Tấm ngây người đến khi trăng lên mới sực tỉnh. Cô sợ hãi ngó dáo dác xung quanh. Trong đêm tĩnh lặng, tiếng dế, tiếng côn trùng kêu rả rích nghe thật thê lương.

Tấm cố vực  dậy tinh thần bê bết, tìm vội những gì có thể mặc được, vệ sinh qua loa cho bản thân, vừa rấm rứt khóc vừa lê chân về nhà. 

Con đường đi về hôm nay với cô như dài vô tận. Vùng kín đau rát, sưng nề làm cô bước thật khó khăn. Lần đầu tiên từ khi xuyên qua cô thấy hoang mang đến vậy. Cô không còn biết đâu là nhà mình nữa.

Đầu óc mù mịt, nước mắt che cả tầm nhìn của Tấm. Cô nhớ thời hiện đại, nhớ thế giới mà quyền của những người dân bé nhỏ như cô còn được tôn trọng. Cô sợ hãi cùng cực cái thế giới quân quyền này. Người giàu có có thể chà đạp lên tất cả. Đã cường đoạt dân nữ, còn ngang nhiên như thể ban ân trạch. Cô căm thù người đàn ông đó nhưng lại chẳng dám vứt vật biểu tượng quyền lực kia. Là thanh niên thế kỷ 21 cô có ngạo khí, có lòng tự tôn. Nhưng trước hoàng quyền, nơi thế giới người ăn thịt người này, có chỗ nào cho cô cất tiếng nói?

Tấm càng nghĩ càng đau khổ. Cô những mong đây chỉ là một cơn ác mộng. Tỉnh dậy rồi cô sẽ hoàn hảo sống an bình như trước, hoặc là cô sinh viên sư phạm Tấm, hoặc là nàng Tấm - miễn là không phải chịu nỗi đau, nỗi sỉ nhục lớn như thế này.

Cô càng không hiểu sao Tấm trong nguyên tác có thể bị cưỡng gian. Câu chuyện vẫn theo mạch như vậy mà lại không phải vậy. Liệu có sự nhầm lẫn nào chăng? Nhưng nỗi đau thật  như đếm này, sự khắc nghiệt thật như mặt trời soi rọi này làm bỏng rát tâm can cô.   

Tấm chọn những con đường vắng mà đi. Dọc đường nghe thấy tiếng người cô sẽ tránh vào góc nào đó đợi họ đi qua. Mãi đến khi thôn canh bắt đầu gõ mõ nhắc nhở, Tấm mới về được đến nhà. Cô hít hơi thật sâu đi vào, đã chuẩn bị cho việc Dì truy hỏi thì lại chẳng thấy ai ở nhà. 

Tấm mò mẫm trong bóng tối, lấy một bộ đồ sạch sẽ, ra lu múc nước rửa lại lần nữa. Cô thật muốn kỳ hỏng cả tầng da. Những cơn đau da thịt lạ là lại làm cô dễ chịu.

Xong xuôi, Tấm lên giường kéo chăn nằm, đến lúc này những mỏi mệt ập đến như thác lũ dường như xô cô gục ngã. Trong mơ màng, cô thấy mình như ở giữa tầng băng lửa, khi lạnh run, khi nóng hầm hập. Cô rên lên gọi mẹ trong vô thức. Thoảng nghe như mẹ đáp lại. Cô vui sướng vùi vào lòng bà, nước mắt chảy dài trong nỗi đau nghẹn ngào.        

Tấm ốm đến ngày thứ ba mới suy yếu gượng dậy. Suốt thời gian đó luôn là Cám chăm cô với tâm trạng thấp thỏm. 

Tối hôm ấy Cám cùng mẹ đi bán tôm tép, nhân thể qua đình làng xem bố trí tổ chức lễ hội.

Nghe đâu năm nay nhà vua hạ giá đi tuần thú, ban thưởng cho những vùng trồng lúa năng suất. Làng của ba mẹ con họ cũng nằm trong số đó. Vì vậy, hội làng năm nay tổ chức rất to, gồm nhiều mục thi thố vui chơi. Cám thật đã bị choáng ngợp, đã quên mất Tấm. Về đến nhà thấy Tấm ốm như đoạn hơi thở thì hối hận, áy náy không thôi. Cám khai thật với mẹ, cũng bị trách móc một trận. Dì vừa thương con đẻ, vừa thấy có lỗi với Tấm, không biết xử trí ra sao.

Là Tấm khi tỉnh táo đã nói không đi. Qua trận ốm, Tấm cũng thấu suốt vài phần. Không thể để nỗi đau quật ngã mình. Đáng lẽ việc này cô sớm phải vượt qua từ lâu. Trốn chạy cả đời làm sao được. Vả lại linh hồn cô là một cô gái hiện đại, cũng nên sớm giải phóng mình khỏi bó buộc thân phận. 

Chỉ mong là sẽ không bao giờ còn phải gặp lại người đàn ông đó nữa.