Không biết bao lâu sau, Cố Hi tỉnh lại, mọi thứ xung quanh cậu trở nên mơ hồ

"tỉnh rồi", một giọng nói bất ngờ vang lên, Cố Hi chỉ cảm thấy đầu ẩn ẩn đau

"ai đó"

"ngươi có thể coi ta là tiên nhân hoặc lão nhân gia cũng được, đại loại thế"

"vậy, ngài có thể cho ta biết mình đang ở đâu không?", Cố Hi nhìn quanh chỉ thấy một mảng trắng xoá

"ngươi a, người trẻ tuổi, hazz.

.

ngươi ở thế giới kia đã chết rồi"

"vậy sao", Cố Hi chỉ trầm mặc, đối với việc mình đã chết cũng không có gì luyến tiếc

"nhưng là, ngươi rất may mắn đấy tiểu tử"

"ngài có ý tứ gì?"

"ngươi được phép sống lại ở một thế giới khác"

"sống lại, làm sao có thể?", Cố Hi ngờ vực lắc đầu

"có thể, này phải cảm ơn ông nội của ngươi"

"ông nội, ông nội của ta làm sao", nói đến ông nội, Cố Hi tâm đều dựng lên

"ông của ngươi dùng toàn bộ công đức cả đời để giúp ngươi sống lại"

"ông của ta bây giờ sao rồi, ta.

.

có thể gặp ông lần cuối được chứ, làm ơn, chỉ cần ngài đồng ý ta liền làm trâu làm ngựa cho ngài"

"làm trâu làm ngựa thì khỏi cần, nhìn tình cảm thắm thiết của ông cháu ngươi, ta đành thành toàn cho ngươi lần này"

"cảm ơn ngài"

"không có gì, đi theo ta, nhớ là phải đi sát ta nếu không ngươi xảy ra chuyện ta cũng giúp không được"

"vâng, nhưng.

.

ta không biết ngài ở đâu, làm sao theo sau ngài được"

"đúng nhỉ, ngươi không nhắc làm ta suýt quên mất, tiểu tử, ngươi đợi chút"

Ngay sau đó, một lão nhân khuôn mặt hiền hậu với nụ cười từ ái xuất hiện trước mặt Cố Hi, lão mặc một bộ y phục trắng vạt xanh, trên đầu cài trâm gỗ đơn giản nhưng cả người dường như có tiên khí phiêu lãng xung quanh

"đi thôi tiểu tử"

"vâng"

Cố Hi một mực theo sau lão nhân, nơi cậu đi qua có rất nhiều những thứ kì lạ

Trôi qua một đoạn thời gian, Cố Hi và lão nhân dừng lại trước một cánh cổng to lớn, sừng sững, cánh cổng cao chừng 8 mét hơn, lấy màu đen làm chủ đạo, lúc sau có bóng người xuất hiện hướng bọn họ đi tới

"Thái Thượng Lão Quân, ta là tổng gác ngục canh cửa, không biết ngài đến nên chậm trễ tiếp đón, thất lễ rồi"

"không sao, không sao, hôm nay ta qua đây có việc"

"vâng, xin ngài cứ nói, nếu việc này nằm trong khả năng, tiểu nhân có thể giúp được một phen"

"kia, làm phiền ngươi, chả là tiểu bằng hữu đằng sau ta muốn gặp ông nội hắn lần cuối, ngươi có thể mở cửa không"

"Thái Thượng Lão Quân, xin thứ lỗi tiểu nhân không thể mở cửa! bởi bên Minh vương có lệnh người không liên quan không thể vào! tuy nhiên nhìn trên mặt mũi của ngài, ta chỉ có thể đưa linh hồn người đó ra đây vài phút"

"tiểu tử, ngươi thấy sao"

"như vậy đã là quá đủ rồi, ân tình này của ngài Cố Hi suốt đời không quên"

"được rồi được rồi, không cần làm quá lên vậy đâu, ta chỉ là tiện tay thôi, nhìn ngươi nghiêm túc như vậy làm cái mặt già nua của ta cũng xấu hổ, ha ha"

- ‐-----------------------------------

Người xưng tổng cai ngục đó lại đi vào phía bên trong cánh cửa, lát sau hắn còn dẫn thêm một người nữa ra ngoài

"ông nội", Cố Hi nghẹn ngào kêu, đôi mắt cậu ửng đỏ

"tiểu Hi, con như thế nào lại tới đây"

"là tiên nhân đại ân đại đức đáp ứng đưa con tới gặp người"

Ông nội Cố Hi lúc này mới thấy lão nhân gia đang đứng bên cạnh cậu, nhìn khí chất quả thật không phải người thường

"đa tạ lòng giúp đỡ của tiên nhân, tiểu tử này chắc đã gây không ít rắc rối cho ngài rồi"

"ai da, không đâu không đâu, ta đây không làm phiền hai ông cháu tâm sự nữa, đi trước nhé"

Cố Hi cùng ông nội đều cúi người hành lễ

"nội, người có khỏe không, con! bọn họ có bắt người lao động làm việc nặng nhọc gì không, người! "

"không sao, ta còn khỏe lắm"

"hazz, sao con lại dại dột như vậy, người đi người ở lại là chuyện thường tình, làm gì có ai giống con, đi theo người ta luôn thế này"

"con chỉ cần ông nội thôi"

"lớn thế rồi mà tính tình vẫn trẻ con như vậy, được rồi, cơ hội ta dùng công đức cả đời đổi cho con nhớ đừng lãng phí đấy, tìm ái nhân sống cho thật tốt, hứa với ta, được không"

"!.

vâng, con hứa với người, người cũng phải sống thật khỏe mạnh"

"chúc người đã chết sống khỏe mạnh có hơi kì lạ đấy, ha ha, lên đường mạnh giỏi"1

"đã hết giờ rồi, Cố Lượng (ông của Cố Hi) mau quay vào thôi", tổng cai ngục nhẹ giọng nói

"vâng, ta đã biết thưa đại nhân", Cố Lượng quay lại nói với Cố Hi, "ta đây đi trước"

"vâng", Cố Hi gạt nước mắt nhìn theo bóng dáng quen thuộc, qua chuyện này gánh nặng trong lòng cậu đã hạ xuống.

.