Sau khi ăn bữa tối, Lâm Diệp cảm thấy thời gian vẫn còn sớm, nên cô bật đèn ở trong động, chuẩn bị những vật liệu cần thiết để ngày mai xây nhà bằng cỏ tranh.

Cô định làm một vài chiếc đinh bằng tre.

Trước đây ở nông thôn xây nhà không thể dùng đinh bằng sắt, chỉ có thể dùng đinh tre hoặc phiến tre để thay thế.

Đinh tre có độ cứng cao, lực đâm xuyên mạnh, chống mài mòn chống va đập.

Đầu tiên cô chẻ tre thành những đoạn nhỏ gần bằng nhau, sau đó cô vót nhọn một đầu, vậy là đinh tre đã thành hình rồi.

Vót tre chỉ mới là bước đầu tiên thôi, tiếp theo đó là phải loại bỏ độ ẩm trong đinh tre, để đinh tre không bị sâu mọt và mốc, bình thường thì phải luộc tre, phơi đinh và sao đinh, ba bước này chính là trình tự làm đinh, nhưng do điều kiện hạn chế, Lâm Diệp chỉ có thể dùng lửa để làm khô nước trong đinh tre, đợi tới hôm sau khi có nắng mặt trời thì đem đi phơi.

Thật ra công đoạn quan trọng nhất là rán (chiên) đinh, sau khi đinh tre đã khô sẽ được rán với dầu của cây du đồng, dầu của cây du đồng có chức năng chống thấm.

Những chiếc đinh tre được xử lý theo phương pháp này thì không sợ gió táp mưa sa nữa, còn có thể chống mối mọt, bền chắc, có thể sử dụng tới hơn một trăm năm.

Chỉ là do điều kiện hạn chế, nên những chiếc đinh tre do Lâm Diệp làm ra chưa trải qua quá nhiều công đoạn xử lý, chỉ có nước trong đinh là đều đã bị loại bỏ.

Lâm Diệp cũng không hy vọng những chiếc đinh cô làm có thể sử dụng được mấy chục năm, cô chỉ cảm thấy nếu có thể sử dụng được năm sáu năm đã là không tệ rồi.

Cô biết nên xử lý chống thấm và chống mối mọt cho cột nhà và xà ngang trước, để khung nhà chắc chắn hơn, nhưng thật sự không có điều kiện làm nên đành bó tay.

Cô đào tám cái hố lớn xung quanh bếp để chôn những thân cây to làm chỗ dựa cho căn nhà cỏ.

Vì nghĩ cho chiều cao của Dương, nên nhà cỏ xây lên cao ba mét, khi dựng khung thì vì cô không được cao lắm, nên để tiện làm việc, cô đã làm trước một cái bàn tre nhỏ cao cao để làm ghế đệm.

Cô đo kích thước của thân cây để làm xà ngang, sau đó khoét một lỗ có kích thước tương đương trên những thân cây to rồi sau đó đặt những cây làm xà ngang lên.

Vì để xà ngang và cột nhà chắc chắn hơn, Lâm Diệp không chỉ dùng đinh tre để cố định mà còn dùng dây mây để buộc chúng lại.

Không chỉ cố định xà ngang và cột nhà, Lâm Diệp còn cố định phần dưới của cột nhà lại với nhau để chắc chắn hơn.

Bước tiếp theo là làm khung mái, phần mái mà Lâm Diệp làm là kiểu mái “xương cá” thông dụng nhất.

Dựng nhà nghe có vẻ đơn giản nhưng để làm được thì không phải dễ, nhất là khi không có người trợ giúp.

Gỗ thô chưa qua xử lý rất nặng, một mình Lâm Diệp di chuyển gỗ lên xuống thật sự không dễ dàng, làm chưa được bao lâu thì cô đã thở hổn hển rồi.

Lại thêm yêu cầu căn nhà phải kiên cố của cô, cho nên mỗi một thứ cô đều làm rất cẩn thận, cô không muốn khi cô ở trong ngôi nhà thì nó lại sụp xuống, rất nguy hiểm.

Chỉ vậy thôi mà đã hết một ngày rồi, mãi cho đến khi Dương quay về thì cô mới dựng xong đại khái khung của ngôi nhà.

Tuy nhiên thì khung sườn quan trọng nhất đã dựng xong rồi, còn lại bức tường và mái nhà thì đều rất dễ làm.

Dương cảm thấy khung nhà mà Lâm Diệp dựng lên rất kỳ lạ, hắn vẫn chưa có cách nào tưởng tượng ra được ngôi nhà mà cô đang nói đến có hình dạng như thế nào, nghe nói người trong bộ tộc của cô đều sống trong những ngôi nhà, liệu những khung gỗ dùng để dựng nhà có bị sụp đổ hay không?Xét thấy sự nghi ngờ của Dương, cho nên Lâm Diệp đã bảo hắn đẩy thử khung nhà.

Khi mới bắt đầu Dương sợ đẩy ngã khung nhà mà Lâm Diệp cực khổ dựng lên, cho nên không dám dùng sức, nhưng mà sau đó hắn phát hiện khung gỗ không hề động đậy, cuối cùng hắn dùng hết sức, nhưng khung gỗ vẫn không hề nhúc nhích chút nào.

Sức lực của Dương rất mạnh, một mình có thể chống lại một con mồi mấy trăm kg, hắn có đẩy mạnh hơn thì cũng không thể đẩy ngã được khung nhà, điều này nói lên rằng khung nhà này là rất kiên cố.

Lâm Diệp rất hài lòng với phần khảo nghiệm này.

Ngày hôm sau Lâm Diệp chuẩn bị để xây tường và lợp mái.

Làm tường không hề khó, cô chặt rất nhiều tre về, cô sử dụng những cây tre đó để làm tường rào, để bếp có ánh sáng chiếu vào, cô cũng đặc biệt chừa ra mấy cái cửa sổ.

Bước cuối cùng là làm mái nhà.

Cô chặt một vài cây tre có độ dài bằng nhau, khoét một lỗ ở chính giữa cây tre, sau đó đặt vị trí lỗ đó lên cây đòn tay rồi ấn xuống, cây tre bị uốn cong và trở thành thanh kèo mái nhà (xà nhà).

Tiếp theo đó Lâm Diệp lót một lớp lá chuối lên kèo mái nhà, rồi trải một lớp cỏ khô dày lên trên lá chuối để che mưa chắn gió.

Căn bếp tranh này tuy rất thô sơ, nhưng dù sao cũng là do đích thân cô làm từng chút từng chút một, nên cô vẫn cảm thấy rất mãn nguyện.

Khi Dương trở lại vào ban đêm, hắn đã thấy một ngôi nhà trước cửa hang.

.

.