việc này cũng không biết thì sẽ làm mất mặt ta!

Bộ dáng cãi bướng của Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ là Tạ Đông Quân càng muốn cười. Mà đúng là hắn thực sự nhịn không nổi nên đã cười thành tiếng.

–  Ngươi… Ngươi cười cái gì?

–  Dạ?! Nô tài không có cười mà… Phụt…

–  Tạ! Mãn!

Thẹn quá hóa giận, Bộc Dương Tuyên Cầu nắm tay lại thành quyền bắt đầu đuổi đánh Tạ Đông Quân. Còn Tạ Đông Quân thì vừa cười vừa chạy khắp phòng để cho nó đuổi.

–  Dạ! Nô tài không dám … nữa!

–  Ngươi thì có cái gì mà không dám? Ngươi là tên nô tài lớn mật!

–  Điện hạ tha mạng a!

Nghe thấy tiếng đuổi bắt, Hồng Ngọc sợ hãi vội chạy tới rồi đứng ngây ở cửa nhìn, cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười.

Nàng đột nhiên cảm thấy bộ dáng này của điện hạ thật là tốt quá…

Từ khi Tạ Mãn tới đây, một điện hạ vốn xấu tính, khó hầu hạ đã biết biểu hiện ra sự vui vẻ, hoạt đáng mà một đứa trẻ nên có.

Trước kia, Bộc Dương Tuyên Cầu luôn trốn trong Tĩnh Tâm điện, không muốn ngồi học bài cùng đám trẻ cùng tuổi; mà cứ khăng khăng cầm nhánh cây rồi tập luyện cái nó gọi là võ công. Khổ nỗi, Bộc Dương Ngự Thiên lại không muốn để nó tham dự chuyện quân sự, thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới sinh oán hận với Bộc Dương Ngự Thiên.

Nghĩ lại thấy, có lẽ Bộc Dương Ngự Thiên đem Tạ Mãn tới bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu đúng là chuyện vô cùng tốt nha!

–  Điện hạ, có thể dùng bữa tối rồi!

Tiếng của Hồng Ngọc đánh gãy trò chơi đuổi bắt của hai anh chàng kia. Lúc này Tạ Đông Quân mới giật mình nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối mù.

–  A, đã muộn như thế rồi sao! Điện hạ muốn dùng bữa trước hay muốn tắm rửa trước?

Bộc Dương Tuyên Cầu ngửi ngửi người mình, cảm giác trên người đã sực lên mùi mồ hôi khó chịu.

–  Trước tắm rửa rồi dùng cơm sau đi.

–  Dạ! – dạ một tiếng, Tạ Đông Quân lập tức chạy đi chuẩn bị nước tắm.

Nhìn bóng lưng khuất dần của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi xuống ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó.

Hồng Ngọc đứng một bên mỉm cười nhìn nó. Tuổi nagf so với hai người lớn hơn nhiều nên nàng có cảm giác như đang nhìn hai đệ đệ của mình.

–  Tình cảm giữa điện hạ và Tạ Mãn thực tốt a!

Nghe thấy lời Hồng Ngọc, Bộc Dương Tuyên Cầu bướng bĩnh cãi lại:

–  Ai cùng hắn tình cảm tốt? Một chút cũng không tốt! Gặp tên kia liền chọc ta giận điên!

–  Vậy sao ạ? Nhưng mà … điện hạ thoạt nhìn rất vui vẻ mà!

Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn Hồng Ngọc rồi quay phắt đi, vành tai hơi hơi đỏ lên.

–  …. Thật tốt quá!

–  Điện hạ, nước đã chuẩn bị tốt lắm, có thể tắm rửa rồi … Hai người sao vậy?

Tạ Đông Quân chạy nhanh vào phòng liền cảm giác được không khí thực khác thường nên mới thuận miệng hỏi một câu. Nhưng dưới cái trừng mắt của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân ngây ra, không hiểu vì sao mình bị trừng.

–  Ngươi … đừng có lắm chuyện!

Bộc Dương Tuyên Cầu đi về phía trong phòng, còn Tạ Đông Quân thì không hiểu vì sao mình bị mắng. Hắn nghi hoặc liếc nhìn Hồng Ngọc còn đang đứng một bên cười trộm rồi vội đuổi theo Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Điện hạ, từ từ đợi nô tài với!

___

–  Người ta nói rất đúng, điện hạ thực sự rất thông minh!

Bộc Dương Tuyên Cầu đang ngâm mình trong ao nước còn Tạ Đông Quân thì ngồi xổm bên cạnh giúp nó chà lưng.

–  Cái gì? – được dòng nước ấm vây quanh, Bộc Dương Tuyên Cầu thoải mái tới mức chỉ muốn ngủ.

–  Cho dù lâu rồi không đi học nhưng vẫn nghe hiểu những gì thái phó nói.

–  Đó là đương nhiên…

–  Thật tốt. Nô tài chưa từng được đi học cho nên không biết nhiều chữ. May mắn điện hạ chịu đi học để cho nô tài được ngồi nghe ké. Vừa rồi còn có lòng dạy nô tài… – Tạ Đông Quân nói rồi mỉm cười.

–  Điện hạ đúng là đứa trẻ tốt!

Bộc Dương Tuyên Cầu không phục, nói:

–  Nói được ai hả?! Chính ngươi cũng là một đứa nhỏ đấy thôi!

Tuy rằng nhìn ta bên ngoài không khác ngươi là bao nhưng kỳ thực ta đã ngoài hai mươi tuổi rồi nha! Tạ Đông Quân oán thầm, nhưng ngoài miệng thì không hề phản bác:

–  Nói cũng đúng nhỉ!

–  Điện hạ…

–  Lại chuyện gì nữa?

–  Ngày mai … còn đi học nữa không ạ? Tới Thái học đường ấy.

Hai mắt đang nhắm nghiền của Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức mở trừng lên rồi lại nhanh chóng khép lại:

–  Tuy ta không cần lắm nhưng nếu ngươi không học được đủ thì còn gì là mặt mũi ta nữa.

Tạ Đông Quân cười cười rồi lại sực nhớ tới chuyện phát sinh hồi sáng tại Thái học đường nên bộ dáng liền buồn rầu hẳn đi:

–  Hôm nay nô tài nói nhiều, hại điện hạ mất mặt đúng không ạ?

–  Đã nói là không cần để ý tới bọn chúng. – mới chỉ nghĩ tới bộ mặt của Triệu Chiêu là Bộc Dương Tuyên Cầu đã nhíu chặt mày.

–  Nhưng mà… Những người đó sao có thể nói với điện hạ mấy lời như thế!

Đại khái vì ôm trong bụng tâm tính của một đứa trẻ nít nên Tạ Đông Quân không thể nào nghe nổi mấy tên tiểu quỷ kia dám nói những lời cười nhạo Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Ta không quan tâm bọn chúng nói cái gì. Ta đối với ca từ thi phú không có chút hứng thú.

Bộc Dương Tuyên Cầu hừ một tiếng rồi đứng lên muốn mặc quần áo. Tạ Đông Quân nhanh tay lấy khăn sạch giúp nó lau khô thân thể.

–  Vậy điện hạ hứng thú với cái gì? Võ thuật?

Bộc Dương Tuyên Cầu trầm mặc một hồi mới lên tiếng:

–  Ta đã nói nhiều lần với hoàng huynh, ta muốn học binh pháp và võ thuật. Nhưng hoàng huynh không cho ta học.

–  Vậy nếu hoàng thượng đồng ý cho điện hạ học binh pháp và võ thuật, điện hạ có tiếp tục tới Thái học đường không?

–  Đã nói là ta đối với mấy thứ đó không có hứng thú. Hơn nữa, thi ca, từ, phú, lịch sử chẳng quan trọng chút nào!

–  Cho nên nói … so với làm hoàng thượng, điện hạ càng muốn làm một tướng quân sao?

–  Đúng thế! Vậy thì sao nào? – nghe thấy Tạ Đông Quân nhắc tới chuyện về ngôi vị hoàng đế, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đề phòng, cứ như cả người mọc lên tua tủa gai nhọn vậy.

–  Thật tuyệt a! Làm một vị tướng quân thực sự rất anh tuấn nha!

Tạ Đông Quân không hề nói với Bộc Dương Tuyên Cầu rằng làm hoàng thượng sẽ tốt hơn, điều này làm Bộc Dương Tuyên Cầu rất kinh ngạc.

Chẳng lẽ Tạ Mãn thực sự không phải người phụng mệnh hoàng huynh tới khuyên nó thay đổi chủ ý, tự nguyện kế thừa ngôi vị hoàng đế…?

–  Nhưng mà, điện hạ… – giọng điệu Tạ Đông Quân chuyển sang nghiêm túc.

–  Nếu điện hạ chỉ biết đánh giặc, sau này nếu phải ngoại giao với đối phương chẳng phải sẽ thua thiệt nhiều ư? Đến lúc đó, cái tên Triệu Chiêu kia chẳng phải được cơ hội lên mặt khoe văn vẻ sao?

Trong đầu Bộc Dương Tuyên Cầu hiện lên vẻ mặt đắc ý của Triệu Chiêu, lập tức cảm giác thực khó chịu.

–  Hơn nữa, nếu sau này điện hạ trở thành một tướng quân văn võ song toàn thì càng thêm anh tuấn nha! Nếu điện hạ anh tuấn hơn người như vậy thì nhất định sẽ mê đảo chúng sinh!

Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nghe những lời Tạ Đông Quân nói, trên mặt liền có chút biểu cảm. Không hiểu sao trong lòng nó lại nổi lên cảm giác vui vẻ.

Không biết Tạ Đông Quân có thực sự suy nghĩ như thế không nhưng nó đang tưởng tượng, người cưỡi ngựa uy vũ kia chính là mình.

–  Hừ, bằng tài trí thông minh của bổn vương, muốn làm một người văn võ song toàn không phải chuyện khó khăn gì.

Trong lòng rất vui vẻ nên Bộc Dương Tuyên Cầu không tự giáp đáp ứng, xem như đã tiến vào cạm bẫy Tạ Đông Quân thiết lập.

–  Đó là đương nhiên!

Một câu cuối cùng này đã khiến Bộc Dương Tuyên Cầu đồng ý mỗi ngày đều tới Thái học đường nghe giảng. Tạ Đông Quân nghĩ mà thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu vậy thì hoàng thượng cũng không thể không tuân thủ ước định rồi!