"Thư An, ngươi tỉnh rồi?" Giọng nói dễ nghe trầm thấp bên tai.

"Ân" hắn phát ra một tiếng lại chính mình giật mình, giọng hắn khàn đặc.

"Ngươi ngồi dậy được không? Uống chút cháo đi" Triệu Tiểu Mộc vừa nói vừa dùng thân thể nhỏ gầy của mình đỡ hắn ngồi dậy.

Nhìn đến bát cháo trong tay Triệu Tiểu Mộc, con mắt hắn xẹt qua một tia lãnh ý.

Con mẹ nó! Đây là cháo sao, nhìn xuống tới đấy không thấy một hạt gạo.

"Ngươi cố uống chút đi, từ chiều qua tới giờ ngươi vẫn chưa ăn gì" Triệu Tiểu Mộc đem bát cháo uy đến miệng hắn, vừa uống một ngụm liền muốn phun ra.

Cháo này là để từ đêm qua đi, lạnh đến muốn đóng băng lưỡi của hắn, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của người kia, hắn chỉ có thể nhịn mà nuốt xuống.

Hạ gia sao? Chờ đi.

Đợi thân thể này khỏe lại hắn sẽ hảo hảo quan tâm gia đình này.

Hạ Thần có một bí mật không thể để cho ai biết chính là hắn có một không gian trong người, nói đến cũng rất thú vị đi.

Trong một lần hắn làm nhiệm vụ bị thuộc hạ của người hắn ám sát kia truy sát, hắn lại vô tình cứu được một ông lão tóc bạc. Trên đường trốn chạy nhiều lần ông bảo hắn bỏ ông lại, nhưng hắn lại không đồng ý. Ông hỏi hắn vì sao? Hắn chỉ trả lời: "không biết".

Sau đó ông tặng cho hắn một cái vòng tay bằng bạc, nói hắn luôn đeo bên người sẽ giúp hắn bình an.

Sau một lần ám sát thất bại, hắn lại bị bắn bị thương, trốn được vào trong rừng, máu cũng đã mất nhiều. Lúc này hắn nắm chặt vòng tay kia. Máu thấm đến đỏ thẩm. Bất chợt trước mắt hắn xuất hiện một nơi kì lạ.

Núi cao, mây xanh, bên kia có một con suối trong có thể nhìn thấy đáy uốn lượn chảy đến không nhìn thấy, hai đầu đều bị sương mù che quanh, bên kia có một góc cổ thụ cao lớn tán cây phủ một vùng trời.

Hắn nhìn thấy nước như nhìn thấy nguồn sống, không tiếp tục quan sát mà lảo đảo đi về phía suối, trực tiếp vóc nước suối mà uống vào. Nước vừa tràn vào bên trong khoang miệng, hai mắt hắn lập tức sáng rực lên. Nước vừa ngọt vừa mát, uống vào lập tức khiến cả người cảm giác khoan khoái. Mà kỳ lạ là máu từ vai trái hắn lập tức ngừng chảy.

Về sau hắn mới biết sự thần kỳ của không gian. Mà bên dưới cổ tay phải của hắn, cũng xuất hiện một cái bớt màu đỏ hình mây.

Bắt đầu từ đó hắn cũng thu thập rất nhiều vũ khí cho vào bên trong, súng, đao, dao, kiếm, chủy thủ... chỉ cần là vũ khí hắn đều thu thập. Lại mua một đống thức ăn ném vào bên trong, tài sản của hắn có bao nhiêu hắn đều vứt vào trong đó, những thứ mà người thuê hắn tặng cũng là những thứ giá trị.

Tiền mặt của hắn trong đó cũng sống được mấy đời, chỉ là giờ lại biến thành một đống giấy vụn vô dụng. Nếu giờ biến thành bạc, hắn cũng đã không phải lo phải kiếm tiền như hiện giờ.

Mà từ khi có không gian, công việc có thể nói vô cùng thuận lợi. Hơn hai mươi lăm tuổi tuổi hắn đã trở thành sát thủ hàng đầu cũng là sát thủ trẻ tuổi nhất chưa từng làm nhiệm vụ thất bại.

Uống được một nửa, bỗng dưng nghe được từ bụng Triệu Tiểu Mộc ùng ục sôi. Hắn đưa mắt nhìn chỉ thấy y cúi đầu.

Đột nhiên trước mắt y là nửa bát cháo trên tay Hạ Thần. Y ngước mắt nhìn.

"Ngươi uống" Hạ Thần nói

"Ngươi mau uống đi, ngươi mới vừa hạ sốt" Triệu Tiểu Mộc lại đẩy bát cháo trở lại.

Hắn không nói gì kéo tay y đặt bát cháo vào. Hắn phải tìm cơ hội uống chút linh tuyền mới được, nếu không cơ thể này chịu không nổi, xem chừng hắn sẽ lại đi đời nhà ma lần thứ hai.

Có cơ hội sống lại lần nữa. Hắn không thể bỏ lỡ.

Cuộc sống của tên Hạ Thư An đau đớn như vậy, đi cũng tốt.

Hắn sẽ đòi lại từng chút cho Hạ Thư An, nhưng trước hết phải dưỡng lại thân thể.

Vừa nãy hắn đã đưa tay vào bên trong không gian kiểm tra, không gian vẫn còn. Mà trên cổ tay phải của Hạ Thư An này cũng có một cái bớt y như của hắn.

Có khi nào tên này là kiếp trước của hắn hay không?

Nhưng mà số hắn cũng không phải là tệ như vậy chứ a.

Nói đến cũng buồn cười, vì sao hắn chết? Hắn bị người bạn thân nhất của mình phản bội, một phát súng xuyên tim. Mà trước khi chết lại nghe được người kia nói: "nhiệm vụ lần này của tao, chính là mày"

Ha hả, coi như Hạ Thần hắn chết cũng biết được nguyên nhân đi.

"Ta là bị làm sao?" Hạ Thần bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Triệu Tiểu Mộc cũng vừa uống xong phần cháo.

"Hôm qua, tức phụ của nhị đệ muốn ăn thịt rừng, nương bảo nguơi lên núi bắt. Nhưng mà ngươi lên núi đã tối mà không thấy về. Nương ở nhà mắng chửi. Ta lo lắng nên chạy đi tìm. Đến gần chân núi thì phát hiện ngươi nằm dưới đất, may mà lúc đó gặp được Lĩnh Thành, ta nhờ hắn cõng ngươi về, tối qua ngươi phát sốt, nương nói chúng ta là là đồ vô tích sự, chỉ biết gây phiền toái không cho đi mời đại phu" nói đến đây, y liếc mắt nhìn Hạ Thần xem phản ứng hắn thế nào, thấy hắn không có nói gì y mới nói tiếp "ta muốn đi mời đại phu nhưng... nhưng ta không có tiền. Ta cũng không mượn được của ai. Nên chỉ có thể dùng nước giúp ngươi hạ sốt"

"Ta đã không sao, ngươi cũng đừng quá lo lắng" Hạ Thần trấn an nói

Vừa dứt lời liền nghe tiếng mắng chửi từ ngoài cửa phòng "đồ vô tích sự, đồ làm biến, đã giờ nào rồi mà còn không dậy, để ta phải thỉnh phải mời hay sao? Chỉ biết ăn rồi nằm, lười biến còn bao che cho tức phụ ngươi. Triệu Tiểu Mộc, đã giờ nào ngươi còn chưa ra cho heo ăn, gà đói la om sòm ngươi không nghe sao?"

Giọng nói này không phải của Lưu thị thì là của ai nữa. Mụ già này phải hảo hảo quan tâm mới được.

Hắn vừa dứt suy nghĩ thì Lưu thị đã vọt vào trong phòng, không nói gì mà vung cán chổi cầm trong tay vừa đánh vừa chửi

"Thứ làm biến giờ này mà còn không đi làm việc"

Triệu Tiểu Mộc chắn trước người Hạ Thần nói "Nương, Thư An sốt vừa mới khỏi ngươi đừng đánh hắn"

Nói xong thì cũng đã bị ăn hai chổi vào lưng, cán chổi kia lại lần nữa đánh xuống đã bị chặn lại, Hạ Thần kéo Triệu Tiểu Mộc ôm vào trong lòng. Tay kia bắt lấy cán chổi của Lưu thị.

Lưu thị muốn mở miệng mắng chửi, nhưng nhìn ánh mắt băng lãnh của Hạ Thần liền nuốt xuống, buông cây chổi trong tay.

Tên Hạ Thư An này từ trước tới giờ cho dù bị đánh thế nào cũng chỉ cúi đầu, sao hôm nay lại nhìn bà với ánh mắt đầy lãnh ý như vậy.

Chân bà có chút nhũn khi nhìn thẳng hắn. Sau đó bỏ lại một câu rồi quay người đi ra ngoài.

"Mau đi đốn củi"