Chỉ tiếc là…

Mộc Dương lườm Lôi Hướng Dương cái, thúc giục cậu mau chóng đi vào trong.

Lúc này mới biết do cậu thường xuyên ra vào ngọn núi này cho nên không phạm chút sai lầm nào, vừa nhấc chân là nhẹ tênh tiến vào trong rừng trúc.

Mộc Dương chăm chú theo sau Lôi Hướng Dương.

Lôi Hướng Dương vừa đi vừa nói với Mộc Dương: “Thực ra ở trong rừng trúc cũng có không ít thứ tốt.”

Mùa xuân có măng, bóc lớp vỏ măng ra có thể mang về làm củi đốt.

Mùa hè có rừng trúc, trong rừng có một loại nấm sinh trưởng ở gốc trúc, hương vị rất tươi ngon.

Còn có thể chặt trúc xuống làm giỏ trúc, làm sọt, bện giỏ hoa. Hay còn có thể lấy trúc làm bàn ghế hoặc sửa sang lại nhà cửa.

Đến mùa đông, lá trúc rụng xuống cũng là một loại chất đốt khá tốt.

Đương nhiên là Mộc Dương biết trong rừng trúc có rất nhiều thứ tốt.

Đến cả ngọn lá trúc non cũng có thể ngâm nước uống.

Trong rừng trúc sẽ có nấm báo mưa, nấm trúc, còn có một loại nấm giống như nấm tuyết nữa, giá trị dinh dưỡng có thể ngang với tổ yến.

Ngoài ra trong rừng trúc còn có một loại nấm là một bài thuốc đông y cực kỳ hiếm thấy. Chính là thiền hoa.

Loại nấm này thường là thuốc bổ được dùng trong dược thiện.

Mộc Dương cũng từng may mắn được thưởng thức nó, sau đó cô không biết là thứ gì nên có hỏi thử. Thế mới biết nguồn gốc của nó. Hoá ra là một loại nấm ký sinh trên thân ấu trùng ve ở dưới lòng đất trong rừng trúc.

Bản chất của loại nấm này tương tự với đông trùng hạ thảo.

Mộc Dương suy nghĩ trong lòng, những thứ này dù có ở đâu cũng giống nhau, tìm ra được thì chắc chắn có thể bán đi.

Kể cả không bán được thì mình dùng để bồi bổ cơ thể cũng được.

Mộc Dương cảm thấy cái cơ thể bé tẹo này của mình chắc hẳn là đang thiếu hụt dinh dưỡng.

Lôi Hướng Dương đột nhiên nói nhỏ: “Nếu như may mắn, chúng ta có thể đào được một ổ chuột trúc. Là có thịt ăn rồi.”

Tuy rằng chỉ là một loài chuột nhưng trông rất to, hơn nữa chúng chỉ ăn trúc, không giống những con chuột hôi hám kia.

Mộc Dương lại thấy rất chi là 囧.

Rất muốn hỏi thử Lôi Hướng Dương là còn có thứ gì cậu ta không dám ăn không?

Cơ mà có lẽ là không. Thật sự có người gặp cảnh nghèo đến mức không có cái ăn còn ăn cả con mình. Huống chi chỉ là ăn thịt động vật.

Mộc Dương theo Lôi Hướng Dương liên tục tìm khắp mặt đất trong rừng trúc, cuối cùng cũng tìm được rất nhiều nấm trúc.

Mộc Dương cẩn thận hái nấm từng tí một, sau đó dùng lá cây to nhẹ nhàng bọc lại, đặt vào trong cái sọt sau lưng.

Lôi Hướng Dương nhìn thấy dáng vẻ này của Mộc Dương, không nhịn được đả kích một câu: “Cứ coi như tìm được không ít nấm đi, rồi cô tính bán ở đâu? Hơn nữa chưa chắc người ta đã lấy giá cao, thứ này còn không bảo quản được.”

Mộc Dương lườm Lôi Hướng Dương: “Sao lại không bảo quản được? Trưa về đem ra phơi luôn. Mấy hôm nay nắng như này, khô được ngay.”

Lôi Hướng Dương cũng tuỳ theo Mộc Dương. Dù sao trong lòng cậu vẫn không đặt nhiều niềm tin lắm.