Khiết Anh sau khi thức dậy đã gọi Tiểu Mai vào chải đầu và thay y phục cho mình, xong rồi nàng đi về phòng của Khiết An khẽ gọi: “Muội dậy chưa An An?”

Khiết An với y phục chỉnh chu mở cửa cười tươi nói: “Dạ muội xong rồi ạ! Nay chúng ta sẽ đi đâu vậy tỷ?”

Khiết Anh nhìn cô nói: “Hôm nay chúng ta sẽ vào cung để dâng tấu về việc mừng thọ của thái hậu nên chúng ta phải đi sớm một chút!”

Khiết An gật đầu rồi xoay người đóng cửa phòng lại rồi cùng với nàng đi ra đại sảnh gặp phụ mẫu xin phép.

Ra đến đại sảnh chỉ thấy Túc Trân đang chăm sóc cây cảnh, cả hai bước đến hành lễ: “Mẫu thân!”

Bà quay lại nhì hai người y phục chỉnh tề thì khẽ hỏi: “Hai đứa định ra ngoài sao? Sao không mang theo Tiểu Mai và Tiểu Đào?”

Khiết An gật đầu: “Dạ phải, hôm nay con và tỷ tỷ vào cung dâng lên ý tưởng về hôm thọ yến cho hoàng thượng và thái hậu xem qua nên chúng con đến đây xin phép người và phụ thân ạ!”

Túc Trân gật đầu: “Được rồi các con mau đi đi, nhớ cẩn thận nha hai đứa!”

Khiết Anh nhìn quanh khẽ hỏi: “Phụ thân đâu rồi mẫu thân?”

Bà vừa tưới nước vừa nói: “Ông ấy đến quân doanh rồi, nghe nói là Lâm Mặc tướng quân muốn bàn việc quân với ông ấ.”

Khiết Anh đảo mắt suy nghĩ một chút liền cúi đầu nói: “Vậy chúng con xin phép vào cung ạ!” Bà nhìn cả hai mỉm cười gật đầu rồi hai người bước ra xe ngựa đã đợi trước phủ rồi lên đường đến hoàng cung.

```

------------***-------------

```

Sau khi vào cung, Khiết Anh và Khiết An đã được một công công đứng đợi sẵn nói cổng hoàng cung.

Khiết Anh và Khiết An bước xuống thì người đó đã cúi chào và nói: “Xin chào nhị vị tiểu thư, nô tài là Lý công công hầu hạ bên hoàng thượng.

Hoàng thượng đang đợi hai vị ở ngự hoa viên.

Mời hai vị đi theo nô tài!”

Khiết Anh và Khiết An cúi đầu chào, Khiết An lên tiếng: “Làm phiền công công dẫn đường ạ!” Lý công công gật đầu rồi làm đội tác mời và bước đi trước, Khiết Anh và Khiết An bước đi theo sau.

Cả hai đi qua con đường rộng lớn hôm qua, đến chính điện thì rẽ trái vào một con đường nhỏ hơn, xung quanh hai bên trồng những cây tử đằng đang ra hoa rợp cả một bầu trời, bên trên mặt đất trồng đầy kỳ hoa dị thảo đầy màu sắc đang đua nha nở rộ, ong bướm bay lượn xung quanh dệt nên một khung cảnh tựa như phong cảnh trong tranh.

Đi qua nơi tiếp theo càng khiến Khiết Anh há hốc mồm ngạc nhiên không thể tin, nếu khi nãy là tựa như phong cảnh trong tranh thì đây chỉ có thể là tiên cảnh mà thôi.

Một vườn hoa rộng lớn không biết có bao nhiêu loại hoa nhưng vàng vàng đỏ đỏ xen kẻ với nhau trải dài dường như bất tận, ở giữa là một con đường sỏi trắng rộng rãi, hai bên mép đường là những hang hoa đào mát rượi đang nở hoa thơm ngát, trên mặt đát là một thảm cỏ xanh mượt trải dài, xa xa là một hồ nước lớn với đầy hoa sen nổi bật.

Phải mất gần nửa canh giờ thì cả ba mới đi đến nơi hoàn thượng và thái hậu dùng trà, nơi hoàng thượng đang thưởng trà là một mái đình to được xây dựng sát mặt hồ nên vô cùng mát mẻ.

Cả ba người cùng quỳ xuống: “Hoàng thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế! Thiên thiên tuế!”

Hoàng thượng khẽ nói: “Bình thân đi!” Cả ba người đồng loạt nói: “Tạ hoàng thượng!” Rồi từ từ đứng lên.

Lý công công bước đến cúi đầu nói: “Bẩm hoàng tượng, nô tài đã đưa hai vị tiểu thư đến rồi ạ!”

Hoàng thượng gật đầu phất tay, Lý công công lui ra phía sau đứng rồi ông nhìn sang Khiết Anh và Khiết An.

Khiết Anh ngẩng lên nhìn ông, là một vị thúc thúc tầm bốn mươi, gương mặt nghiêm nghị trầm mặc.

mắt phượng mày kiếm, mũi cao kèm với đôi môi bạc như có như không mỉm cười, đầu đội mão rồng với nhưng viên minh châu quý giá, y phục màu vàng thêu hình rồng nổi bật, trên người toát ra khí chất quân vương khiến người người nể phục.

Khiết Anh thầm cảm thán: “Ông này lúc trẻ chắc đẹp trai lắm đây, tuy giờ đã có tuổi với thêm chòm râu ấy nhưng vẫn không thể che đi nét tuấn tú trên gương mặt ấy!”

Hoàng thượng phất tay: “Hai ngươi là nữ nhi của Cao tướng quân? Hãy ngồi xuống đi, trẫm có chuyện muốn nói.”

Khiết Anh định bước đến thì Khiết An vội níu lại: “Bẩm hoàng thượng, dân nữ không dám ạ!” Rồi quay qua nói nhỏ với Khiết Anh: “Tỷ làm gì vậy? Đây là hoàng thượng đó! Chúng ta làm sao được phép ngồi cùng, đấy là tội khi quân đó! Khi nãy trên xe muội đã dặn tỷ rồi mà.” Khiết Anh nghe vậy thì hoảng sợ, theo như nàng xem phim thì khi quân là tội nặng phải bị chém…chém đầu đấy.

Ôi mẹ ơi! Con không muốn đâu, khó khăn lắm con mới giữ được mạng nhỏ này nên con rất là trân quý nó nha!!

Thấy nàng mặt nhăn mày nhó, đôi vai nhỏ nhắn có chút run lên thái hậu mỉm cười hiền từ nói: “Ai gia cho phép, hai đứa cứ việc ngồi đi rồi chúng ta nói chuyện.

Nào! Qua đây nào!”

Giọng nói dịu dàng làm Khiết Anh cảm thấy dễ thở hơn, nàng ngước lên nhìn thì thấy một vị lão phu nhân tầm sáu mươi, mái tóc có vài điểm bạc được búi thấp sau cổ, bên trên cài trâm cài hình phượng hoàng tinh xảo như thật, gương mặt phúc hậu với ngũ quan như họa, tuy có nếp nhăn nhưng vẫn không thể che đi nét đẹp vốn có trên gương mặt, y phục trên người một màu vàng cao quý, chim phượng hoàng được thêu tỉ mỉ sinh động như thật càng toát lên khí chất mẫu hoàng bậc nhất.

Thấy bà gọi Khiết Anh quay sang nhìn Khiết An, thấy cô gật đầu thì cả hai mới dám bước đến ngồi cạnh bà.

Tuy là ngồi trên ghế nhưng sao nàng lại cảm thấy cứ như ngồi trên lửa đỏ khiến người thoát chốc chảy đầy mồ hôi.

Hoàng thượng thấy nàng như vậy cũng chỉ cười nói: “Trẫm nghe Ninh nhi đề cử ngươi là người tổ chức thọ yến năm nay cho mẫu hậu, vậy khanh có ý tưởng gì hay chăng?”

Khiết Anh khẽ lau mồ hôi cố trấn tĩnh lại bản thân nói: “Dạ đây là ý tưởng của dân nữ mời hoàng thượng và thái hậu xem qua ạ!” Nàng vừa nói vừa mang tờ giấy cất trong tay áo ra và cẩn thận trải lên bàn trà để mọi người xem,

Thái hậu, hoàng thượng và cả Lý công công đều khom người nhìn vào những nét vẽ trong ấy.

Nàng vừa thuyết trình nội dung vừa đưa tay ra ngoài ngự hoa viên chỉ rõ từng vị trí một.

Sau khi nghe nàng nói xong thì cả thái hậu và hoàng thượng cùng Lý công công đều trợn mắt ngạc nhìn nàng, Khiết Anh thấy những ánh mắt đó nhìn thì lo sợ không biết chuyện gì, đôi tay không tự chủ mà khẽ run sau ống tay áo.

Thái hậu thấy nét mặt sợ hãi ấy thì liền nắm lấy đôi tay run rẩy của nàng mà an ủi: “Tiểu hài tử này, đừng sợ! Ta rất hài lòng về những gì con vừa nói.

Ta rất thích.”

Hoàng thượng cũng cười nói: “Trẫm trước giờ chưa thấy bữa yến tiệc nào lại thú vị như vậy.

Cao đại tiểu thư quả thật tài năng hơn người.

Trẫm phê chuẩn cho ngươi là người tổ chức bữa tiệc ấy, cần gì cứ nói với trẫm là được!”

Khiết Anh trán đầy mồ hôi gượng cười nói: “Thái…thái hậu và hoàng thượng thấy thích là được rồi ạ!” Nàng vừa nói vừa cầu nguyện tạ ơn vì cái mạng nhỏ vẫn còn.

Khiết Anh xếp lại tờ giấy rồi đứng lên cúi đầu: “Nếu thái hậu và hoàng thượng đã phê chuẩn vậy dân nữ cần hoa tươi vào ngày ấy, càng nhiều hoa càng tốt ạ!”

Thái hậu gật đầu: “Được, ai gia sẽ cho người mang đến, để ta gọi quản sự giúp con một tay nhé?”

Khiết Anh từ chối nói: “”Dạ không cần đâu ạ! Hôm ấy có muội muội giúp con là được rồi ạ!”

Thái hậu mỉm cười: “Được, được, theo ý con hết!”

Khiết Anh mỉm cười: “Đa tạ thái hậu, giờ dân nữa xin phép cáo lui về chuẩn bị ạ!”

Hoàng thượng gật đầu rồi cho Lý công công tiến hai người ra đến cổng hoàng cung.

Khiết Anh và Khiết An cúi chào rồi khẽ xoay người ra về..