Bốn cuốn sách mẫu còn lại, Thư Nhiên gửi cho các cổ đông khác mỗi người một cuốn, cuốn còn lại để trong phòng đọc cho mọi người mượn.

"Sao em lại đưa sách cho bọn anh?" Sáng sớm bọn Trần Khải nhận được sách, đều là vẻ mặt khó hiểu nhìn Thư Nhiên.

Thư Nhiên đang sắp xếp ngôn từ để giới thiệu cuốn sách của mình, tự hỏi làm thế nào để tỏ ra vui vẻ mà không cần làm ra vẻ, thế nhưng cậu còn chưa mở miệng Từ Thận đã vội vàng trả lời: “Hãy xem kỹ chữ ký của tác giả.”

Đám người Trần Khải cúi đầu nhìn tên tác giả, rõ ràng viết tên Thư Nhiên.

"Tôi đệt?!" Mấy đôi mắt trừng mắt nhìn tên tác giả, xác nhận mình không nhìn lầm, lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thư Nhiên, cái này cũng quá trâu bò, thật là thiên tài!

Trần Sâm coi như tương đối bình tĩnh hỏi: "Chuyện này khi nào? ”

“Mới ra mắt hai ngày mà thôi.” Thư Nhiên gãi gãi mặt nói, cảm thấy vô cùng xấu hổ, hy vọng mọi người đừng thổi phồng cậu quá: “Chỉ là tiểu thuyết bình dân thôi, không cao cấp, để giải trí thôi.

"Khiêm tốn", là fan sách số một của Thư Nhiên, Từ Thận lập tức phản bác: "Viết rất tốt." Để hắn nghĩ cách khoe khoang: "Chà, dưới lớp vỏ hài kịch, có những triết lý k1ch thích tư duy, dù sao anh cảm thấy mạnh hơn so với mấy cuốn sách có tiêu đề Ông đây muốn dạy bạn nguyên tắc làm người."

Mịa chứ ông đây muốn dạy bạn nguyên tắc làm người, Thư Nhiên không nhịn được cười, vội vàng làm ra động tác từ chối: "Đừng kéo người ta tới giẫm em, chuyện thổi phồng giẫm lên người ta em không làm.

“Còn không được nói ra bên ngoài.” Từ Thận quay mặt nhìn vợ cười rạng rỡ, ai cũng có thể nhận ra hắn đang đắc ý.

"Được rồi, " Bình thường bọn Trần Sâm không thích đọc sách, nhưng nếu là sách của Thư Nhiên thì cũng phải nể mặt người ta: "Chờ bọn anh tan tầm trở về sẽ đọc.".

Xi????‎ ủ????g‎ hộ‎ chú????g‎ tôi‎ tại‎ ﹙‎ t????u‎ mt????uуe????.????????‎ ﹚

Thư Nhiên lúng túng gật đầu, hy vọng chuyện này cứ thế trôi qua.

Nhưng mà quyển sách đặt ở phòng đọc sách rất nhanh đã bị công nhân tranh nhau đọc, luân phiên chờ tới lượt.

Trong bữa ăn trưa tại căng tin, một công nhân đến trước mặt Thư Nhiên nói: "Giám đốc Thư, tôi có thể mua thêm hai cuốn sách hôm qua cậu mang tới được không?"

Thư Nhiên: "Hả? ”

Công nhân: "Nghe nói rất hay!" Nhưng đến phiên tôi chắc phải xếp hàng đến năm sau, cho nên..." Anh có gan mặt dày luống cuống đề nghị giám đốc Thư!

Trong số nhiều giám đốc nhà máy, mọi người đều đồng ý rằng tính cách của Giám đốc Thư tốt nhất, dễ gần nhất.

Bình thường ngoại trừ đốc thúc bọn họ làm việc, còn trò chuyện với họ về cuộc sống và những điều trong lòng mình, dù sao cũng rất tốt.

"Ồ, có thể," Thư Nhiên mông lung rồi nói một câu: "Không có vấn đề! "Sách của mình phổ biến như vậy sao? Ngẫm lại thật sự rất vui, đây là lời khẳng định tốt nhất đối với cậu..

Nhân viên nhà mình có nhu cầu gì, cậu có thể đáp ứng nhiều nhất có thể, mua thêm mấy quyển sách loại yêu cầu nhỏ này chỉ là cái nhấc tay.

Vốn Thư Nhiên cũng chuẩn bị đi mua một bộ sưu tập của mình, vì thế liền nói với Từ Thận một tiếng: "Buổi tối tan tầm đi hiệu sách một chuyến, thổi phồng bản thân một trận, nhân tiện xem sách bán như thế nào, nhà xuất bản có bị lỗ hay không…"

"Không thể nào" Từ Thận tràn đầy tự tin: "Nhất định bán rất chạy.

Nếu thực sự bán không chạy thì đó là vấn đề của nhà xuất bản và hiệu sách, hoàn toàn không liên quan gì đến nội dung Thư Nhiên viết.

Thư Nhiên: "..."

Chưa kể cảm giác có một người bên cạnh ngốc nghếch khen mình thật, khiến cho mình càng ngày càng tự tin.

Không biết hiệu sách mở cửa bao lâu, nhưng trước khi trời tối, Từ Thận lái xe đi cùng Thư Nhiên đến hiệu sách quốc doanh lớn nhất Nam thị: "Ở đây hẳn có bán sách của em chứ?"

"Đi vào xem chút đi." Thư Nhiên xuống xe, tâm tình vi diệu đứng ở cửa hiệu sách, đợi một lúc sau, Từ Thận đỗ xe xong chạm vào bả vai cậu từ phía sau: "Sao không đi vào? Chẳng lẽ còn gần càng bồn chồn à?"

"Có hơi." Thư Nhiên nhìn trái nhìn phải không có ai: “Đồng chí Từ Thần, chú ý giữ khoảng cách xã hội.” Ai biết lúc nào sẽ có người xuất hiện, cho nên chú ý một chút.

"Uốn nắn quá tay rồi." Từ Thận chấn động cười nói: " Người yêu sách nhỏ bé nhìn thấy đại tác gia, ôm bả vai nắm tay là chuyện hiển nhiên.*

"Anh cũng không nhỏ." Thư Nhiên có lẽ là mất trí, buột miệng nói.

Từ Thận nhanh chóng nhìn cậu một cái, biểu cảm có hơi kinh hãi, nhìn bốn phía: "Còn nói anh, sao em không chú ý đi."

"Em," Thư Nhiên đánh vào đầu: " Mất não rồi."

"Anh nói thật, " Từ Thận cười rộ lên: "Em từng thấy đại tác gia mở buối bán sách, ký tặng chưa? Những fan sách đó giống như điên rồi, hận không thể treo trên người tác gia, người ta muốn xé xuống cũng không xé được.

"Nói là bắt tay, nhưng ôm khác gì đầu gấu đâu.

"Có chuyện như vậy..." Thư Nhiên đi vào bên trong, hiện tượng giống như là hâm mộ ngôi sao nhìn thấy ngôi sao, điên cuồng bám theo.

Nhưng cũng đừng đánh tráo khái niệm, người hâm mộ điên cuồng bám theo minh tinh mọi người có thể hiểu, hai người bọn họ điên cuồng dán vào nhau sẽ bị ném trứng thối mắng bi3n thái.

"Ừm, cho nên sau này em nổi danh đừng mở buổi ký tặng, " Từ Thận đến trước quầy trưng bày dễ thấy nhất tìm kiếm sách của Thư Nhiên, vừa nói: "Anh không đồng ý."

"Ha ha," Thư Nhiên nhìn thấy cuốn sách của mình, cầm lấy một quyển che nửa khuôn mặt mình, nhỏ giọng nói: "Chỉ có thể dính vào với anh đúng không? ”

"Không thì sao?" Từ Thận một hơi cầm năm quyển, hợp tình hợp lý: “Số lượng bán ra trong tuần đầu tiên vẫn rất quan trọng, có liên quan đến số lượng phân phối tiếp theo.”

"Khụ, à." Thư Nhiên quỷ dị có loại cảm giác đang quẹt đơn.

Quẹt đơn: Cái này giống mình tự đi mua hàng của mình xong tự đánh giá 5⭐ á.

Bọn họ cầm sách đi thanh toán, vốn tưởng rằng nhân viên cửa hàng sẽ kinh ngạc vì bọn họ một hơi mua nhiều quyển như vậy, kết quả nhân viên cửa hàng rất bình tĩnh, Thư Nhiên không nghĩ nhiều, Từ Thận thì cực kỳ vui vẻ.

"Đồng chí, quyển sách này rất hay, cậu đọc chưa?" Hắn lập tức đi đề cử cho người khác.

Thư Nhiên: "! ”

Đừng làm thế, thân!

Giờ phút này cậu chỉ muốn lôi kéo người này nhanh chóng rời đi, quá mất mặt, a a a!

"Đã đọc rồi" nhân viên cửa hàng mỉm cười nói: "Tôi đọc từ khi còn chưa lên kệ kìa, hay lắm."

Từ Thận lập tức nhìn về phía tác giả đang đứng bên cạnh, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, gằn từng chữ nói: "Mau lên, nhanh lên."

Từ Thận như là nghe không hiểu lời người ta nói, Thư Nhiên càng thúc giục hắn càng chậm rì rì bỏ tiền trả, tiếp tục hỏi nhân viên cửa hàng: "Quyển sách này doanh số thế nào?"

"Rất tốt!" Nhân viên bán hàng vui vẻ nói: "Độc giả thích cuốn sách này đều muốn chia sẻ, có người mua một, hai cuốn rồi ba cuốn sách, giống như anh vậy đó!"

Từ Thận kinh ngạc: "Mua năm sáu quyển cũng có sao? ”

"Đúng vậy!" Nhân viên bán hàng nói: "Có vài đơn vị tổ chức mua hàng một lần, nhiều hơn thế này."

Từ Thận nghe được cảm thấy mỹ mãn: "Bọn họ thật sự có mắt nhìn.

"Sau đó rốt cục tốc độ trả tiền cũng nhanh hơn rùa, bị Thư Nhiên không kiên nhẫn kéo ra khỏi hiệu sách.

"Mất mặt." Thư Nhiên hít sâu một hơi.

"Anh vui mà." Từ Thận cười tủm tỉm.

Thư Nhiên không ngờ cuốn tiểu thuyết không phù hợp với khí chất thời đại này lại có một khởi đầu thuận lợi như vậy, xem ra không cần lo lắng nhà xuất bản lỗ vốn.

Cậu cũng cười theo Từ Thận, cuối cùng hai người cười ngây ngốc ở trên xe suốt cả quãng đường.

Không có gì đáng ngạc nhiên, trong thời đại này người ta rất ham đọc sách, tuy nhiên thị trường xuất bản đương đại vẫn bị thống trị bởi văn học truyền thống, thiếu tính giải trí và ít độc giả hơn.

Mãi đến những năm 1990, tiểu thuyết giải trí mới nở rộ, nhiều nhà văn nổi tiếng một thời nổi lên.

Sách của những nhà văn này sau này cũng chiếm lĩnh lĩnh vực phim truyền hình, liên tục được làm đi làm lại.

Khi cuốn tiểu thuyết với cấu trúc câu chuyện mới mẻ của Thư Nhiên ra mắt, được chào đón là chuyện rất bình thường, mọi người muốn chia sẻ cũng rất bình thường, bản thân tiểu thuyết hồi hộp tự có tính thảo luận và thần bí, giống như một kịch bản giết chóc, trải nghiệm thú vị có thể khiến mọi người nghiện một cách nhanh chóng.

Không cần lo lắng vấn đề tiêu thụ, Thư Nhiên liền buông chuyện này xuống.

Còn vấn đề của Chủ tịch Ngô chỉ mới bắt đầu, thì ra có độc giả sau khi đọc xong sách viết thư gửi tới nhà xuất bản, hy vọng ông chuyển cho nhà văn.

Điều này...!cũng không có gì lạ, các nhà văn khác cũng được gửi những cái này, sự khác biệt là số lượng nhiều hay ít, trạng thái tinh thần của người đọc là bình tĩnh hay cuồng tín.

Chủ tịch Ngô tự mình sắp xếp lại những lá thư này, rất ngạc nhiên khi thấy rằng có một lá thư từ một nhà văn khác, yêu cầu ông chuyển thư, dẫn vị này tới gặp tác giả Thư Nhiên kinh diễm, muốn kết giao bạn bè.

Chủ tịch Ngô nhớ, tác giả này đã bốn mươi tuổi? Tuổi tác chênh lệch lớn như này mà kết giao bạn bè với Thư Nhiên hình như không tốt lắm.

Tình bạn vong niên này không ổn đâu!

Ông có thể giúp gửi trước, về phần có gặp hay không thì hỏi ý kiến của Thư Nhiên rồi nói sau.

Sợ đi trễ Thư Nhiên không ở nhà, sáng sớm hôm sau chủ tịch Ngô đến địa chỉ đối phương để lại hỏi thăm, người mở cửa cho ông cũng không phải là Thư Nhiên, mà là một thanh niên diện mạo xuất chúng vô cùng đẹp, Chủ tịch Ngô mơ hồ cảm thấy trên người đối phương có gì đó hơi giống Thư Nhiên, làm cho ông cảm thán lão tổ tông nói Mây tầng nào gặp mây tầng lấy quả nhiên là chân lý.

"Ngài là?" Từ Thận không biết chủ tịch Ngô, chỉ cảm thấy thoạt nhìn đối phương là người văn hóa, hiện tại hắn vô cùng tôn trọng nhóm người văn hóa này, bởi vì vợ hắn cũng là một trong số đó, yêu ai yêu cả đường đi.

"Xin chào, tôi tìm Thư Nhiên." Chủ tịch Ngô cười nói: "Tôi là chủ tịch nhà xuất bản Nam thị, xin hỏi nhà Thư Nhiên ở đây phải không?" ”

"Thì ra là chủ tịch Ngô, đúng vậy, " Từ Thận vừa nghe đối phương là chủ tịch nhà xuất bản, vội vàng mở cửa ra: " Đây chính là nhà Thư Nhiên, mời ngài vào."

"Được, cám ơn, cậu là..." Chủ tịch Ngô rất tò mò về quan hệ giữa người thanh niên trước mắt và Thư Nhiên.

"Tôi là fan hâm mộ sách của em ấy, " Từ Thận cười xán lạn, chủ tịch nhà xuất bản hẳn là hiểu rất rõ mối quan hệ này: " Tôi đọc sách của em ấy từ lúc chưa gửi bản thảo kia, rất thích, cho nên...!Kết bạn để thuận tiện thúc giục ra bản thảo.

Chủ tịch Ngô mỉm cười: "Hiểu hiểu, ha ha ha."

Ông cũng muốn thúc giục Thư Nhiên ra bản thảo mới, đáng tiếc tuổi này hẳn là không có làm bạn với Thư Nhiên được, chỉ có thể vỗ vỗ cánh tay Từ Thận: "Trọng trách thúc giục bản thảo giao cho cậu đi, tốt nhất là giục cho mau ra sách mới càng sớm càng tốt."

"Tôi sẽ tận lực." Từ Thận híp mắt cười.

Gần đây tâm tư của Thư Nhiên tập trung vào chi tiết kế hoạch sự nghiệp, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không viết quyển sách thứ hai nữa.

Mặc dù hắn cũng rất muốn đọc cuốn sách mới, nhưng không muốn vợ quá mệt mỏi quá vội vàng.

Chờ Thư Nhiên xuống, cảnh cậu nhìn thấy chính là Từ Thận hoà thuận với chủ tịch Ngô, rất bội phục, sao ai mà Từ Thận cũng có thể bắt tay nói chuyện được chứ?

"Chủ tịch Ngô, sao ngài làm sao lại tới đây?" Thư Nhiên hỏi.

"Ai, độc giả của cậu viết rất nhiều thư cho cậu, tôi tới gửi thư." Chủ tịch Ngô vác theo một túi thư lớn...!Đúng vậy, chính là cầm theo số lượng thư khoa trương như vậy đưa đến tay Thư Nhiên, cố ý dặn dò: "Mấy bức thư đặt ở trên cùng nhất định phải xem, là các nhà văn khác gửi cho cậu.

"À..." Thư Nhiên vẻ mơ hồ, các nhà văn khác? Ngụ ý chính là, có nhà văn khác đọc sách của cậu, có thể được chủ tịch Ngô nhớ kỹ tên, chẳng lẽ là một nhà văn nổi tiếng nào đó?

Trong đầu Thư Nhiên lập tức bành trướng hiện lên một ít danh sách trong sách giáo khoa, lớn, thật sự rất lớn.

"Bọn họ còn gửi sách của mình, đặt ở dưới cùng, cậu thấy thích có thể trả lời thư." Chủ tịch Ngô giải thích: "Đúng rồi, gửi thư trả lời cũng gửi mãi không hết, tranh thủ thời gian viết sách mới mới là chuyện đứng đắn.

"Được..." Thư Nhiên đồng ý trước.

Chờ chủ tịch Ngô đi rồi, ánh mắt Từ Thận liếc qua mấy phong thư trên cùng, rõ ràng là một hành động rất bình thường nhưng lại khiến cho Thư Nhiên cảm nhận được ý tứ như hổ rình mồi.

"Anh muốn đọc hả?" Thư Nhiên dứt khoát cầm lên cho hắn: "Vậy thì đọc đi.”

Từ Thận trả lại: "Không tốt, đây là nhà văn người ta viết cho em."

"Không có gì đâu, " Thư Nhiên nhét qua một lần nữa, lấy lý do chính đáng: " Em biết đối tượng họ muốn giao tiếp là em, nhưng trong em có anh, không thể bỏ qua được."

Từ Thận cười rộ lên, cuối cùng không từ chối nữa, giúp vợ cùng nhau xử lý những bức thư này, đọc xong hắn mới phát hiện, công lực khoe khoang của mình vẫn còn quá nông cạn, những độc giả này của Thư Nhiên mới là cao thủ, khiến ông chồng này phải bái phục.

"Bọn họ thật sự biết viết, khen cũng văn hoa." Từ Thận nhìn một hồi xong lại nghiêm túc hỏi Thư Nhiên: "Vợ ơi, địa vị fan số một của anh có thay đổi không?"

Thư Nhiên buồn cười: "Không phải chứ, anh còn lo lắng về chuyện này sao? "Cậu quay đầu lại, tiến lại gần dán lên môi Từ Thận, hôn một cái, muốn lui ra sau lại bị kéo trở về, trước đặt thư cùng sách qua một bên, miễn cho bị bọn họ làm loạn rồi nhàu nát.

"Họ thích em rất nhiều," Từ Thận nói, "Anh phải lo chứ..."

Thư Nhiên rũ mí mắt không còn dùng ngôn ngữ hứa hẹn, cậu chỉ có thể dùng hành động nhiệt liệt nói cho Từ Thận, đừng lo lắng, sẽ không có gì thay đổi, hết thảy sẽ như thường.

Ước chừng mười phút sau, hai người chậm chạp ngồi dậy, tiếp tục xử lý thư từ, liếc nhau một cái, môi đối phương đều ướt át, mang theo màu đỏ tươi bất thường.

Vẫn còn sớm, trời lạnh quá không nên ra ngoài, đợi đến khi mặt trời lớn hơn rồi hãy ra.

Thư Nhiên nhìn tên mấy nhà văn đã viết thư, có thể là không đủ nổi danh ở hậu thế...!

Cậu cũng không biết người ta, cũng đúng, sách nhỏ đâu có cái mặt lớn như vậy, có thể kinh động tác giả trong sách giáo khoa.

Thư Nhiên nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định trả lời thư cho các tác giả, đương nhiên là khéo léo từ chối kết giao bạn bè cành ô liu, chỉ là cảm thấy...!Không cần thiết, cậu không phải là một người thích kết bạn.

Vòng tròn bây giờ là đủ rồi.

Hơn nữa không muốn một ít quan hệ mới gia nhập ảnh hưởng quan hệ giữa cậu và Từ Thận, nắm trong tay một mối quan hệ đặc thù như thế thì vẫn nên ít trao đổi với ngoại giới thì hơn.

Từ Thận nhìn Thư Nhiên viết thư hồi đáp, thấy nội dung thì nhướng mày, nhưng cũng không nói gì, hắn...! Điên rồi mới khuyên Thư Nhiên kết giao thêm nhiều bạn bè.

"Có phải rất vui không?" Thư Nhiên hỏi.

"Anh vẫn luôn vui mà." Từ Thận lười biếng nói.

Mặt trời ló dạng, họ không thể ở nhà lâu hơn được nữa, thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài gửi thư xong quay trở lại nhà máy.

Vừa đến cửa nhà máy thì nghe thấy tiếng cãi vã, một người phụ nữ trung niên mà Từ Thận nhìn khá quen đứng đó chửi bới, mắng vô cùng khó nghe.

"Con trai tôi làm việc ở đây! Tại sao anh không cho tôi vào! Chó giữ nhà, bảo con trai tôi ra đây!"

Thư Nhiên nghe thấy giọng quê hương quen thuộc này, nhíu mày: "Ai vậy?"

"Hình như là..." Từ Thận cũng không xác định lắm, chỉ là nhìn có ấn tượng: "Mẹ Vương Đông”

"..." Thư Nhiên nhanh chóng suy nghĩ, mẹ Vương Đông hẳn là cũng quen biết Từ Thận, bèn nói: "Vậy anh đừng xuống xe, em đi thương lượng.

Từ Thận có hơi lo lắng: "Em đừng gần bà ta quá."

"Yên tâm." Thư Nhiên xuống xe, đi qua dặn dò bảo vệ nói: "Đi gọi Vương Đông ra rồi nố nói mẹ anh ấy tới.

Thật ra người thân của công nhân bình thường đều có thể vào, mà mẹ Vương Đông là do Vương Đông tự dặn bảo vệ không cho vào.

"Cậu là ai, cậu biết con trai tôi à?" Mẹ Vương Đông trừng mắt nhìn Thư Nhiên, như tìm được lối thoát để trút bầu tâm sự, bà khóc lóc nói: "Vương Đông không có lương tâm, có vợ rồi quên mẹ! Tôi cùng lắm chỉ là nói vợ nó vài câu, nó bèn dắt vợ ra khỏi nhà, số tôi đúng là khổ mà.

Thư Nhiên thấy bà càng ngày càng gần, muốn lui ra phía sau, lại bị nắm lấy tay.

"Nó bất nhân bất nghĩa, nếu dám không nghe lời tôi, tôi treo cổ ở cửa đơn vị nó! Xem ông chủ nào dám tuyển nó!"

Từ Thận nhìn thấy mẹ Vương Đông đến gần Thư Nhiên trong nháy mắt, đã nhanh chóng mở cửa xe xuống, đưa tay kéo mẹ Vương Đông ra, sắc mặt âm trầm: "Cô à, có chuyện gì từ từ nói, cô cũng đừng động đến em ấy."

Từ Thận sức lớn, một phát đã kéo được đối phương ra, thân hình cao lớn chắn ở trước mặt Thư Nhiên.

"Mày, mày là Từ Thận? Người phụ nữ thấy rõ người kéo mình ra là ai, co rúm lại, nhớ tới rất nhiều năm trước, mình vì không muốn Vương Đông qua lại với Từ Thận nên đã dùng nước sôi hắt lên người hắn.

Bây giờ Từ Thận cao to khoẻ mạnh, còn có thể lái xe...!Xem ra lăn lộn rất tốt.

"Vâng." Từ Thận trả lời một chữ, sau đó lười không nhìn bà nữa.

Nếu đã tìm tới tận nhà máy rồi thì chỉ có Vương Đông tự mình giải quyết.

Bà ta sợ, nhưng không kìm được chất vấn Từ Thận một câu: " Là mày đúng không, có phải mày xúi con trai tao không về nhà hay không? Bà tự hỏi tự trả lời: "Chắc chắn là mày, từ bé đã truyền bá mấy cái xấu cho Vương Đông nhà tao."

Thư Nhiên nghe xong cạn lời, nghiêm túc nghi ngờ người phụ nữ này có phải bị vấn đề gì về tinh thần hay không."

"Cô này, cô đừng làm loạn rồi vu oan cho người ta, con trai cô là người trưởng thành, anh ấy có về nhà hay không cũng không ai có thể quản lý được." Thư Nhiên đứng ra chắn cho Từ Thận, không kìm được giận dữ: "Thứ hai, vì sao con cô không về nhà chẳng lẽ cô không biết? Động tý là muốn treo cổ trước cửa nhà người ta, con trai của cô đáng thương thật đấy."

Vương Đông đi ra, vừa lúc nghe thấy lời của Thư Nhiên là biết mẹ mình lại dùng tính mạng uy hiếp người khác, ở nhà mình thì không sao, ở chỗ này hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, đi ra tức giận nói: "Mẹ, mẹ ở chỗ người ta làm loạn cái gì?!"

Bà ta nhìn thấy Vương Đông liền xông tới túm lấy Vương Đông mà mắng mỏ, còn động tay động chân, tát liên tiếp mấy cái: "Mày là sói mắt trắng, đáng bị ngàn dao đâm! Nuôi mày vô ích, tao nuôi mày đúng là vô ích mà."

Vương Đông cũng không để cho bà ta tát,lập tức đè lại: "Bà còn làm loạn nữa, có tin tôi lập tức đưa bà vào bệnh viện tâm thần hay không! ”

Người phụ nữ vẫn còn làm loạn, Vương Đông nói: "Anh Thận, giúp em gọi điện thoại cho người của bệnh viện tâm thần đến."

"Được." Từ Thận rất phối hợp nói, lôi kéo Thư Nhiên đi vào trong xưởng.

"Từ Thận, mày dám!" Người phụ nữ mắng: "Mày là một thằng con hoang không cha không mẹ nuôi, khi còn bé nếu không phải ăn cơm thừa nhà tao thì mày đã chết đói lâu rồi! ”

Thư Nhiên nghe xong lời này, đầu óc ong ong, trong nháy mắt bốc hoả.

"Bây giờ mày lăn lộn đến mức người như chó, bọn họ cũng không biết, mày..." Lời nói của người phụ nữ bị một tiếng giận dữ cắt đứt.

"Câm miệng lại! Bà nói cái gì?! "Thư Nhiên nổi giận mắng một câu, muốn xông tới bắt bà ta câm miệng, Từ Thận một tay giữ chặt cậu, cơ hồ là ôm nhấc bổng cậu khỏi mặt đất: "Đừng quan tâm, Thư Nhiên, đừng so đo với bà ta."

"Mắng ai đấy?! Đồ điên! Điên rồi cút về nhà, đừng có cắn trong nhà tôi! "Thư Nhiên chỉ vào người phụ nữ kia, liều mạng tránh thoát kiềm chế của Từ Thận, thế nhưng Từ Thận ôm quá chặt, cậu chỉ có thể mắng người..