10 giờ sáng ngày 29 tháng 10 tiếng súng đã dồn dập nổ lên ở trên chiến trường ngoài thành Hải Dương. Tổng đốc Hải Dương Nguyễn Đình Tân cũng đã theo sự bảo vệ dày đặc của các thân binh mà mò lên đầu thành để quan sát. Động tĩnh hành quân của Vạn Ninh là khá lớn, trên đầu thành có thể rõ ràng nhìn thấy được quân Vạn Ninh đang từ từ tiến về cửa Đông của thành Hải Dương. Sau bao nhiêu này đau khổ mòi mòn mong đợi cuối cùng thì vị Tổng đốc Hải Dương cũng thở phào khi Vạn Ninh quân quyết định tấn công.

Đang chăm chú quan sát hai quân đối trận phía đông của thành Hải Dương, không ngờ rằng tiếng súng nổ dồn vang lại ở phía Tây Nam của chiến tuyến. Không biết từ lúc nào, và từ đâu ra một đôi quân như thiên binh thiên tướng xông tới từ phía cánh trái của phỉ quân mà tiến hành tấn công dồn dập. Một ngàn người, một ngàn cây súng chia làm ba lượt mà tấn công trực tiếp vào trung quân cánh trái của Lê Duy Phụng. Đòn đánh này quá bất ngờ, quá khủng bố do tất cả sự tập trung đều đang bị các khẩu pháo phía đông của Vạn Ninh quân thu hút.

Thám báo của quân Duy Phụng không hề có một chút thông tin nào về cánh quân này, trong khói súng mờ mịt họ chỉ thấy loáng thoáng bóng người rất đông cộng tiếng bước chân dồn dập. Lại một lượt bắn lần thứ hai khi quân Vạn Ninh đã lên đạn lượt tiếp theo. Khoảng cách hai quân là 300m đủ để cho Vạn Ninh quân lên đạn khá nhiều lượt.

Vốn dĩ nếu tân binh Vạn Ninh quân nếu mặt đối mặt với sự xung phong của địch nhân thì có lẽ sẽ có chút chêch choạc sai lầm trong việc nạp đạn.Bởi lẽ sức ép của ngàn quân xung phong là rất lớn, những tân binh thường bị yếu tố tâm lý mà không thể thực hiện tốt các động tác nạp đạn phức tạp của súng Brunswick rifle. Nhưng lúc này quân Vạn Ninh thể hiện đến 200% trình độ của họ, bởi không có một ai xung phong tấn công nhánh quân này. Những tân binh này không ngờ có thể tiếp cận sát sườn địch mà tấn công vào hông của họ.

Kể cả một đội quân chính quy mà bị đạn, pháo tấn công vặn sường cũng cần một khoảng thời gian khá dài để chuyển hướng chạy trốn hay xung phong chứ đừng nói đến nghĩa quân chủ yếu là nông dân. Họ có thẻ khá trong chém giết xung phong nhao nhao, nhưng về đội hình thì cần rất rất nhiều thời gian để học tập. Thêm vào đó ý trí chiến đấu của phản quân không cao. Nhất là họ đối đầu với vũ khí nóng tầm xa như súng Tây Dương. Đây cũng là lý do tại sao 4 vạn quân Nam Kỳ không thể đánh nổi 5000 quân Pháp xâm lược.

Sau hai lượt súng nôt vang thì số người ngã xuống là nhiều không kể hết. Lúc này quân Vạn Ninh tập kích đã xếp thành đội ngũ, lên đạn và từ từ áp tới. Với đội hình 3 hàng như thế này họ có thể đạp tan sự xung phong của 5 ngàn quân đao kiếm, huống hồ mấy ngàn người trước mặt đã loạn một bày mà không thể tổ chức phản công.

Đúng lúc này thì đại bác của Vạn Ninh cũng như nhận được tín hiệu mà nổ vang gầm thét, chúng chút từng cơn mưa lửa thịn nộ xuống năm ngàn quân đang bàng hoàng phía trước mặt.

Một ngàn năm trăm quân còn lại của Vạn Ninh xếp hàng từ từ tiến lên theo đội ngũ chỉnh tề. Quân Lê Duy Phụng lúc này đã không có thể chạy được rồi. Sự rối loạn của trung quân cánh phải đã làm nhánh quân mấy ngàn người này rút lui loạn đội hình và vô hình chung cắt luôn đường lui của quân tiên phong. Nói một cách khác nếu giờ đây quân tiên phong của Lê Duy Phụng bị đánh lui tiếp thì cả hai đội quân trên sẽ va chạm, trộn lẫn với nhau thành mội đoàn. Đến lúc đó chờ đợi họ chỉ là chết mà thôi.

Ba giờ chiều ngày 29 tháng 10 (âm lịch) sau một tháng binh đao khói lửa thì Hải Dương thành đã lần đầu tiên mở Đông môn tiếp đón đoàn khách quân anh hùng đã viện trợ, cứu viện tòa thành này.

Chiến đấu sau đó cũng không có gì đặ biệt. Phỉ quân tán loạn, quân không thấy tướng, tướng chẳng thấy quân. Tất cả mạnh ai nấy chạy, quân Vạn Ninh truy đuổi tận 10 km sau đó mới dóng trống khua chiêng mà rút lui về Hải Dương Thành. Trận chiến này giết địch vô số, bắt được hơn hai ngàn tù binh, tiếc là Lê Duy Phụng cùng bè lũ cao cấp sĩ quan chạy gần hết. Trong loạn quân 150 thám báo chuyên nhằm sĩ quan của phỉ quân hạ thủ, nhưng lúc đó tình thế quá loạn, chiến trường quá rộng nên họ không thể quản hết được.

Về thương vong bên quân Vạn Ninh là… không có.Trừ mấy tên chạy hăng quá vấp ngã tự làm bị thương, hoặc có một số tên truy đuổi quân địch đến kiệt sức rồi họ cũng kiệt sức luôn. Đây là một trận chiến vĩ đại, 3 ngàn tân binh đánh “tan” 2 vạn phỉ tặc mà không hề có thương vong. Vẫn biết con mẹ nó quá khó tin nhưng sự thật chính là vậy, ưu thế về vũ khí đã một lần nữa minh chứng, quân không cốt đa, mà cốt cần tinh nhuệ, hiện đại.

Quân Vạn Ninh không vào thành Hải Dương, không có lệnh của triều đình nếu họ nhập thành rồi gây ra chuyện gì đó thì rất dễ bị ngôn quan chỉ chỏ. Quân lệnh của Diêu thiếu là vậy, nên các sĩ quan của Vạn Ninh chấp hành rất tốt. Họ chỉ đóng quân ngoài Thành Hải Dương 2 dặm mà thôi. Nhưng việc nhận quà cáp, thịt cá ủy lạo quân sĩ thì quân Vạn Ninh không ngại, cái này chả có phạm luật gì. Họ đã phải đi cả trăm km để tác chiến cứu người dân trong thành thì một chút quà cáp có là gì đâu. Nhưng có ai ngờ được đâu chă bao lâu thì những người lính Vạn Ninh lại dùng chính cây súng này, khẩu pháo này mà công phá Hải Dương thành. Số phận đôi khi rất khó nói rõ cho được.

Ba ngày sau tại Vạn Ninh phủ địa bàn, Vạn Ninh. Lợi dụng đêm tối mấy chiếc chiến hạm chạy ra chạy vào quân cảng liên tục. Hóa ra họ đang vận chuyển pháo cùng quân sĩ mang súng trường vào quân doanh. Đây chẳng qua là chướng nhãn pháp mà Diêu thiếu thực hiện để che mắt phỉ quân mà thôi.

Diêu thiếu chẳng những biết rõ hướng di chuyển của quân địch mà hắn còn biết rõ ngày giờ, địa điểm tấn công của chúng, cũng như lụ lượng tham gia vào cuộc tấn công này. Vạn Ninh đã được chuẩn bị một cách kĩ lưỡng chưa từng có từ trước tới này.

Xong nếu người ngoài nhìn vào quân doanh, hoặc các trạm gác, đồn lính của Vạn Ninh thì có thể có nhận định sơ bộ. Quân Vạn Ninh phòng thủ thưa thớt rất nhiều và khá lỏng lẻo. Nếu so sánh Vạn Ninh lúc này và một tháng trước thì quả là một trời một vực. Một tháng trước đây quân sĩ Vạn Ninh luyện tập bắn súng rất hăng hái. Người dân ở xa cả Km vẫn có thể nghe tiếng đạn tập bắn hàng ngày của quân doanh. Nhưng người hữu tâm thì có thể thấy rằng, thời gian gần đây Vạn Ninh quân không hề luyện tâp bắn súng, hay là bắn pháo. Thêm vào đó họ chỉ có luyện tập đao thương hay tiến hành xây dựng các công sự mà thôi.

Còn một hiện tượng lạ của Vạn Ninh, đó chính là việc tuần tra, canh phòng lỏng lẻo hơn rất nhiều. Trước đây người dân không thể đến gần được quân doanh, nhưng lúc này họ có thể đi lại gần và nhìn rõ các hoạt động bên trong.

Nhưng tất cả những chuyện này chỉ là sương mù mà Diêu thiếu tung ra mà thôi. Thực sự thì quân Vạn Ninh luyện tập ngoài bãi biển Súng Gầm của hòn đảo đá vôi trong Vịnh Bái Tử Long kia. Hôm nay nhờ vào đêm tối mà các thuyền chiến của Vạn Ninh liên tục vào ra để vận chuyển 2 ngàn xạ thủ cùng Ba mươi khẩu pháo vào đất liền. Tất cả đều được thực hiện một cách gọn gàng cùng nhanh chóng. Tất nhiên, cung lúc với việc đổ bộ chính là việc thắt chặt tuần tra, các thành phần khả nghi đều đã bị đuổi ra xa các khu vực quân sự của Vạn Ninh.

Thật ra những ngày qua thì mật vụ Vạn Ninh hoạt động hết công suất để theo dõi những kẻ khả nghi. Nhưng Diêu thiếu lúc này chỉ đuổi họ đi xa các khu vực quân sự rồi tiến hành giới nghiêm tại Vạn Ninh. Chính vì động thái này những tên thám tử của phỉ quân vẫn báo cáo về tình hình Vạn Ninh dựa trên những gì chúng đã biết trước đó mà thôi.

- Diêu thiếu, dựa vào thông tin của cô em Dương Tú Ninh kia và cả các mật vụ đang theo dõi nhóm phản tặc đang âm thầm thâm nhập Quảng Yên thì đúng là chúng sẽ tấn công vào ngày mai. Nhưng lão tử vẫn không thể hiểu nổi, tại sao Phan Tham Tĩnh lại làm phản, dù sao hắn cũng là tổng binh đồn Đông Triều, quyền cao chức trọng, lại có tiêng có bạc, cớ gì đi theo phản quân.

Trần Quang Cán lúc này đang vắt chân chữ ngũ rung rung cái đùi, tay cầm một chén trà nhâm nhi. Sau thời gian dài cầm binh không ngờ Cán ca lại nhiều ra khí chất đại tướng mà bớt đi khí chất giang hồ hảo hớn.

- Hắn là không đi theo phản quân, mà chỉ là thả phản quân qua Đông Triều tấn công chúng ta mà thôi. Chuyện nếu thành công thì ai làm chứng là chúng đã thả phỉ tặc đi qua?

- Không hiểu ta có thù gì với chúng đây. Hay lần này tiện tay thịt luôn con chó đó?

Cán Ca giả vờ như cái hiểu cái không mà thăm gò ý tứ của Diêu thiếu.

- Lão tía, người mở ruộng muối đến mấy ngàn mẫu, đạp bát cơm của Diêm Đồn Đông Triều, tên Phan Tham Tĩnh hận không treo cổ người lên ấy chứ. Còn mang quân đánh hắn hay là thôi đi, không bằng không cớ, đem quân đánh hắn thì không nói lại với triều đình được. Đợi xong vụ này thì vận dụng quan hệ trên Kinh điều hắn đi nơi khác là được, trên đường đi gặp tai nạn là xong rồi.

Bị đâm môt đao sau lưng Diêu thiếu không hận đến moi gan xẻ thịt Phan Tham Tĩnh mới là lạ. Chỉ vì tư thù hai bên mà Phan Tham Tĩnh ngang nhiên cấu kết cùng phỉ tặc, hắn thả cho quân hải tặc vận súng ống, đại bác cho quân của Lê Duy Phạm. Thân là người cầm binh Phan Tham Tĩnh hắn hiểu rõ lợi hại của chuyện này nhưng vẫn nhắm mắt làm bừa, đúng là đáng chém ngàn đao. Nhưng cách làm đem quân công chiếm Đông Triều là không được, đến lúc đó Phan Tham Tĩnh chỉ cần chối bay và nhận tội thất trách thì không ai làm gì được hắn. Lần này cũng may là có người của Dương Tú Ninh mật báo thì Diêu thiếu mới có thể ứng phó kịp như vậy. Nếu không lúc này tình thế Vạn Ninh sẽ vạn lần nguy cấp. Nhưng cách trả thù cảu Diêu thiếu thì ác độc hơn nhiều, và cũng ít nguy cơ hơn. Chỉ cần Phạm Phú Thứ tại kinh đô giúp sức, lại thêm lo lót chút tiền thì dễ dàng có thể thuyên chuyển tên này đi nơi khác đóng binh. Phan Tham Tĩnh mà ra khỏi hang ổ thì mật vụ của Diêu thiếu sẽ hỏi thăm ngay. Thời thế binh hao mã loạn này mạng người rất là dễ mất đó.