Sáng sớm hôm sau trời trưa sáng hẳn Hạ Thần đã dậy, hắn hôn trán tức phụ một cái,Triệu Tiểu Mộc bị động cũng tỉnh lại.

"Ngươi ngủ đi, ta lên phủ thành sớm, có thể ngày mốt mới trở về, ngươi ở nhà đừng đi lung tung, nếu tối không dám ngủ một mình thì gọi nương sang, nhớ trước khi ngủ phải khóa cửa cẩn thận. Còn cây nho giống, ngươi một ngày tưới ba lần là được, có thể gọi Thanh Thanh hỗ trợ. Ta đã gọi Tiểu Ngọc sẽ sang đây chơi cùng ngươi." Hạ Thần tối qua đã dặn dò, lại dặn dò lần nữa.

"Ân, ta đã nhớ rồi" Triệu Tiểu Mộc cũng hôn trả, sáng nào hắn cũng bắt y hôn chào buổi sáng, trước khi hắn ra ngoài cũng phải hôn, trở về cũng hôn, dần dần đã thành thói quen.

Hạ Thần mỉm cười xuống giường mặc y phục, nếu không phải đi phủ thành, hắn nhất định đè tức phụ ra tập thể dục buổi sáng.

Triệu Tiểu Mộc cũng theo xuống lầu, bị hắn dặn dò đóng cửa rồi trở về ngủ.

Để y không cần phải ra ngoài đóng cổng, hắn một cước đạp đất nhảy ra khỏi tường vây. Hạ Trí đã đợi hắn bên ngoài đưa hắn lên huyện thành.

Trên đường đi lại lải nhải dặn dò Hạ Trí ở nhà giúp hắn trông chừng nhà, hắn rất nhanh sẽ trở lại, đợi trở về sẽ đi xem cây ăn quả mà Hạ Trí nói.

Trời vừa hửng sáng, hai người đã đến huyện thành, đến cổng hắn nhảy xuống, vẫy tay để Hạ Trí trở về. Một đường đến Quan phủ.

Trịnh Tân An đã dạy rất sớm, đang ngồi trong sân uống trà, chợt nhìn thấy bóng người có chút quen mắt vọt vào, đợi nhìn kỹ lại, thì ra là tên Hạ Thần đáng ghét kia.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì? Gia đình kia lại tìm ngươi gây sự?" Y hỏi

"Bọn họ ta có thể xử lý được. Ta muốn đi phủ thành, đến mượn ngươi con ngựa" Hạ Thần uống một ngụm trà nói

"Con ngựa lần trước ngươi trả về, tự dưng không cho ai cưỡi nữa. Có người lên liền bị nó hất xuống, còn không lưu tình mà đạp cho họ một phát. Ta đang định hôm nào mang nó đến tìm ngươi đây, nếu ngươi cưỡi được nó thì tặng nó cho ngươi đi, giờ ở đây không ai dám đến gần nó, cũng phải nhốt nó riêng một chuồng, không biết có phải đi theo ngươi mấy ngày liền lây tính ngươi hay không?" Cái tính điên của hắn không biết có truyền cho con ngựa kia hay không.

Đi chung vài ngày về liền đổi tính.

Lần đó, đi diệt thổ phỉ, Trịnh Tân An đưa cho hắn một con ngựa to lớn đen tuyền, là giống ngựa tốt.

Mà nửa tháng trên núi nó đều ở trong không gian uống linh tuyền, chắc chắn đã có linh tính.

Sau khi trở về, hắn mang con ngựa buộc trước cổng quan phủ rồi rời đi.

Con ngựa được dắt tới, Hạ Thần gọi nó một tiếng "Tiểu Hắc", vừa nhìn thấy hắn hai mắt nó liền sáng rực, hắn đưa tay nó liền tự đưa đầu đến mà cọ cọ.

"Ngươi đã nói là tặng ta, không được nuốt lời"

"Ân, để ở đây cũng không sử dụng được" Trịnh Tân An nói, để nó ở đây đá người chi bằng cho nó theo người nó muốn theo đi

"Vậy được, ta có chuyện phải đi trước đây, có chuyện gì nói sau" nói xong nhảy lên ngựa, con ngựa hí một tiếng liền lao đi.

Trịnh Tân An nhìn theo, không nghĩ tới con ngựa của hắn nuôi biết bao năm, chỉ mới đi theo Hạ Thần nửa tháng về liền không nhận chủ, một mực đợi Hạ Thần.

Hạ Thần nhờ có con ngựa tốt, một đường chạy đi phủ thành, đói thì dừng lại ăn một chút, cho ngựa ít cỏ, uống linh tuyền, nghĩ chốc lát. Lại một mạch chạy đi.

Đến chiều đã đến được phủ Thành Quảng Bình, phủ Thành này rất lớn lại phồn hoa, nhưng lần trước hắn đến không có dừng lại xem.

Chỉ đi ngang qua một đường đến trại thổ phỉ. Các tửu lâu cũng lớn hơn ở huyện thành, khách điếm cũng nhiều không đếm xuể.

Nhiều người mặc quần áo lụa là, xe ngựa cũng tới tới lui lui.

Hắn hỏi thăm đến địa điểm có thể mua người. Nơi đây là một tòa trạch lớn.

Lão bản là một người hơn bốn mươi tuổi mập mạp tên Trần Phùng.

Vừa nhìn thấy Hạ Thần cưỡi trên con ngựa nhìn một cái liền biết ngựa tốt, tuy người này mặc trên người quần áo vải thô, cũng không che giấu được khí chất bất phàm. Quanh thân luôn toát ra một loại khí chất lạnh lẽo.

Trần Phùng nhìn một cái liền biết người này không phải loại nhìn bên ngoài mà có thể phán xét. Vội tươi cười hỏi "Vị đại gia này, ngươi muốn mua người như thế nào?"

"Ta muốn người trung thực, có thể làm việc. Sức khỏe tốt chút" Hạ Thần nói

Chốc lát sau đã có một nhóm người đi đến, Hạ Thần liếc mắt một vòng sau đó hỏi "Ngươi chỉ có bấy nhiêu đây người?"

Hạ Thần nhìn không có người vừa mắt, đều nhìn hắn có chút gian trá. Mắt nhìn người của hắn không tệ, đừng mong qua mặt được hắn.

Đối với Hạ Thần chuyện buôn bán người không hề xa lạ, kiếp trước của hắn có cả chợ người, buôn bán đấu giá có đủ.

Chỉ là hắn không cần mua, đã có nhiều người tặng tới, mà trong số đó ít nhiều có vài kẻ muốn cái mạng nhỏ của hắn.

Nếu như không nhìn tốt, kiếp trước hắn đã chết vài lần.

"Còn rất nhiều, hay ta gọi hết đến cho ngươi xem" Trần lão bản nói, này chắc chắn hắn muốn mua không ít, không nên phật lòng hắn thì hơn.

Nếu hắn muốn đến phá ông làm ăn, ông cũng có cách xử lý hắn.

"Ân, gọi đến đi" Hạ Thần gật đầu, người làm việc cho hắn, nếu như chỉ có những người này thì thà không mua còn hơn.

Một nhóm đông người được đưa đến sân lớn, bọn họ biết được lại có người đến mua người, trong lòng chỉ cầu xin được mua bởi một người chủ tốt.

Nhưng vừa nhìn thấy Hạ Thần, đám người lại cầu xin hắn đừng mua bọn họ.

Trong mắt họ người này mặt tràn đầy sát khí, trên thân lại còn toát ra một tầng lệ khí lạnh lùng, có khi mua bọn họ về để thỏa mãn thói chém giết không chừng.

Đã từng có người nói, có những chủ nhân biến thái, đem những người kia hành hạ đến chết.

Trong lòng ai cũng nơm nớp lo sợ, chợt nghe được một giọng nói trầm trầm "Người nào có gia đình của mình đứng cùng nhau sang một bên. Những người từ mười hai đến mười lăm, đứng sang một bên"

Mọi người lập tức làm theo, theo thứ tự mà Hạ Thần nói đứng ra với nhau.

Hạ Thần xem một lược, chọn ra một gia đình phu thê đã hơn bốn mươi, nhưng sức khỏe khá tốt, hắn nhìn ra được họ rất thật thà, có một đứa con gái tám tuổi, một đứa con trai bảy tuổi.

Chồng gọi Hồ Phi, thê gọi Hoàng Tú, con lần lượt là Hồ Lệ, Hồ Anh.

Gia đình này trước đây là người làm của một địa chủ giàu có, sau đó gia đình họ rời đi phủ thành, chỉ giữ lại một vài nhà, còn lại đều bán hết.

Bởi vì những người đến mua đều chê họ có con vướng bận nên vẫn không bán đi được.

Tuy rằng bọn họ có chút sợ hãi đối với người chủ mới này, nhưng dù sao có người mua vẫn tốt hơn. Bọn họ không thể ở mãi nơi này được.

Hạ Thần nhìn đến một người đứng phía sau gia đình họ Hồ, khí chất rất tốt, thân người thẳng tắp, nhìn cực kì rắn rỗi, đầu cũng không có cúi như những người khác, người này giống như từng được huấn luyện qua, chỉ là một con mắt phải không nhìn thấy, dùng một miếng vải che lại, còn có thể nhìn thấy một vết sẹo dài trên mắt.

Chỉ là hắn đứng có một mình, sao lại đứng vào nhóm có gia đình?

"Người phía sau, báo tên?" Hạ Thần chỉ tay về phía người kia

"Trần Đông" một giọng nói mạnh mẽ vang lên.

"Vị đại gia này, hắn trước đây từng tham gia quân đội, sau khi trở về thì gương mặt bị hủy, phu lang của hắn bệnh nặng. Trước đây cũng có người muốn mua hắn, nhưng không chịu cho hắn mang phu lang theo, người ta chê y bệnh tật không làm được gì chỉ thêm ghánh nặng. Hắn kiên quyết không chịu bỏ phu lang hắn lại, nên nếu ngươi không chấp nhận thì tìm người khác xem sao, chỗ ta còn rất nhiều người" Trần lão bản nói

Trần Đông đã ngoài ba mươi tuổi, trước đây vì nhà nghèo nên phải xung quân tham gia chiến đấu khi tuổi đã hai mươi sáu.

Sau đó nhặt được cái mạng trở về, về đến nhà lại gặp mẹ kế không ra gì, ép buộc hắn cưới một song nhi cùng thôn, gia cảnh nghèo khó lại bệnh tật.

Trước đây họ cũng có con nhưng phu lang hắn trong người có bệnh, cuối cùng không giữ được, càng về sau bệnh tình càng nặng.

Mẹ kế sợ bọn họ trở thành ghánh nặng, Trần Đông làm được bao nhiêu tiền đều dùng để chữa bệnh cho y.

Sau đó, bị mẹ kế dồn ép đến bỏ đi. Không tìm được việc làm, bệnh tình phu lang hắn cũng trở nặng, liền tự bán mình lấy tiền chữa bệnh cho y. Dù thế nào cũng không từ bỏ.