Lê Tường theo bản năng liếc về phía thiếu niên đang ngồi ở đầu thuyền, một thân áo ngắn bằng vải bố hết sức đơn bạc, giày rơm thì cũ nát.

Đại khái là không được ngủ đủ giấc, vừa lên trên thuyền là hắn đã ôm chân rồi chôn đầu vào đó nghỉ ngơi. Trên cổ tay đúng là có một vết đỏ bằng một đồng tiền lớn.

Nhìn hắn xong Lê Tường lại nghĩ đến ba đứa trẻ khác của Ngũ gia, không khỏi cảm thán Kiều thẩm kia đúng là thiên vị quá mức.

Đại khái là nhận ra có người đang nhìn mình, Ngũ lão tứ giật giật thân mình rồi ngẩng đầu lên, Lê Tường vội vàng quay sang chỗ khác giả bộ như mình đang ngắm cảnh sông nước.

Thuyền chậm rãi trôi ra xa, bờ sông và nhà ở cũng càng ngày càng khuất bóng và trở nên nhỏ bé.

Kỳ thật đường từ nhà xuất phát đến trấn cũng rất gần, nhà của nàng chỉ cách trấn An Lăng một nhánh sông nho nhỏ mà thôi, chỉ cần chưa đến ba mươi phút là có thể đến nơi, lại mất thêm khoảng một nén nhang là có thể tới bến tàu.

Lê Tường chuyên chú nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó âm thầm đem chúng nó đều ghi nhớ vào trong lòng. Chỉ dựa vào mớ ký ức ít ỏi ở trong đầu, nàng trước sau vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn cho lắm, cho nên cứ gặp được gì mới lạ là Lê Tường lập tức ghi nhớ lại.

Cảnh sắc sông núi ở nơi này thật sự rất đẹp, đúng là phong cảnh mà Minh Nguyệt yêu thích nhất, kế hoạch đi xem núi non ở Quế Lâm cũng bởi vì mình bị bệnh mà không thể thực hiện được.

Nghĩ đến hai người bằng hữu tốt ở hiện đại, tâm tình của Lê Tường hiền hạ xuống trong nháy mắt, gần hai mươi năm làm bạn với nhau, nàng thật sự cảm thấy rất luyến tiếc.

Mãi cho đến khi Ngũ lão tứ rời thuyền, nàng vẫn còn lăn tăn suy nghĩ mà không chú ý đến.

“Tương Nhi, đứa nhỏ đó cũng rất đáng thương, ngươi cũng đừng bực bội. Dù sao chúng ta cũng tiện đường, cùng lắm chỉ mất thêm một nén nhang mà thôi, không có ảnh hưởng gì mấy.”

Lê Tường: “…”

Hình như phụ thân đang hiểu lầm cái gì rồi…

Nàng nghĩ tới việc mỗi ngày Ngũ lão tứ có thể xin đi quá giang thuyền của nhà mình, là vì Kiều thẩm đã nói sẽ trả công cho họ bằng cải trắng, nhưng sự thật thì chờ mãi mà một cây cải cũng chả có.

Nguyên chủ vốn dĩ cũng không ghét Ngũ lão tứ, chỉ là ghét Kiều thẩm kia thích chiếm tiện nghi, nên mới ngẫu nhiên thể hiện ra chút bất mãn.

Mới vừa rồi nàng nhớ tới hai người bằng hữu thân thiết của mình, cho nên tâm trạng mới không tốt, đại khái là vì vậy cho nên ông ấy mới hiểu lầm mình đây mà.

“Phụ thân, vừa rồi là do ta đang mải suy nghĩ đến chuyện khác, cũng chưa chú ý đến người trên thuyền. Đi thôi, chúng ta thả lưới đi.”

Trời đất bao la, chuyện kiếm tiền mới là quan trọng nhất, những việc khác không đáng để bận tâm.

Lê Giang gật gật đầu, vung mái chèo một cái thật mạnh, thuyền đánh cá chậm rãi rẽ một đường hướng về bến tàu. Lê Tường bắt đầu sửa sang lại lưới đánh cá để chuẩn bị cho việc thả lưới.

Việc mất nhiều sức lực như này tạm thời nàng không đảm đương nổi, nguyên chủ cũng đã thử qua rồi, nhưng dù nàng ấy hao hết sức lực của toàn thân mà lưới đánh cá cũng không trôi ra xa được, cho nên việc này vẫn phải để phụ thân tới làm, thời điểm thu lưới nàng chỉ cần tới phụ kéo một tay là được.

Hai phụ tử bọn họ lăn lộn ở chốn sông nước này đã được ngần ấy năm, cho nên tất cả ngư dân đều quen thuộc, nghe nói chuyện hôm qua Lê Tường rơi xuống nước là hôm nay vừa gặp đã quan tâm hỏi han nàng.

Bọn họ còn đem tặng mấy con cá nhỏ và một ít quả dại để Lê Tường ăn, bảo là thứ này sẽ giúp nàng đỡ sợ hãi.

Dù lễ ít nhưng tấm lòng thật đáng quý, những ngư dân thuần phác này đều được Lê Tường ghi tạc ở trong lòng, nàng tự nhủ ngày sau nếu có cơ hội thì cũng sẽ báo đáp cho bọn họ.

“Phụ thân, mấy thứ đồ này chúng ta cũng đừng bán đi. Đem về cho nương ăn hoặc nấu canh uống cũng được.”